Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 1050: Nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm (1)

“Áo giáp màu bạc của Phương Vũ Trúc bị máu nhuộm đỏ, tắm trong chân huyết tuyệt thế, sau khi mạnh mẽ giết xong tam đại tuyệt thế, nàng xoay người lại tìm hồng y yêu chủ, khiến cho hai kẻ địch khác kinh hãi trực tiếp bỏ chạy, kết quả bị nàng đuổi theo trong một đêm, mạnh mẽ giết chết một người một lần nữa, nàng đánh chết tứ đại tuyệt thế trong một ngày một đêm, chấn động trên trời dưới đất.”
Và cũng trong trận chiến đó, Hồng Y Yêu Chủ cũng chính thức vùng lên, chính nàng ta cũng giết chết một vị cao thủ tuyệt thế. "Hai người này được xem như những người tự tay kết thúc huy hoàng cuối cùng của người thượng cổ." Trương Đạo Lĩnh gật đầu, hắn ta biết rất rõ, Phương Vũ Trúc liên tục giết bốn đại cao thủ tuyệt thế trong một ngày một đêm, trong đó có hai người là Yêu Hoàng Thượng Cổ, hai người khác là cự phách nhân tộc thượng cổ, đều là cổ tu giả. “Phương Vũ Trúc đoan trang, thanh nhã, ôn hòa, nhưng cũng từng mặc áo giáp, huyết chiến thiên hạ.”
Minh Huyết giáo tổ thấp giọng nói: "Tiểu Trương, không, Trương giáo tổ, ngươi đi theo hai người bọn họ, có phải chủ yếu là quan sát Vương Huyên đúng không? Chẳng lẽ ngươi cũng cảm thấy hắn không bình thường, cho rằng hắn cũng từng mở nội cảnh địa trong thời kỳ phàm nhân sao?”
“Ngươi thật sự có thể suy nghĩ nhiều!" Trương Đạo Lĩnh lạnh lùng nhìn lão ta một cái. Minh Huyết nói: "Ngươi nói xem, năm đó trong lòng Phương tiên tử có tiếc nuối, một phần suy nghĩ trong lòng có thể đặt trên người Vương Huyên này hay không? Ngươi nhìn nàng xem, vậy mà lại chủ động đi vào hồng trần.”
Trong một phòng chiếu phim khác, Phương Vũ Trúc yên lặng nhìn âm thanh lập thể được chiếu ra, nhìn thấy tình cảnh gần giống với ngày xưa tái hiện lại, người kia chết đi lần thứ hai, bị cao thủ tuyệt thế đánh nát cơ thể, máu nhuộm hư không, sâu trong con ngươi nàng có một nỗi thương cảm, nhưng nàng lại im lặng không tiếng động. Cái gì là thật, cái gì là ảo, đời người chính là những thước phim, những gì ta nhìn thấy, nghe thấy, cảm thấy, đan xen cả nỗi buồn và niềm vui, phản ánh quá khứ. Phương Vũ Trúc mặc quần tây nữ, giày cao gót, áo thun, tóc đen rủ xuống một cách tự nhiên, gọi là Phương nữ thần thì có vẻ rất tầm thường. Mặc dù rất hiện đại, nhưng hai mắt nàng lại sâu thẳm, nàng giống như được đúc trong một khung cảnh ở cổ đại. Lúc này, nàng lặng lẽ không tiếng động, như lá phong, yên tĩnh đón gió thu, diễm lệ lộng lẫy, nhưng cũng có vài phần cô đơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận