Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 372: Thánh vẫn

Chương 372: Thánh vẫn
Một vầng hồng quang mở ra **thiên vũ**, khiến cho **Địa Ngục** tối đen đến mức đưa tay không thấy năm ngón nay đã có từng tia sáng le lói, một vài cảnh vật mơ hồ cũng có thể thấy được. Tất cả mọi người đều hoặc là quay người đi, hoặc là cúi đầu xuống, không dám đối diện với vệt sáng kia. **Vương Huyên** biết nghe lời phải, liền nghiêng người đi, không nhìn thẳng về phía cuối chân trời. Vừa mới đến **Địa Ngục**, còn chưa hiểu rõ mọi thứ, **hắn** không hành động **lỗ mãng**. "Tại sao phải cúi đầu?" **Hắn** hỏi. "**Những người** nhìn về phía đó đều biến mất, trực tiếp bốc hơi sạch sẽ khỏi **Địa Ngục**." **Lục Minh** cho biết, trong lòng vẫn còn một nỗi sợ hãi, sắc mặt trắng bệch. **Hắn** sẽ không bao giờ quên được thảm trạng của một số người đã tan biến ngay trước mắt **mình**, **thân thể bọn họ** trở nên mơ hồ, vặn vẹo, giống như tờ giấy hóa thành mảnh vụn, sau đó hoàn toàn biến mất. "Không có ngoại lệ sao?" **Vương Huyên** hỏi. "Không có!" **Lục Minh** cảnh cáo **hắn**, **những kẻ** ngước đầu nhìn lên chân trời đều **đã chết** rồi, **đến** hài cốt **cũng** không còn. "Keng!"
Đột nhiên, một tiếng **rút đao** vang vọng trong **nguyên thần** của tất cả mọi người, khiến sắc mặt rất nhiều người trở nên **cứng đờ**, hai mắt **ngốc trệ**, **nguyên thần** như bị đông cứng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận