Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 1387: Khách đến từ vực ngoại

Vương Huyên cũng cười, nói:
"May mắn được cùng kỳ tài của đại giáo hàng đầu ! giáo chủ tương lai, mới quen đã thân, duyên phận tuyệt không thể tả."
Nói đến đây, hắn hướng Tô Thông cùng Lăng Tuyên nâng chén. Lăng Tuyên mỉm cười, không suy nghĩ nhiều thêm nữa, người được hảo hữu Tô Thông coi trọng như vậy tuyệt không phải phàm tục. Trong nhã gian có ao sen, có Thần thụ dị chủng ẩn hiện, giữa cảnh đẹp này nàng tựa như Trích Tiên tử lâm trần. Đinh! Trong tiếng va chạm thanh thúy của chén ngọc, rượu màu xanh lá lắc lư, rất sền sệt, hương thơm nức mũi, còn hóa thành ánh sáng dịu nhẹ cùng cảnh tượng kỳ ảo, làm nổi bật cả ba người trong vẻ mông lung. "Kỳ tài , giáo chủ tương lai , cách nói này lần sau đừng nhắc lại nữa."
Tô Thông nhắc nhở. Lăng Tuyên cũng gật đầu nói:
"Vũ trụ mênh mông, Thần Nhân tài năng ngút trời xuất hiện lớp lớp, chúng ta dù có chút tiếng tăm ở mảnh thế giới Động thiên này, nhưng so với những nhân vật trong truyền thuyết thì còn kém xa."
Nơi này là "Cửu trọng thiên" của thiên Thượng Nhân Gian, nhìn đâu cũng thấy cảnh tượng tiên gia, trong nhã gian mặt đất ẩn chứa nhân tố thần thoại cuồn cuộn, tiên vụ màu trắng lượn lờ. Mà trong phòng còn có nữ tử dáng vẻ cung nga đang nhảy múa, bên bờ ao sen có người gảy đàn, điệu múa và tiếng đàn thấm sâu vào tâm hồn, khiến lòng người trở nên yên tĩnh và thư thái. Tiểu Lăng Tuyên?
Bạn cần đăng nhập để bình luận