Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 160: Vương giáo tổ (3)

"Lão Trần!" Vương Huyên quát khẽ nói, dưới loại trạng thái đặc thù này, đồ vật trong hiện thế hình như ngăn cản không được hắn. "Tiểu Vương, là cậu sao?" Lão Trần rất kích động, lĩnh vực tinh thần của ông ta theo đó chập trùng, nói: "Rốt cuộc cậu đã đến, tôi quả nhiên không nhìn lầm cậu."

Nghe ông ta nói loại lời này, Vương Huyên muốn ra sức đánh, nói: "Lão Trần, tôi quả nhiên nhìn lầm ông!"

Lão Trần thở dài: "Tiểu Vương cậu phải hiểu, một lão nhân yêu quý Cựu thuật vượt qua sinh mệnh mình, chấp niệm đã đến tận xương, nếu như đời này tôi không nhìn thấy con đường Cựu thuật một lần nữa sống lại, lần nữa tỏa sáng hào quang, tôi chết không nhắm mắt. Tôi ở chỗ này chờ cậu, chỉ là vì chứng kiến và xác định, cậu thật sự tìm được con đường chính xác."

Vương Huyên động dung. Nhưng rất nhanh hắn lại tỉnh táo, lão đồng nghiệp vẫn luôn thích diễn kịch, mặc dù bây giờ bộc lộ chân tình, nhưng khó nói có phải là thói quen, cùng thuận thế sáo lộ hay không. "Đã sớm sáng tỏ, có thể chết vậy!" lời Lão Trần nói âm vang, nói năng có khí phách, toàn bộ lĩnh vực tinh thần đều đang kích động, tách ra hào quang xán lạn. Vương Huyên thở dài: "Ông biết tôi bỏ ra đại giới cỡ nào sao? Vì cứu ông, mở ra Nội Cảnh Địa, tôi đã thiêu đốt tiềm năng sinh mệnh của chính mình."

Lão Trần lập tức cảm kích không gì sánh được, nói: "Nếu như sau đó lại mở Nội Cảnh Địa, nhất định kêu tôi nhé, tôi sẽ chia sẻ với cậu, lão đầu tử nguyện ý thiêu đốt tất cả tiềm năng, vì cậu chiếu sáng con đường phía trước!"

"Lão Trần, qua, phiến tình quá mức." Vương Huyên liếc xéo ông ta, lão đồng nghiệp này... Còn muốn ỷ lại vào hắn hay sao? "Biết căn pháp của Tiên Tần phương sĩ không?" Hắn hỏi. "Luyện mấy thập niên!" Lão Trần dứt khoát đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận