Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 350: Không siêu phàm thì chỉ là bụi bặm (2)

Vương Huyên nói: "Nó bị thương, nằm ở trong rừng, Thanh Hạm giúp nó cầm máu, xử lý vết thương. Sau đó nó cứ lẽo đẽo theo bọn tôi không rời."

Mã Đại Tông Sư nghe thế thì thở phì phì, quay đầu trừng mắt với Vương Huyên, nếu ai đọc được suy nghĩ của nó, chắc chắn sẽ nghe thấy nó khinh bỉ và tức giận “giờ tao bỏ đi được chắc”? ! Vương Huyên thấy nó vậy cũng kệ, giả vờ không nhìn thấy. Đoàn người dắt díu nhau ra khỏi khe nứt lớn, đi tới nơi mà Tần gia từng tập trung, mùi máu tươi gay mũi bốc lên. Những thi thể kia đã không thấy đâu nữa, trong rừng vẫn còn vọng lại tiếng nhai nuốt, một số đôi mắt xanh lè vẫn nhìn về nơi này đầy tiếc nuối. Rất rõ ràng, ở đây vừa có một trận đại yến tiệc, những thi thể kia đã bị ăn sạch, hoặc bị tha đi. "Có quái vật!" Có người khẽ hô lên. Trong bóng tối âm u, một con quái vật có bộ lông trắng đang đến gần bọn họ, nó là động vật thuộc họ mèo, khuôn mặt của loài vượn, thân thể tráng kiện, đi thẳng bằng hai chân, khóe miệng vẫn còn đang chảy máu. Nó vừa ăn thịt mấy người Tần gia, không được tươi lắm, nên vẫn chưa vừa lòng, muốn tấn công người sống để ăn thịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận