Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 334:

Chương 334:
Lão Trương tán thưởng: "Xác thực cực kỳ khó lường, đây là đạo vận vượt qua dòng sông thời gian, khôi phục ở nơi này, nhưng mà ở cùng cảnh giới vẫn không ngăn được một kích từ thánh vật của kỳ nhân tiền bối."
Vương Huyên mở miệng: "Đại khái là một văn minh siêu phàm đã biến mất, kỳ cảnh Hoàng hôn Địa Ngục quả thật hỗn loạn, vô trật tự, cổ quái, đây có thể coi là tái hiện cảnh tượng cũ thời cổ đại sao?"
Phục Đạo Ngưu thấy thoải mái, nói: "Chí Cao Thần kia hẳn là được xem là người mạnh nhất của một văn minh, trách không được có thể tay không vớt Phục Đạo Hoàn của ta."
Đổi lại là Chân Tiên khác, tuyệt đối sẽ bị giữ lại, đây là dư âm lưu lại của một văn minh siêu phàm cường đại nào đó, cho dù là năm lần p·h·á hạn giả cũng rất khó chống lại. Bên ngoài thần miếu, một thân ảnh mơ hồ ngồi dựa lưng vào thần miếu, nói: "Các vị, lữ khách thời gian, Chân Thần siêu phàm, xin hãy cho ta mượn một chút sinh m·ệ·n·h đi. Ta từng là chí cường giả của một nền văn minh, từng cùng các vị cùng nhau huy hoàng trong thần thoại. Ta đang túc trực bên l·inh c·ữu cho chính mình, không kiên trì nổi, ta đang chống lại vận mệnh, ta muốn trùng sinh trở về quá khứ, cho ta mượn một vạn năm thọ nguyên là đủ."
Phục Đạo Ngưu giật nảy mình, đây không phải chính là Chí Cao Thần vừa rồi sao, hắn đang ở trạng thái gì? Vương Huyên theo dõi hắn, không nói bất kỳ lời nào. "Một vạn năm quá lâu, ba ngàn năm cũng được, ta muốn đi tái tạo càn khôn, tái tạo thần thoại." Cái bóng mơ hồ suy yếu nói. Vương Huyên bọn hắn lùi lại, căn bản không hiểu rõ nơi này, hơn nữa, ai mệnh không phải mệnh, đâu ra sinh mệnh dư thừa để cho người khác. "Ta thật sự còn muốn sống thêm 3000 năm..." Trong làn sương lớn màu vàng đất, trước miếu sơn thần, hình bóng kia tự nói. Vương Huyên bọn hắn đã đi xa, không ở lại nơi này nữa. Nơi xa có cảnh vật mơ hồ, tựa như thôn trấn, lại giống phường thị, ẩn hiện phiêu diêu, thần bí, mờ ảo trong làn sương lớn màu vàng đất, nhưng không hề có âm thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận