Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 170: Lo lắng về Nội cảnh địa (2)

Vương Huyên không muốn đàm luận đề tài này với ông ta nữa, lão Trần rõ ràng cũng là kiến thức nửa vời, chỉ là nhìn thấy thiên tạp ký mà thôi, cái gì mà bản chép tay các bậc tiền bối, trời mới biết là thứ gì. "Lão Trần, ông có cảm thấy, chân cốt của người sau khi Vũ Hoá lưu lại hình như cũng rất không bình thường, càng mạnh một chút hay không, mà bọn họ lưu lại rất khẩn trương... Chân cốt." Đề tài này có chút mẫn cảm, Vương Huyên nói xong quả quyết nhìn thoáng qua hướng cửa vào nơi đó. "Tôi cũng cảm thấy là như thế này, sẽ không phải dính đến con đường tắt khiến bọn họ tương lai càng mạnh chứ?" Lão Trần nói nhỏ. "Nếu như ông nói như vậy thì nữ phương sĩ dưới lòng đất núi Đại Hưng An thế nhưng là lại nhục thân hoàn chỉnh, hơn ba nghìn năm, một cọng tóc gáy cũng không thiếu, sau này không phải muốn nghịch thiên ư?"

Vương Huyên đề cập đến nữ phương sĩ, mỗi khi nghĩ đến nàng đều sẽ cảm thấy sau này sẽ xảy ra cái gì, chủ yếu là nàng quá đặc thù. Kim sắc Trúc giản Vũ Hoá sao mà trân quý, từ xưa đến nay cũng chỉ đào móc ra bốn phần Kim sắc Trúc giản mà thôi, trong đó chỉ có hai phần là hoàn chỉnh, có thể thấy được chất liệu này hi hữu và quý giá. Nhưng nữ phương sĩ lại mạnh mẽ khắc một chiếc thuyền trúc, nhục thân nằm ở trong đó, dù là năm đó xảy ra Vũ Hoá nổ lớn, lôi đình dày đặc, đánh xuống sâu trong lòng đất, nhục thể của nàng cũng bình yên vô sự. Nàng đây là tận lực an bài sao? Nửa năm sau Nội Cảnh Địa phai mờ, Vương Huyên và lão Trần riêng phần mình trở về, cũng cấp tốc tỉnh lại. Từ đầu đến cuối, nam tử nho nhã trong Nội Cảnh Địa kia đều không tái hiện, đi ra ngoài xong rốt cuộc chưa hề trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận