Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 109: Bồ Tát di chuyển (2)

Lão Trần ánh mắt phức tạp, có giải thoát, cũng có tiếc nuối, đầu tiên là như trút được gánh nặng, sau đó lại thở dài, ông ấy kiên trì đến bây giờ, bị giày vò cái quá sức, vẫn là công dã tràng như cũ. Vương Huyên mở miệng: "Lão Thanh, ngươi nhanh đi núi Đại Hưng An, đừng học lão Trần chơi đùa lung tung, tôi cảm thấy tốt nhất anh nên mang theo Kim Xuyên, Tiền Lỗi cùng nhau đi, nhiều người lực lượng lớn, có việc dễ chia sẻ."

Thanh Mộc trừng mắt liếc hắn một cái, rất muốn nói, Kim Xuyên không phải từng chặn cướp cậu một lần sao, Tiền Lỗi hình như cũng lấy của cậu một tảng đá? Nhưng trong lòng anh ta vẫn tán đồng, nhất định phải tìm người chia sẻ, cùng đi núi Đại Hưng An, không phải chuyện mà một mình anh ta có thể giải quyết được. Lão Trần mở miệng: "Những ngày gần đây, tôi đã kính cẩn thành kính trò chuyện cùng vị Thiên tiên tử kia, vì thế trắng đêm không ngủ, tôi cảm thấy nàng thông tình đạt lý, Thanh Mộc con đi đi."

Thanh Mộc còn có thể nói cái gì, cũng không thể nói lại sư phụ mình, lão nhân này không công chịu tội, bây giờ trả lại thiếp vàng trên mặt mình, cuối cùng càng để cho làm đồ đệ kế thừa "Di sản". Trong viện chỉ còn lại lão Trần cùng Vương Huyên, hai người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là lão Trần cười nói trước. "Tiểu Vương, nói đi, bí mật trên người của cậu không hề ít, ngay cả nữ phương sĩ đều nhìn cậu với con mắt khác, chỉ là nàng cuối cùng phả rời đi, quay về dưới lòng đất."

Lão Trần khôi phục bình tĩnh cùng thong dong trước kia, mặc dù lời nói coi như bình thản, nhưng lại có cỗ áp lực vô hình phát ra. Vương Huyên không mở miệng, tỉnh táo mà im ắng. "Đừng chối, lúc cậu vừa tốt nghiệp thực lực mạnh bao nhiêu, tôi rất rõ ràng, mà trong đêm đó cậu dễ dàng đánh bại sát thủ luyện thành Thiết Sa Chưởng, đúng lúc là từ núi Đại Hưng An trở về, khi đó tôi đã biết, trên người cậu có bí mật." Lão Trần mở miệng, không có tâm tình ba động gì. Ông ấy lại nói: "Thực lực của cậu tăng lên rất mãnh liệt, lần này đánh bại được Tôn Thừa Khôn, khiến Thanh Mộc cũng bị hù sợ, đừng nhìn nó không nói gì, nhưng đối với tốc độ phát triển của cậu, nó không có manh mối nên cảm giác hãi hùng khiếp vía, lại tiếp tục như thế, ngay cả mí mắt tôi cũng muốn cuồng loạn."

Hiển nhiên, lão Trần hiện tại còn có thể bảo trì bình thản, nói rõ thực lực của ông ấy cực kỳ cao thâm, là một cao thủ siêu cấp hiếm thấy! Vương Huyên thở dài, hắn biết loại tình huống này sớm muộn cũng sẽ xuất hiện, bởi vì thực lực của hắn xác thực tăng lên quá nhanh, chỉ cần là người đứng bên cạnh hắn hữu tâm lưu ý, hoặc sớm hoặc muộn tất có cảm giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận