Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 1001: Di tích tinh thần (3)

Đằng xa, Vương Huyên im lặng, trong thế giới tinh thần vậy mà lại có tia chớp, thiên lôi thuộc cấp độ tinh thần, thật sự quá đặc biệt. Hắn đang nghĩ, nếu như có người sống ở nơi này quanh năm, thì có thể biến chính mình thành sinh vật thuộc lĩnh vực tinh thần không? Cho dù là núi non, hay là vạn vật, hoặc là thiên kiếp, đều chân thật như vậy. “Chúng ta đi thôi!”
Vương Huyên và Trần Vĩnh Kiệt tìm một nơi không người, từ nơi hẻo lánh đến gần chỗ mưa to không dứt, mây đen nghìn nghịt, cùng với sấm sét dày đặc. "Ông đội mũ bảo hiểm chuông bạc thì có thể bị dẫn điện không?" Vương Huyên nhìn về phía lão Trần, nói: “Ông có muốn tôi dùng lá cờ để chắn sấm sét cho ông không?"
"Đây là thế giới tinh thần được không, cậu cho rằng chúng ta đang ở bên ngoài sao." Trần Vĩnh Kiệt đi về phía trước, kết quả, bùm một tiếng, một tia sét đánh tới, ông ta sợ đến mức vội vàng tháo mũ bảo hiểm xuống, nhanh chóng rút lui, cảm giác vô cùng không thể tưởng được, nhìn về phía bầu trời. "Mẹ nó, phía trên có người, cố ý chém tôi!" lão Trần trợn tròn mắt, cảm thấy khó tin. Tim Vương Huyên cũng điên cuồng đập loạn xạ, tinh thần thiên nhãn của hắn cũng bắt được, trên tầng mây có một tàn tích, một người đàn ông có máu thịt nhìn qua như sắp khô héo, giống như bộ xương, đang đánh một cái trống rách, ánh điện kia trực tiếp giáng xuống nơi này. "Tia chớp này là do con người điều khiển sao?" Trần Vĩnh Kiệt rung động, sau đó ông ta sợ ngây người, ông ta chắc chắn không nhìn lầm, sinh vật khô héo kia là tinh thần thể sao? Nhìn như là một cái xác khô, hốc mắt trũng sâu, tối om, chẳng lẽ là xác chết tinh thần? “Để tôi nhìn kỹ một chút, đừng chạy vội!” Vương Huyên mở tinh thần thiên nhãn, nhìn rõ tám phương, hắn thấy được một cảnh tượng kinh người, ở phía trên tầng mây, không chỉ có một tàn tích vừa rồi kia, mà trên bầu trời rộng lớn, rải rác có mấy chục đến hàng trăm khu vực có gạch ngói vụn tương tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận