Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 34: Kết cục tốt nhất

Chương 34: Kết cục tốt nhất
Vương Huyên vẫn là lần đầu tiên gặp được đối thủ có dục vọng cầu sinh mãnh liệt như vậy, thân là tù binh, biết rõ kết cục không cách nào vãn hồi, lại còn đang cố gắng thay đổi vận mệnh đã định. "Ngươi nói đi." Hắn thật sự muốn biết, cái gọi là bí mật cuối cùng rốt cuộc là gì. Sinh linh chí cao bên trong siêu cấp thần thoại đầu nguồn sau khi dung hợp vậy mà lại bí ẩn lên đường ra ngoài, vào cái niên đại nguy hiểm khi vĩnh tịch ô lớn đang khuếch trương này, bọn họ muốn làm gì? Diệp Huy mặc dù rất thảm hại, cả người đẫm máu, nhưng lúc này vẫn trịnh trọng không gì sánh được, nói: "Sửa đổi hướng đi của siêu phàm, tái tạo lịch sử thần thoại, tái hiện nền văn minh bất hủ vĩnh viễn không kết thúc trong truyền thuyết."
Vương Huyên đứng cạnh đạo thụ, không hề động lòng, bình tĩnh hỏi: "Ngươi đang nói, đám chí cường giả kia muốn tạo ra một sự kiện lớn 'thạch phá thiên kinh' nào đó?"
Diệp Huy nghiêm túc gật đầu: "Không sai, sinh linh chí cao xuống núi, giữa tuế nguyệt thần thoại bị băng phong lại đi vào ngoại giới mục nát, tự nhiên là muốn 'nghịch thiên' sửa đổi hướng đi của thần thoại."
Hắn nói rất mơ hồ, cũng không chỉ rõ cụ thể. Vương Huyên không nói gì, chỉ nhìn hắn, chờ hắn nói ra nội dung cốt lõi. Diệp Huy ngã ngồi trong bụi bặm mục nát của hiện thế, buồn bã nói: "Ta nói nhiều như vậy, Khinh Chu huynh đều không có bất kỳ biểu hiện gì, xem ra nhất quyết muốn giết chúng ta, ngay cả việc xóa đi các loại ký ức, để chúng ta đối với đạo phát thệ, những thủ đoạn phòng ngừa này đồng thời áp dụng cũng không được sao?"
Minh Tuyền mở miệng: "Diệp Huy, đừng nói nữa, sửa sang lại dung nhan của mình, bình tĩnh lên đường, giữ lại cho mình chút thể diện đi. Trên con đường siêu phàm đã quen nhìn sinh tử, còn có gì phải sợ?"
Nàng mặc dù thân chịu trọng thương, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ đứng dậy, cố gắng đánh bay những vết máu đỏ thẫm đầy người, lấy ra bộ đồ mới, thay đi dị nhân giáp vị đã phá nát, chuẩn bị chịu chết. Vào thời khắc này, nàng giống như đóa hoa trên núi sắp tàn lụi trong gió thu, trên gương mặt xinh đẹp của nàng có vết rách khó có thể khép lại, dưới chân là giáp vị chia năm xẻ bảy, Thần kiếm gãy nát, bộ quần áo mới tinh đã nặng nề khoác lên người. Diệp Huy gấp gáp, hắn không tiếc hạ thấp thể diện của một đơn nhất 6 phá giả, liều mạng muốn tiếp tục sống sót, thế nhưng Minh Tuyền lại xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, cản cũng không cản nổi, thong dong đi về cõi chết. "Nói thêm một chút nữa xem, biết đâu ta lại thay đổi chủ ý." Vương Huyên đứng trong thế giới không minh, so với hai kỳ tài đầy máu tươi sắp không còn sống được bao lâu kia, quanh hắn lại đang bay lượn những đóa hoa vạn pháp óng ánh, rất siêu thoát, nhưng cũng quả thật có chút giống trùm phản diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận