Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 127: Sự huy hoàng cuối cùng của Cựu Thuật (1)

Lão Trần thở dài, ông ta biết rõ vị lão nhân này, cả đời ông đều vì lĩnh vực Cựu Thuật, lại vô cùng bướng bỉnh, cho dù ông ta có ngăn cản cũng không được. Lão nhân sáu mươi mấy tuổi này tuy rằng nhìn qua có vẻ già nua, nhưng sau khi bộc phát, nắm đấm lại có quầng sáng nhàn nhạt, trong cơ thể truyền ra tiếng sấm sét như ẩn như hiện, đánh về phía người đàn ông trung niên gầy gò theo con đường Tân Thuật kia. Sắc mặt người đàn ông trung niên thay đổi, không dám trực tiếp đụng vào, nhanh chóng lui về phía sau, đợi đến lúc nắm đấm của lão nhân ảm đạm, ông ta mới tiến công mạnh mẽ. Hai người đối đầu quyết liệt, động tác của họ nhanh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió và sấm rền. Thế nhưng, sau mấy chiêu, vị lão nhân kia đột nhiên bất động, hơn nữa thân thể bắt đầu khô héo, trong cơ thể của ông tuôn ra một chùm tia đỏ rực, như bị người ta rút đi hồn phách, hai mắt ông ta vô thần, đứng ở đó không thể động đậy. Xích Hà lao vào tay người đàn ông trung niên gầy gò phía đối diện, được ông ta ngưng tụ thành một thanh kiếm sắc bén, sau đó vung mạnh tay, "phịch" một tiếng, chém đứt đầu lão nhân kia. "Mọi người không nên hành động thiếu suy nghĩ!" Lần này, Lão Trần có chút tức giận, thanh âm như sấm, chấn động trong tai nhiều người. "Lão Trần, ông đã thấy chưa, Cựu Thuật suy tàn là chuyện không thể cứu vãn, suy sụp là chuyện không thể tránh khỏi!" Có người lạnh lùng nói. "Lão Trần, sao hả? "Trên không trung, trong cơ giáp xanh lam truyền ra tiếng cười lạnh của người đàn ông trung niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận