Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 190: Lòng có nhiệt huyết (2)

Ánh mắt Vương Huyên giống như thực chất hóa dần dần quay về bình thường, nói: "Nếu như không phải là các người xuống tay với Thanh Mộc, đồng thời rất bỉ ổi, cậy anh ta không hiểu Thông U Chưởng, âm thầm tiếp xúc, đập anh ta vài chưởng, tôi cũng sẽ không gây phiền phức cho các người, chúng tôi chỉ là bị động phản kích."

Mấy người trên đất còn muốn giãy giụa đứng lên, con mắt phun lửa, chính bọn họ cũng ý thức được, lần này có thể bị phế, cũng không thể nào tiếp tục vận dụng Cựu thuật. Vương Huyên cảnh cáo, nói: "Tôi khuyên các người nằm yên trên mặt đất không nên động, thương thế của các người rất nghiêm trọng, hiện tại tuyệt đối không nên nổi sát tâm, lúc nhìn về phía tôi tốt nhất phải ôn hoà nhã nhặn, loại vết thương này không thể tức giận, nhất định phải bảo trì một loại tâm tính bình hòa, nếu không ngũ tạng sẽ thêm ra không ít vết rách."

Đồng thời, hắn cường điệu mình đã cước hạ lưu tình. Một số người không còn lời gì để nói, thủ đoạn của vị này thật không tầm thường, để mấy người nằm dưới đất nhìn thấy hắn vẫn phải bảo trì ôn hoà nhã nhặn, chuyện này thật sự là khảo nghiệm tâm tính của người ta. Vương Huyên không nói dối, ngũ tạng mấy người vỡ ra, tuyệt đối không thể nổi giận, nếu không tính mạng sẽ xảy ra vấn đề. Đại Ngô gật đầu, nói: "Lấy thân thủ của tiểu Vương muốn giết mấy người không khó, nhưng vẫn kiềm chế, có thể thấy được bản tâm lương thiện, vô cùng phúc hậu."

Lão Ngô nghe vậy đầu cũng thấy đau, đây là logic gì, sắp đánh chết người ta rồi, hơn nữa còn để mấy tên cừu nhân bảo trì ôn hoà nhã nhặn đối với hắn, thằng nhóc khó chơi như vậy mà cũng được coi là phúc hậu sao? Nhưng ông ta cũng không thấy phản cảm, ngược lại còn cảm thấy rất hợp gu của mình. Khi ông ta đối phó với địch nhân cũng luôn như vậy, hoặc là đàng hoàng nằm sấp, hoặc là đi chết! Lão Ngô mặc dù không xuất thủ, nhưng xưa nay đều không nương tay đối với kẻ địch. "Nếu như mấy người kia bỉ ổi như thế, đó là đáng đời." Có người đi ra, đây là một người đàn ông chừng 40 tuổi, bước chân rất ổn định, sắc mặt bình tĩnh, vô cùng trấn định. Vương Huyên kinh ngạc nhìn anh ta một cái, nói: "Mấy người kia nếu như chính diện đối quyết, đều khó có thể là đối thủ của Thanh Mộc, vận dụng thủ đoạn âm hiểm khiến cho người khác khinh thường."

Người đàn ông trung niên mở miệng: "Lời tuy là như vậy, nhưng người anh em xuất thủ vẫn nặng, mấy người kia không chết cũng tàn phế, thậm chí cần thay tim phổi nhân tạo, nửa đời sau sống trong lo lắng, dù cho cậu muốn trừng trị nhưng như vậy hơi quá đáng."

"Đúng vậy." Có người cũng phụ họa gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận