Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 128: Sự huy hoàng cuối cùng của Cựu Thuật (2)

Xì xì! Một cơn mưa ánh sáng màu đỏ rơi xuống, một số chìm trong đất lạnh, còn lại không ít va chạm trên những tảng đá màu nâu độc đáo của cao nguyên Pamir, phát ra tiếng răng rắc, tảng đá cứng rắn hoặc vỡ nát, hoặc bị ráng đỏ xuyên thủng, xuất hiện trăm ngàn lỗ hổng. Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, những giọt mưa ánh sáng này uy lực như vậy, thì chùm tia đỏ kìa phải mạnh tới mức nào? Chẳng trách người này trước kia còn tự phụ, ngoại trừ lão Trần, không quan tâm đến những cao thủ Cựu Thuật khác, hiện tại biểu hiện này của ông ta quả thực làm người ta trong lòng kinh hãi. Chỉ có thể nói lão Trần quá mạnh, một chưởng đã có thể đánh tan chùm tia đỏ chói mắt kia, sau đó thân thủ nhanh như chớp, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt, đánh về phía trước. Đồng tử của người đàn ông trung niên gầy gò co lại, lông tơ trên người dựng đứng, ông ta sẽ không quên, một khắc trước lão Trần từng dùng một chưởng đánh bay thân thể cường đại của gien siêu thể cao ba mét ra xa hơn mười mét, cũng khiến cho cơ giáp nổ tung giữa không trung, thật sự quá đáng sợ. Ông ta nếu bị đánh trúng, có lẽ sẽ trực tiếp biến thành một mảnh xương máu. Tại thời khắc quyết định, ông ta hít sâu một hơi, lỗ chân lông cả người giãn ra, một nguồn sức mạnh thần bí lưu chuyển, nhằm vào lão Trần tung đòn sát thủ, máu trong cơ thể ông ta đang sôi trào! Lão Trần có cảm giác, máu thịt trong cơ thể của ông ta cũng dao động, bị một nguồn sức mạnh thần bí đặc biệt tiếp dẫn, dường như muốn rời khỏi cơ thể. Ông ta đã hiểu vì sao thân thể vị lão nhân theo con đường Cựu Thuật kia đột nhiên khô héo, không nhúc nhích nổi, là vì bị người rút sạch máu thịt ra trong nháy mắt, cơ thể mất đi sức sống mà chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận