Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 866: Con gái của Vương Huyên (3)

"Thầy giáo đưa ra bài tập về nhà, đối với những bạn học khác mà nói rất đơn giản, nhưng đối với con lại rất khó, phải đưa ra một tấm hình..." Cô bé thút thít, thương tâm rơi lệ, giống như có ủy khuất, càng có bi thương, nói: "Ảnh chụp mùa này, ảnh gia đình mới nhất, thực sự không được, trong tấm ảnh cũng phải có bố, hoặc là có mẹ, thế nhưng... con không có."

Cô bé nói đến đây, thực sự nhịn không được, khóc thương cảm, không ngừng xoa nước mắt, cuối cùng cô bé ngồi ở ven đường, ôm hai đầu gối, cúi đầu xuống. Trong lòng Vương Huyên bị xúc động mạnh, rất muốn chạy qua, nhưng lại sợ gây ra chú ý của người máy, không muốn cô bé bị cuốn vào phong ba khó hiểu này, cô bé đã rất đáng thương. Dưới trời chiều, cô bé đứng dậy, nhìn người đi ngang qua, từ từ đi lên trước, nhỏ giọng nói chuyện với một số người, nói: "Cháu có thể xin ngài giúp một việc không?"

Nhưng mà người đi đường vội vàng, mọi người trên đường tan tầm đều nóng lòng về nhà, ít có người ngừng chân. Chợt có người hơi dừng lại, cô bé đã khiếp nhược lên tiếng: "Chú ơi... Có thể cùng cháu chụp kiểu ảnh không?"

Người đi ngang qua rất kinh ngạc, vội vàng lên đường, ôn hòa sờ soạng đầu của cô bé một chút rồi ngay lập tức rời khỏi, cũng không biết tình cảnh cùng tình huống thật của cô bé. Cô bé lau đi nước mắt, lấy dũng khí, lần này thử ngăn lại một người đàn ông, sau đó chỉ hướng quen thuộc cách đó không xa, chung cư mà cô đã sống ở đó bốn năm năm, nói: "Chú ơi, có thể, cùng cháu đứng ở ngoài cửa lớn chụp một tấm hình hay không?"

Cô bé ngửa đầu, lộ ra vẻ ước ao, đồng thời tâm thần cũng thấp thỏm, sợ bị người cự tuyệt. Người đàn ông kia cười dừng lại, nhìn cô bé một cái, nói: "Chú đang bận, phải đi đón con gái chú tan học, cháu thật là ngoan thật hiểu chuyện, tự mình đeo cặp sách nhỏ về nhà sao?"

Sau đó, người đàn ông lập tức rời khỏi. Cô bé nghe đến thấy câu này, lập tức cúi đầu xuống, yên lặng lui về phía sau, ở chỗ không ai thấy im lặng rơi lệ, sau đó nhỏ giọng lầm bầm: "Con nhớ... mẹ, nhớ bố rồi."

Trong lòng Vương Huyên tê rần, hắn nhìn về mấy tên người máy sinh mạng thể kim loại phía xa, vì sao còn chưa rời đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận