Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 102: Lão Trần trở về (2)

Núi Đại Hắc tuyệt đối không thể đi, sau khi Vương Huyên nhìn thấy hai người bạn tốt, nói cho bọn họ trong núi có gấu chó, vì lý do an toàn, không có chuyện gì thì đừng nên đi qua. "Cái mô hình Thâm Không chiến hạm này, tôi thích, tìm người hỗ trợ mua hộ mấy lần đều không có hàng, hôm nay rốt cục cũng đạt được ước muốn!" Triệu Mặc thật cao hứng, sau đó lại bắt đầu khinh bỉ Lâm Hiên bên cạnh, nói: "Thiếu niên chưa trưởng thành!"

Lâm Hiên loay hoay mỹ nữ figure, khinh bỉ nói lại: "Đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên, vĩnh viễn có một tấm lòng tươi trẻ, vĩnh viễn thích sự vật tốt đẹp, cậu mới chừng hai mươi đã không thích người đẹp, nói rõ nội tâm đã già, cậu nhìn tôi và Vương Huyên đi, mãi mãi vẫn thanh xuân, hiểu được thưởng thức, quanh năm đều có một đôi mắt tìm kiếm phong cảnh mỹ lệ."

Triệu Mặc nói: "Tôi chỉ còn thêm một năm rưỡi nữa là sẽ kết hôn, chơi figure của cậu đi. Về phần Vương Huyên, hắc hắc, cấp độ thẩm mỹ sớm đã thoát khỏi figure, thứ ưu thích chính là người thật có phải không."

Hai người mang đến cái thùng giấy, bên trong có tiểu hoàng cẩu, rất khỏe mạnh, nói là chó con nhất thủ sơn khuyển chính tông, để Vương Huyên mang về trong thành nuôi. Vương Huyên lắc đầu: "Được rồi, hiện tại tôi cũng không có thời gian để chăm sóc nó, không nuôi."

Trước kia lúc hắn 11 - 12 tuổi đã từng nuôi một con chó hoa nhỏ, kết quả còn chưa tới nửa năm đã bị chết, liên tiếp hai ngày hắn ăn không ngon, rất thương tâm, từ đó về sau hắn cũng không dám nuôi nữa. Vân Thành không lớn, sau khi ăn xong cơm trưa, ba người vượt thành tản bộ, trò chuyện thật lâu, Vương Huyên biết loại cuộc sống yên tĩnh này sắp rời xa mình, hắn rất trân quý những thứ trước mắt này. Hắn cảm thấy, thời gian mình tiến về Tân Tinh sẽ không quá xa. . . . Buổi chiều, Vương Huyên từ biệt cha mẹ, lên đường trở về, trở lại nơi làm việc ở An thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận