Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 121: Thần vật hiếm thấy (2)

Ngô Thành Lâm tự mình đi ra nghênh tiếp lão Trần, tương đối khách khí cùng tôn trọng. Ngô Nhân đi theo bên người lão Ngô, váy áo vừa vặn, dáng người siêu tốt, trên khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ là nụ cười nhu hòa mà hơi ngọt, sau khi biểu thị tôn kính với lão Trần, lại nhiệt tình chào hỏi cùng Thanh Mộc còn có Vương Huyên. Vương Huyên kinh ngạc, Đại Ngô thế mà cũng có vẻ mặt như này, xem ra cũng là phân người đối đãi, hắn gặp mấy lần đều là lãnh hội tính tình siêu cấp của cô ấy. "Vị này là..." Ngô Nhân mỉm cười, cô ấy duyên dáng yêu kiều, màu da trắng nõn có quang trạch, lễ phép không mất dịu dàng. "Hắn là Vương Tiêu." Thanh Mộc giới thiệu. "Có thể gọi tôi là tiểu Vương." Vương Huyên tiếng nói mang theo từ tính, không có cách nào khác, thay đổi giọng nói thành âm sắc bình thường nhất, đồng thời còn tính là dễ nghe. Nụ cười của Ngô Nhân không giảm, nhưng trong lòng có chút dị dạng, thậm chí không thích, bởi vì nghe thấy hai chữ ‘tiểu Vương’ kia, cô ấy có một chút liên tưởng khác. Tỉ như, Vương Huyên gần đây để cô ấy lửa giận bừng bừng, dường như được đám người Tần Thành quen biết với hắn thường xuyên gọi là lão Vương. Chỉ là dưới cái nhìn của cô, người đàn ông trước mắt ánh mắt tinh khiết, thanh tịnh hữu thần, tương đối tỏa nắng, cười lên thế mà rất xán lạn, thấy thế nào cũng tốt hơn so tên Vương Huyên kia. Nếu để cho Vương Huyên biết suy nghĩ của cô ấy, nhất định sẽ cảm thán, tiên nhập vi chủ thành kiến thật đáng sợ, đủ để ảnh hưởng thẩm mỹ cùng phán đoán của một người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận