Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 179: Bồ Tát bị dọa chạy (2)

Lão Trần lau dòng máu trên mặt, ở nơi đó khiêu chiến, nói: "Con mèo bệnh, thật sự cho rằng ta không biết ngươi là yêu ma sao? Đã sớm nhìn ra cho nên lúc không có việc gì mới xoa đầu ngươi!"

Bạch Hổ nghe lời này, ánh mắt lạnh lẽo đến cực hạn, nó giả ngu nghe cổ nhiều năm như vậy, chỉ là vì muốn lý giải trời đất bên ngoài thương hải tang điền biến đổi. Chỉ là nó không nghĩ tới nhân loại đáng giận, đáng hận này cũng đang giả ngu, cố ý xoa nó! "Chính vì biết ngươi là đại yêu ma, cho nên, sớm mân mê tay cho đỡ nghiện!" Vương Huyên tiến một bước khiêu khích, nói xong nhìn bàn tay của mình một chút, nói: "Không có gì khác biệt với xoa mèo bình thường, đại yêu ma cũng chỉ như thế đi, xúc cảm không tốt không xấu, cũng tạm được."

Đây cũng không phải lời nói dối, từ khi hắn tiến đến ngày đầu tiên, vẫn luôn đề phòng, sợ con mèo này là yêu gây họa, ngẫu nhiên đi vò đầu của nó cũng là chuyện thú vị. Về phần lão Trần, đừng nhìn ngày thường trấn tĩnh, kỳ thật nội tâm hoảng lợi hại, cho nên, ông ta thường xuyên "Sờ mèo giảm sức ép", đồng thời chậm rãi giảng cổ, tất cả cũng là vì kéo dài thời gian để tu hành. Vương Huyên cùng lão Trần đều không quên, khối xương kia từng bị trấn áp ở dưới lòng đất Phật môn tổ đình, nếu không có gì ngoài ý muốn, tất nhiên là hung vật tuyệt thế đại. Vương Huyên luyện thể thuật của Trương Đạo Lăng, lão Trần luyện Bồ Tát Quyền, đều là vì chuẩn bị trấn yêu, dù sao trong truyền thuyết hai thứ này rất thích hợp hàng yêu trừ ma. Nhưng hiện tại xem ra, bọn họ xa xa đánh giá thấp cấp độ đại yêu, đừng nói làm đối thủ, ngay cả chạy trốn cũng quá sức, hiện tại cũng là "Thức ăn cho mèo". Bạch Hổ mặc cho ba người tụ hợp, không ngăn cản, nó từ từ dạo bước, chậm rãi tới gần, sớm đã xem lão Trần như bữa ăn sáng, nghe ông ta giảng cổ kéo dài đến bây giờ, đều thành bữa... Bữa tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận