Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 129: Sự huy hoàng cuối cùng của Cựu Thuật (3)

"Khó trách bốn vị trưởng lão của Cựu Thuật trước khi chết nhìn thấy lão Trần đều rất vui mừng, không còn tiếc nuối, nhắm mắt lại mang theo nụ cười, thì ra là vì vậy!"

Cách đó không xa, một bóng người chậm rãi đi tới, cao khoảng 190 xăng-ti-mét, dáng người cao gầy, đầu trọc, như một tăng sư khổ hạnh. Khiến cho người ta kinh ngạc nhất chính là, màu da của anh ta vô cùng đặc biệt, tái nhợt không có huyết sắc, hoàn toàn khác với người bình thường. Theo bước chân anh ta, bên ngoài cơ thể bắt đầu nảy sinh biến hóa, trở nên sáng bóng như bạch ngọc tinh khiết, đến cuối cùng thân thể dần dần tỏa ra ra ánh sáng trắng, bao phủ chính thân thể anh ta. Hơn nữa, khi anh ta mở rộng tay áo, lại lộ ra sáu cánh tay, có chút tương đồng với sinh vật ba đầu sáu tay trong truyền thuyết. Vương Huyên quay đầu lại, nhìn về phía Ngô Nhân, dùng ánh mắt đặt câu hỏi, chẳng lẽ đây lại là gien siêu thể, thuộc một nhánh trong nhân loại mới? Ngô Nhân gật đầu, xác nhận suy đoán của hắn. Vương Huyên im lặng, Tân Tinh tiến hành mấy cái loại nghiên cứu gì vậy, đây là muốn tái hiện lại sinh vật truyền thuyết trong thần thoại sao? Thật bất thường. Ngô Nhân đến từ Tân Tinh, xuất thân từ một gia tộc lớn, hiểu biết rất rộng, giải thích cho Vương Huyên một số tình huống. "Có thông tin cho rằng có ai đó đã lấy được ngón tay Bồ Tát bằng xương bằng thịt trong địa cung của một tòa cổ tháp ngàn năm, trải qua mấy chục năm phân tích và giải mã gien , thu hoạch được thành quả to lớn, chỉnh sửa cùng với tối ưu hóa gien của trẻ sơ sinh, cuối cùng như anh đang chứng kiến, siêu thể Lục Tí Bồ Tát thuộc một trong những nhánh mạnh nhất của tân nhân loại."

"Kiến thức của tôi nông cạn, hôm nay là lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này." Vương Huyên thở dài, cảm thấy tin tức của mình quá đình trệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận