Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 1369: Thế hệ sinh mệnh cuối cùng

Vương Huyên đứng thẳng bất động, im lặng, trong lòng hiện lên hình dáng nàng khi còn trẻ, khi họ kết bạn trong những tranh chấp. Năm đó, hắn cũng xem như có chút khinh cuồng, tại An thành đã đá nàng rơi xuống hồ, tại mật địa vì giải cứu nàng mà đạp nàng một cước ra khỏi vùng nguy hiểm, sau đó bọn hắn liền quen nhau. Tuổi già nàng thường đi xa, bên người chỉ có Tiểu Hồ Tiên bầu bạn, trải qua cuộc sống an tĩnh, ôn hòa, không tranh quyền thế, trong hồng trần này trải nghiệm sự tĩnh mịch khi chỉ có một mình. Nàng không tranh giành gia sản lớn của gia tộc, chỉ giữ lại một phần đủ cho mình đi xa là được, phần lớn đều từ bỏ, tặng cho huynh muội, còn chính mình thì ở trong trạch viện này tại vùng ngoại ô hẻo lánh. Tiểu Hồ Tiên mắt đỏ hoe, nói:
"Ta có thể cảm nhận được sự cô đơn của nàng, lúc tuổi trẻ thì nhiệt tình, sau ba mươi lăm tuổi lại trở nên u tĩnh và cô độc..."
Nó ô ô khóc, nó cũng đã già, bộ lông màu đen đã điểm xám, mặc dù năm đó cảnh giới tương đối cao, nhưng cũng dần phai nhạt theo năm tháng. Vương Huyên đứng đó không nhúc nhích, trong đầu chỉ nghĩ đến cái nhăn mày, nụ cười của nàng lúc còn trẻ. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn mái tóc bạc đầy đầu, dáng vẻ yên tĩnh im lặng của nàng bây giờ, trong lòng khó chịu không nói thành lời. Hắn vén mấy sợi tóc hơi rối vào tai nàng, đứng dậy, lấy một bó hoa tươi trong phòng, đặt trước người nàng, hương thơm thanh khiết bầu bạn cùng dung nhan già đi của nàng. Tiểu Hồ Tiên nghẹn ngào, Mã Đại Tông Sư cúi đầu rơi lệ. Vương Huyên từ từ lật giở quyển sách trong tay, quyển sách có vết tích mài mòn rõ ràng, trong trang sách kẹp mấy tấm ảnh chụp lúc nàng còn trẻ, đều hơi ố vàng, nhưng vẫn có thể thấy được dáng tươi cười rạng rỡ của nàng khi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận