Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 172: Thời gian yên tĩnh sau cùng (2)

Trái tim Lão Trần đều đang chảy máu, hận không thể nhảy lên một cái để "Dạy bảo" hắn làm sao tôn trọng hoạt động câu cá này, thực sự không được, trực tiếp đá người vào trong hồ nước là được rồi, đừng giày vò cần câu của ông ta. "Mau nhìn, tôi câu lên một đại hắc ngư nặng mười cân!" Vương Huyên lần nữa gửi tới. Thanh Mộc yên lặng nhìn sư phụ. Lão Trần lập tức cảm giác huyết áp tăng nhanh, thằng nhóc kia cũng cầm cần câu, lợi dụng thân thủ nhanh nhẹn, lấy phần đuôi ở bên bờ trực tiếp đâm chết một con cá lớn, bốc lên đưa cho ông ta nhìn. Đây quả thực là sỉ nhục giới câu cá, tim phổi lão Trần đều phát đau, đây chính là cần câu người khác đặc chế đưa cho ông ta, tương đối trân quý, bây giờ lại bị một tên trẻ trâu dùng làm xiên cá. Lão Trần ngầm hạ quyết tâm, ban đêm Nội Cảnh Địa không gặp không về, "Giáo dục" Vương giáo tổ làm người tốt! Xung quanh truyền đến động tĩnh, có người đang tận lực tiếp cận. Vương Huyên thở dài, hắn đã sớm biết sau này hơn phân nửa ít có an bình, tất cả thời gian hắn đặc biệt trân quý trước mắt, câu cá trêu chọc lão Trần có nhiều ý tứ, sau đó không lâu hắn muốn tiến vào không gian sâu, còn không biết sẽ đối mặt với thứ gì đâu. Những người này mặc dù biểu hiện tự nhiên, tự mình phân tán, tản bộ ở phụ cận hồ nước, có người đang chụp ảnh chim nước, còn có người thế mà cũng tìm đến cần câu, ở chỗ này thả câu. Là có nhân vật lớn muốn đi qua sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận