Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 233: Văn hay tranh đẹp (1)

Sau khi tin tức Olesha chết truyền ra, đại biểu khắp nơi vốn muốn rời khỏi trang viên ngoại ô, lên đường trở về thì kinh ngạc phát giác, mấy ngày nay cũng không tính là uổng công chờ đợi. Bây giờ họ cần phải đi từ vùng ngoại ô đến An Thành, cuối cùng có thể tham gia vào một buổi lễ tưởng niệm. Rất nhiều người đều lộ ra dị sắc, không tham gia tang lễ của Trần Vĩnh Kiệt, lại nhìn thấy cáo phó của đệ nhất nhân trong lĩnh vực Tân Thuật, chuyện này thật sự quá quỷ dị. Có người không khỏi cảm thán vận mệnh khó lường, kẻ thù lớn nhất là lão Trần lại kiên cường chịu đựng, bắt buộc phải là kẻ chết sau cùng! "Lần này không cần trả lại vòng hoa mua cho lão Trần, để cho chủ tiệm viết lại câu đối là được rồi, giao hàng đến An Thành!"

Có người cảm thấy, chuyện này tương đối mộng ảo, chuyện xảy ra hai ngày nay thật sự có chút ly kỳ. Lão Trần cũng cảm thán: "Thanh Mộc, con nói xem, con có muốn thay ta tặng Olesha một vòng hoa không? Người này vẫn là khá lợi hại, thể hiện sự tôn trọng một chút."

Thanh Mộc: "?!!!"

Giữa trưa, tân khách trong trang viên sắp đi sạch, tất cả đều dời đến An Thành, chạy tới phúng viếng Olesha. Rất nhiều người cảm khái, lần này khẳng định sẽ không chạy vô ích một chuyến! Vương Huyên ngay cả cơm trưa cũng không ăn, còn đang ngửa đầu nhìn trời, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm gốc Thiên Dược kia. Chung Thành thở hồng hộc chạy tới, cách rất xa đã vẫy tay, lộ ra nụ cười sáng lạn với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận