Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 297: Dân bản địa Tân Tinh (3)

Phía tây Trung Châu là cao nguyên Vân Vụ, độ cao cách mặt biển hơn hai ngàn mét, ngọn núi đâm thẳng lên trời, đỉnh núi quanh năm là tuyết trắng, sườn núi là sương mù, chân núi xanh tươi, sức sống bừng bừng. Có thể nói một số ngọn núi có được nhìn thấy được bốn mùa quanh năm. Cao nguyên Vân Vụ có diện tích chừng hơn chín trăm triệu km2, chưa được khai phá, là một khu không có người ở, bên trong tương đối nguy hiểm. Mỗi lần lão Trần đến Tân Tinh đều mang theo trường kiếm đen chạy vào cao nguyên Vân Vụ, mục đích để tìm Phúc địa, hay là Mật địa sau này. Dựa theo lời lão Trần nói, ngoài Phúc địa, Mật địa còn có mấy nơi thần bí, ông ta không tin tà ma mà chỉ cho rằng không tìm thấy. Ông ta đặc biệt đánh dấu cho Vương Huyên, hiện tại chỉ còn lại mấy khu vực nghi ngờ ở cao nguyên Vân Vụ để Vương Huyên đến tìm kiếm. "Lão Trần, ông có đáng tin cậy hay không vậy? Đừng lừa phỉnh để tôi một mình xông vào bên trong khu vực không người đó!" Vương Huyên quyết định, một ngày sau liền xuất phát. Trong hai ngày qua, hắn đã nhìn thấy cô bé Nhạc Nhạc đó vài lần, một cô bé xinh đẹp, dễ thương lại hiểu chuyện. Mỗi lần gặp cô bé đều ôm con mèo trắng kia, ngọt ngào gọi hắn là chú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận