Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 349: Không siêu phàm thì chỉ là bụi bặm (1)

"Chị Ngô, có để lại lời nào không?" Chung Tình hỏi cô gái kia, mặc dù cô và Ngô Nhâm trước giờ đều cạnh tranh với nhau, nhưng khi biết Ngô Nhâm đã chết, trong lòng lại cảm thấy vô cùng khó chịu. "Tôi với cô ấy bị tách ra trong khu vực đất nứt. Chị Ngô nói, nếu như người Tần gia phát hiện ra chúng ta, cô ấy sẽ lao lên chém giết. Ai mà ngờ được, cô ấy lại bị quái vật. . ." Cô gái vừa được cứu nói tới đây thì nghẹn ngào muốn khóc. Sau đó cô ấy hình như nhớ ra chuyện gì đó, nói: "Chị Ngô lúc trốn ở vùng đất nứt có viết cái gì đó…."

Vương Huyên theo lời chỉ của cô gái, tìm thấy một tấm bia mới được khắc chữ, Chung Tình vội bước tới xác nhận: "Là chữ của chị Ngô."

Ngô Nhân có để lại mấy câu, đa phần là nhớ về người thân, sợ bản thân không có cơ hội trở về. Câu cuối cùng, cô viết, rồi lại gạch đi, nhưng sau đó lại viết thêm vào, chỉ một câu đơn giản: "Đưa Kinh Văn mà tôi tìm thấy cho Tiểu Vương ở Cựu Thổ, Vương Tiêu.”

Khi nhìn thấy câu này, trái tim của Vương Huyên giống như bị ai bóp nghẹn, lắc qua lắc lại đau đớn. Câu cuối cùng, thế mà lại để cho hắn. Trong di ngôn của Ngô Nhân, câu nói sau cùng lại là muốn đưa Kinh văn cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận