Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 254: Chia ly (1)

Vương Huyên thật sự muốn biết điều gì sẽ xảy ra trong ba năm nữa và nó sẽ có tác động gì đối với toàn thế giới? Hắn khẽ thở dài, hiện tại không thể thay đổi điều gì, lẩm bẩm: "Dù sao mình cũng không đủ mạnh, nhưng ít nhất cũng phải tự bảo vệ chính mình". Hắn cảm thấy mình rất yếu so với những người trong truyền thuyết, có chút cô đơn. Nhìn lại toàn bộ núi non khô cằn hoang vu, cuối cùng vẻ mặt hắn nghiêm túc, nói: "Khi nào khiến tiên nữ áo đỏ múa khúc yêu tiên vũ, lại không dám nói gì, sức mạnh như vậy chắc chỉ vừa đủ kiếm sống nhỉ? "

Thanh Mộc đi tới, lúc đầu nghe thấy hắn thì thầm, cảm nhận được mất mát và buồn bã của hắn, còn rất đồng tình, tiếp theo lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, còn tưởng rằng hắn muốn thể hiện hoài bão, mạnh mẽ tiến lên. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng không ngờ rằng khi nghe đến đoạn sau, anh ta lập tức đem tất cả sự đồng cảm nuốt lại vào bụng. "Đủ rồi, trời còn chưa tối, chờ khi nào cậu có thể đánh bại Trần Nhiên Đăng, thì hẵng tiếp tục mơ những giấc mộng này." Mặt Thanh Mộc không chút thay đổi, nói. "Lão Thanh, con người phải luôn có mộng tưởng, hai trăm năm trước, nhân loại còn không biết Tân Tinh ở chỗ nào. Bây giờ anh nhìn xem, họ đều tiến vào Thâm Không để thăm dò." Cuối cùng, Vương Huyên còn nói thêm: "Nếu có thể gặp lại nhau trên một con đường hẹp, hi vọng nàng ta có thể chơi đàn tỳ bà và nhảy múa nóng bỏng hơn là dùng ngón tay để giết tôi và phá hủy chiến hạm không được sao?"

Thanh Mộc gật đầu, nói: "Được, tôi ngồi chờ ngày cậu đối mặt với Nữ Yêu Tiên áo đỏ tuyệt thế."

Vương Huyên không muốn nói chuyện với anh ta nữa, lão Thanh luôn thích nói về những bộ phim kinh dị, vậy tại sao hắn không thể nói về những bộ phim truyền hình về tương lai tươi đẹp? Hắn bắt đầu hành động cẩn thận, dùng đoản kiếm cẩn thận cạo sạch vật chất cháy sém từ Vũ Hóa Tiên Cốt, hắn rất có chừng mực, cũng không đòi hỏi nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận