Chuế Tế

Chương 965: Khi đi tha thướt cành dương, khi về mưa tuyết ngập đường tuôn rơi (1)

Trước sau ngày mùa thu hoạch, đô thành Lâm An của Vũ triều hiện giờ cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Sau mối nhục Tĩnh Bình, vũ phong của Nam triều bắt đầu trở nên hưng thịnh, dạng võ trạng nguyên một năm này được triển khai oanh oanh liệt liệt ở kinh thành, thu hút một lượng lớn hiệp sĩ vào kinh. Sự tràn vào của những người mang đao kiếm, khiến cho trị an kinh thành hơi có chút hỗn loạn, nhưng đủ mọi hành vi khác nhau của các hiệp sĩ cũng đã phát triển thành đủ loại sự tích hấp dẫn trong miệng của người kể chuyện. Không lâu trước, chuyện danh kỹ kinh thành Lâm Tố Tố yêu giang hồ đại hiệp, khiến hai vị hào khách giang hồ ước hẹn quyết đấu đầu thành trong nhất thời huyên náo xôn xao, truyền thành giai thoại.
Cùng lúc dạng võ trạng nguyên tiến hành, văn hội hưng thịnh của Lâm An cũng không chịu lép vế, các thư viện tụ tập ở Lâm An lúc này đều có hoạt động riêng, đã tổ chức mấy lần văn hội yêu nước quy mô lớn trong thành Lâm An, trong nhất thời ảnh hưởng sôi động. Một số bài thơ nổi tiếng ra đời, khẳng khái hào hùng, được nữ tử thanh lâu sở quán truyền bá rộng rãi.
Sự thịnh hành của nếp sống văn võ, trong nhất thời gột sạch bầu không khí sa sút ở thời kỳ Bắc Vũ, trong âm ỷ, thậm chí đã có một hồi bầu không khí thịnh thế, chí ít trong mắt các văn nhân, sự khẳng khái hướng lên của xã hội lúc này, phải vượt xa ca vũ thái bình của mười mấy năm trước. Mà cùng với bắt đầu thu hoạch vụ thu, một nhóm đạo tặc phỉ nhân trong đó có Vương Hỷ Quý ở phụ cận kinh thành cũng bị bắt dưới sự vây quét của quan binh, sau đó chém đầu thị chúng ở kinh thành, cũng đã khích lệ rất lớn đến dân tâm.
Một lượng lớn cửa tiệm, quán ăn, nhà xưởng đều bắt đầu mở, sự phồn hoa của thương nghiệp phụ cận Lâm An khiến tòa thành thị này đã bành trướng với tốc độ kinh người, đến bây giờ, phồn vinh của nó, vậy mà đã vượt qua Biện Lương từng gây dựng hai trăm năm. Trong thanh lâu sở quán, câu chuyện về tài tử giai nhân đều được truyền đi mỗi ngày, truyền thuyết chuyện thú vị ít ai biết đến của đám quan viên triều đường, thỉnh thoảng cũng sẽ trở thành đề tài nói chuyện lúc trà dư tửu hậu của người kinh thành. Trong bầu không khí sinh cơ bừng bừng, có một chuyện cũng xen lẫn trong đó, trong giai đoạn này, trở thành tin đồn thú vị để nhiều người nghị luận.
Phò mã Cừ Tông Tuệ phạm tội.
Cuối tháng sáu, lúc vị phò mã gia này du hí khóm hoa đã nhìn trúng một thiếu nữ người bắc, lúc khi dễ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, trong lúc vô ý đã giết chết thiếu nữ. Đám bầu bạn tùy tùng bên cạnh hắn thử giải quyết chuyện này, nhưng phụ mẫu đối phương tính tình cương liệt, không chịu bỏ qua, cứ như thế, chuyện bèn trở thành một vụ án diệt môn, sau đó bị Kinh triệu doãn điều tra ra, báo lên trên.
Chốn kinh thành, việc điều tra, trình báo của đủ loại vụ án, tự có một phen quy trình của nó. Nếu chỉ đơn giản như vậy, lúc phía dưới báo cáo lên, bên trên ém xuống, có lẽ cũng không đến nỗi mở rộng. Tuy nhiên phò mã làm ra loại chuyện này, trong lòng công chúa là tâm trạng thế nào, thực sự cực kỳ khó nói, lúc báo lên trên, vị trưởng công chúa đó giận tím mặt, bèn giam phò mã vào thiên lao. Người nhà của Cừ Tông Tuệ vốn cũng là vọng tộc Nam quốc, vội vàng đến cầu tình, trong lúc tới lui, chuyện cũng thế mà truyền ra ngoài.
Sau đó, một số thông tin khiến người ta kinh ngạc liên tục truyền ra, mới khiến cả tình thế dẫn tới một hướng mà rất nhiều người đều không nghĩ tới.
Phò mã phạm phải tội ác tày trời như thế, đương nhiên đáng ghét, nhưng cùng với nghị luận sâu dần, không ít người mới dần dần biết được cảnh ngộ của vị phò mã gia này. Trưởng công chúa điện hạ hiện giờ tính tình cao ngạo, xưa nay xem thường phò mã, hai người thành thân mười năm, công chúa không có tin vui, thường ngày thậm chí phò mã muốn gặp mặt công chúa đều cực kỳ khó khăn. Nếu như nói những chuyện này vẫn chỉ là chuyện thường tình của tình cảm phu thê không hòa hợp, thì lời đồn bắt đầu từ ngày thành thân, công chúa chưa từng động phòng với phò mã, đến nay cũng chưa từng để phò mã đến gần người, mới thực thêm một mồi lửa nặng nề vào chuyện này.
Nam nhân được kén rể thành phò mã, từ ngày thành thân đã bị thê tử xem thường, thời gian mười năm chưa từng động phòng, đến nỗi vị phò mã gia này dần dần tự sa ngã, đến khi hắn từng bước một sa sút, phía công chúa phủ cũng không hề quan tâm, để mặc hắn tự buông trôi. Giờ đây làm ra những chuyện này đương nhiên đáng hận, nhưng ngoài điều này ra, tác phong của trưởng công chúa liệu có vấn đề không, dần dần, nghị luận như vậy cũng đang lên men trong tai miệng của mọi người.
Lúc này tuy rằng vẫn chưa đến lúc lễ giáo giết người, nhưng phụ đạo phụ đức, chung quy vẫn là có coi trọng. Vụ án của Cừ Tông Tuệ dần được định luận, không còn gì để nói nữa, nhưng sự cao ngạo của trưởng công chúa, không nghi ngờ gì càng khiến một số người không nhìn nổi, các văn nhân tài tử lắc đầu ngán ngẩm, ngay cả cô nương của thanh lâu sở quán, khi nói tới chuyện này, cũng cảm thấy vị trưởng công chúa điện hạ nọ thực sự có hơi quá đáng rồi.
Mấy ngày trước hành vi của trưởng công chúa dùng thủ đoạn dữ dội hạ ngục phò mã, trước mắt tự nhiên cũng không thể khiến người ta nhìn ra được công chính liêm minh, ngược lại càng giống như mượn cơ hội giết người để thoát khỏi một sự vướng víu. Thân làm thê tử, đối xử với trượng phu của mình như vậy, thực sự là rất không nên.
Trong những nghị luận như thế, tin tức về cục diện lớn hơn dần dần truyền tới, sự lật úp của thế lực Điền Hổ, bởi cố ý kiểm soát nên vẫn chưa truyền đi trên quy mô lớn, hai bận đại thắng của Nhạc tướng quân ở Tương Dương, tin chiến thắng truyền về, thiêu nóng bầu không khí của Lâm An, trong thời gian ngắn, ép tin tức của phò mã xuống...
Ánh mặt trời ấm áp, lá rụng vàng rực, khi sự chú ý của phần lớn người dân ở Lâm An bị tin chiến thắng ở phương bắc thu hút, chuyện đã phát sinh, cũng không thể vì thế mà bỏ qua. Trong hoàng cung, mỗi ngày quan viên, danh túc tới lui, đủ loại sự tình liên quan, chuyện liên quan đến phò mã và Cừ gia, chung quy vẫn chiếm phần khá lớn trong khoảng thời gian này. Hôm nay, trong ngự thư phòng, tiếng thở dài của người làm phụ thân, cũng tới lui vang lên mấy lượt.
- Cũng may Nhạc khanh gia ở Tương Dương đại thắng, triệt tiêu được nghị luận của chuyện này một chút, nhưng con là người đã thành thân mười năm rồi, chuyện này, chung quy không tốt đối với danh tiếng của con... Người nhà Cừ gia đã chạy tới chạy lui rất nhiều lần, hôm qua gia gia hắn tới, quỳ xuống cầu xin với trẫm, đây đều là giao tình lúc còn ở Giang Ninh, con thành thân, xem thường hắn, bao nhiêu năm vậy rồi, trẫm cũng không nói nữa. Nhưng mà, giết hắn, chuyện này làm sao giao phó, làm sao ăn nói? Lọt vào mắt người khác, lại thành như thế nào nữa. Con gái à, không được thứ gì tốt đẹp đâu...
Chắp hai tay sau lưng, hoàng đế Chu Ung vừa thở dài, vừa ân cần dạy dỗ khuyên bảo. Làm vua tám năm, Kiến Sóc đế lúc này cũng đã khá có uy nghiêm, phai đi sự tùy ý và làm bừa thuở ban đầu bước lên đế vị, nhưng đối diện với đứa con gái đã hai mươi bảy tuổi này, ông ta vẫn cảm thấy lo nghĩ nát ruột.
Trên chỗ ngồi đối diện, ánh mắt Chu Bội bình tĩnh, cũng hơi có vẻ mệt mỏi, cứ ngồi nghe như thế, đến lúc Chu Ung dừng lại, mới thấp giọng cất tiếng.
- Phụ hoàng, giết hắn là vì vương pháp uy nghiêm.
Ngữ điệu của nàng không cao, trong lòng Chu Ung lại không khỏi thở dài. Nếu phải nói thực, sự quan tâm thường ngày của Chu Ung đối với nhi tử phải vượt xa nữ nhi nhiều, trong này tự nhiên cũng có nguyên nhân phức tạp. Ban đầu đăng đế, Chu Bội được Khang Hiền, Chu Doanh coi là người kế nhiệm, chống đỡ gánh nặng của Thành Quốc công chúa phủ, Chu Bội tính cách độc lập, lại có thủ đoạn, Chu Ung thỉnh thoảng nghĩ tới một đống việc của Thành Quốc công chúa phủ đó, lại nghĩ tới bản thân mình, bèn hiểu rõ bản thân tốt nhất không nên tùy tiện nhúng tay vào.
Lúc ông ta làm vương gia đã chẳng phải quân tử đoan chính gì rồi, làm người bừa bãi, cũng không có tinh thần trách nhiệm gì, nhưng điểm tốt duy nhất có lẽ nằm ở chỗ vẫn còn chút biết tự lượng sức. Nữ nhi lợi hại có chủ kiến, lười gặp mặt nàng, đến giờ nghĩ lại, trong lòng không khỏi thấy áy náy. Nghe xem, rốt cuộc là giọng nói không có tinh thần đến mức nào, hôn nhân không hạnh phúc, đối với nữ nhân mà nói, cũng thật sự khổ sở.
Đối với vương pháp uy nghiêm gì đó, ông ta ngược lại cảm thấy có chút dở hơi, phất phất tay.
- Đúng đúng đúng, vụ án của Kinh triệu doãn, để bọn họ đi phán. Trẫm và con, cũng chỉ là nói chuyện một chút. Quan hệ với Cừ gia, không nên làm đến bế tắc như vậy, suy cho cùng chúng ta đi lên, bọn họ cũng từng giúp đỡ mà. Trẫm mắng bọn họ rồi, ngay hôm qua đã đập bàn mắng người, trẫm nói với bọn họ: Vì Cừ Tông Tuệ, các ngươi tìm đến, trẫm hiểu, trẫm không phải người không hiểu chuyện, nhưng bên ngoài truyền đi xôn xao cái gì mà chuyện của người nam người bắc, truyền đến tận giờ, muốn bôi nhọ danh tiếng của trưởng công chúa, những người này, trẫm phải giết chết một tốp! Mẹ nó chứ! Là cái thứ gì!
Chu Ung bắt chước lại dáng vẻ hôm qua, ngôn từ ác liệt, mắng một câu, sau đó mới bình tĩnh lại:
- Những chuyện này con không cần lo lắng, là có kẻ có tâm tư khác, trẫm làm chủ cho con.
Chu Bội nhìn ông ta:
- Tạ ơn phụ hoàng, nhưng là lời truyền tai âm thầm mà thôi, không che lấp được miệng lưỡi thiên hạ, giết người thì không cần đâu. Không nên giết người.
- Ầy...
Chu Ung ngẫm nghĩ.
- Ngôn quan thích tham gia náo nhiệt, càng góp càng náo nhiệt, kiểu gì trẫm cũng phải xử lý một đám. Nếu không, lời đồn đến công chúa thật sự sẽ truyền đến mức xôn xao dư luận rồi!
Trong ngự thư phòng yên tĩnh một lúc, Chu Ung nhìn nhìn Chu Bội, lại nói:
- Còn về chuyện người nam người bắc gì đó, con gái à, phụ hoàng nói thêm một câu, cũng đừng làm đến mức quá ác liệt. Chúng ta đấy à, căn cơ chung quy ở phía nam, hiện giờ tuy đã làm hoàng đế, muốn không thiên không lệch, cũng không đến nỗi phải đắc tội hết một lượt những người ở mặt nam này. Tin tức hiện giờ không tốt, Nhạc khanh gia lấy được Tương Dương cũng vẫn là phụ, bên phía Điền Hổ đó mới thật sự đã xảy ra chuyện lớn, Hắc Kỳ này muốn xuất sơn, trẫm luôn cảm thấy tâm thần không yên. Con gái à, cho dù tương lai thật sự muốn đánh lên phía bắc, hậu phương phải vững, không vững là không được đâu.
Ông ta nói những lời này, cho rằng nữ nhi đối diện sẽ phản bác, ai biết được Chu Bội gật gật đầu:
- Phụ hoàng nói phải, nữ nhi cũng luôn tự kiểm điểm lại chuyện này, mấy năm đã qua, vẫn là làm sai rất nhiều.
Mấy năm nay, tinh thần khí chất Chu Bội ngày càng thong dong bình tĩnh, việc này Chu Ung ngược lại bắt đầu càu nhàu, cũng không biết nữ nhi có nói dỗi hay không, nhìn qua, mới liên tục gật đầu:
- Ai dà, con gái ta làm gì có chuyện sai hay không chứ, chỉ là tình hình... tình hình hơi khác thôi mà. Vậy đi, Cừ Tông Tuệ sẽ do trẫm làm chủ, tha hắn một lần...
Chu Bội ngẩng đầu, Chu Ung bên đó nhìn qua, hai cho con nhìn nhau một lúc, Chu Bội mới nói:
- Phụ hoàng, chuyện này nữ nhi cho rằng không ổn, tha cho hắn vậy để người một nhà kia ở đâu...
- Con gái à, nói như vậy thì không có nghĩa lý gì nữa rồi.
Chu Ung nhíu mày.
- Vậy đi, Cừ Tông Tuệ lắm hành vi tồi tệ, sau chuyện này, trẫm làm chủ thay con bỏ hắn, con tìm một người hợp ý để gả đi, thế nào? Con tìm người hợp ý, sau đó nói với phụ hoàng, phụ hoàng ban hôn cho con lần nữa, cứ làm như vậy...
Chu Ung liên miên lải nhải, Chu Bội lặng lẽ nhìn ông ta, lại cũng không biết nên nói thế nào, mấy năm này, hai cha con trò chuyện luôn cách một tầng vách ngăn như có như không. Nguyên nhân chủ yếu nhất, vẫn là vì tư duy của hai người căn bản không cùng trên một tầng lớp. Nàng mở miệng:
- Tạ ý tốt của phụ hoàng, nhưng mà... không cần đâu...
- Phụ hoàng làm chủ cho con, vốn dĩ là điều nên làm. Năm đó trẫm cũng là hồ đồ, quan tâm quá ít tới hai đứa các con, lúc đó nghĩ rằng, Quân Vũ tương lai kế thừa vương vị, chẳng qua là làm một vương gia nhàn tản tại Giang Ninh, con cũng vậy, lấy chồng rồi giúp chồng dạy con... ai biết được sau này sẽ đăng cơ làm vua chứ, cái tên Cừ Tông Tuệ này, lúc đó không biết con không thích hắn...
Làm vua tám năm, thứ Chu Ung suy nghĩ cũng nhiều lên rất nhiều, lúc này nói tới, đối với chuyện con gái sau khi thành hôn không hạnh phúc, không khỏi suy đoán rằng phải chăng bản thân không đủ quan tâm, để người khác gán ghép bừa bãi. Hai cha con sau đó lại trò chuyện một hồi, lúc Chu Bội rời khỏi, đầu óc Chu Ung đều đang đau nhức. Tuy nói là con gái, nhưng một nữ tử hai mươi bảy tuổi vẫn chưa có nam nhân tính tình cổ quái, nghĩ tới cũng thật quá đáng thương...
Chu Bội một đường ra ngoài, trong lòng lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Những ngày này, tinh thần nàng kỳ thực vô cùng mỏi mệt. Trong thời gian mấy năm sau khi triều đình dời về nam, kinh tế Vũ triều lấy Lâm An làm trung tâm, phát triển nhanh chóng, những thân hào phú hộ ở phương nam ban đầu đều chia một bát canh, một lượng lớn những người bắc chạy nạn tới lại thường phải thành gia nô, ăn mày, dưới con sóng lớn như vậy, Quân Vũ thử cho nạn dân một con đường sống, Chu Bội lại vô tình hay cố ý giúp đỡ đằng sau, nói là giữ vững công bằng, nhưng lọt vào mắt người khác, lại chỉ là giúp người bắc đánh người nam mà thôi.
Phản công lần này thình lình xảy ra, là điều mà tất cả mọi người đều chưa từng tính tới. Mấy năm nay Chu Bội chấp chưởng sản nghiệp to lớn, sau khi tuổi tác hơi lớn một chút tính tình lại trở nên trầm tĩnh, nếu nói nàng bên ngoài có mỹ danh hiền hậu dịu dàng gì, là không thể nào, chẳng qua trước đây người khác cũng sẽ không tùy ý lan truyền tiếng xấu gì đó của trưởng công chúa. Ai biết được lần này nguyên nhân bởi vì Cừ Tông Tuệ, lời đồn tới một cách hung dữ mạnh mẽ như thế, một nữ nhân cường hãn đanh đá, không có phụ đức, hai mươi bảy tuổi không con cái, cộng thêm lần này vậy mà còn muốn hạ độc thủ với trượng phu của mình, khi nhắc tới trong miệng người khác, đều là loại đại tội mà ở thôn quê sẽ bỏ rọ thả trôi sông.
Phạm tội hay không có thể nói đạo lý, có ô danh trên nhân cách lại là một chuyện khác rồi. Ngàn người chỉ trích, không bệnh mà chết, Chu Bội dù rằng thông tuệ, nhưng tâm lý chung quy vẫn là nữ tử hơn hai mươi tuổi, trong những ngày tháng này, nàng dưới áp lực, khó mà nói hết. Nếu không phải vẫn còn chút lý trí, sợ rằng đã vứt bỏ hết mọi chuyện mà trốn đến chỗ không người.
Nàng trong nhất thời muốn dựa vào sự kiên cường tiếp tục chống đỡ, bên cạnh đó cũng đang tự kiểm điểm, Thiên gia muốn làm việc, chung quy vẫn phải cần người ủng hộ, hiện giờ thiên hạ mơ hồ lại sắp sửa loạn lạc, mình và Quân Vũ, liệu rằng đã thật sự làm sai sao. Hai năm này, nàng lần nữa khóc tỉnh trong đêm. Lần trước là cái đêm sau khi nghe nói về tin Ninh Nghị đã chết, sau lần đó, nàng vốn cho rằng bản thân đã không còn nước mắt nữa.
Chung quy vẫn là có.
Bất luận là người khắc cốt ghi tâm đến thế nào, người chết đã chết rồi, người đang sống vẫn phải đi tiếp.
Một đường đi ra, vẫn chưa đến cửa cung, Chu Bội nhìn thấy Quân Vũ bước chân thoăn thoắt, phong trần mệt mỏi từ bên đó đi tới. Đại khái cũng là vì chuyện này mà chạy vội từ Giang Ninh về. Nhìn thấy tỷ tỷ, hỏa khí trong mắt thái tử mới dịu xuống đôi chút, mỉm cười đi tới chào hỏi.
- Chuyện của Cừ Tông Tuệ, ta nghe nói rồi, ta đi tìm phụ hoàng phân trần... thiên hạ sắp sửa đại loạn, cái đám người tầm nhìn hạn hẹp này vẫn đang vì tư lợi đấu đá tới lui, giờ đây lại bỉ ổi đến mức bôi nhọ danh dự hoàng tỷ! Ta không tha cho bọn chúng! Đúng rồi, hoàng tỷ, tỷ ở đây đợi ta trước đã, lát nữa ta ra sẽ nói với tỷ sau... ".
Nói xong mấy lời này, một đám người bèn hùng hổ đi qua đó, Chu Bội chờ đợi một hồi trong ngự hoa viên gần đó, lại nhìn thấy Quân Vũ nổi giận đùng đùng trở lại. Hắn và phụ thân thương lượng đại khái cũng không có kết quả gì, kỳ thực nói một cách công bằng, đối với hai đứa con này Chu Ung đã cực kỳ thiên vị, nhưng đã làm hoàng đế, thế nào cũng phải lưu lại mấy phần lý trí, không thể thật sự làm ra chuyện gì đó để “người bắc” đánh “người nam”.
Có điều, tuy trong mắt có ý giận, nhưng xem ra tinh thần Quân Vũ vẫn chẳng có gì là nhụt chí, hắn la hét ầm ĩ một trận với Chu Ung, đại khái cũng chỉ để bày tỏ thái độ. Lúc này tìm tới tỷ tỷ, hai người một đường đi về phía tường thành bên đó, mới có thể nói chút lời thổ lộ tâm tình.
- Hắc Kỳ yên lặng hai năm, cuối cùng xuất hiện, ta thấy là sắp làm chuyện lớn. Một đao chặt đầu Điền Hổ này... người Kim bên đó vẫn không biết là phản ứng gì, nhưng mà hoàng tỷ, tỷ biết Lưu Dự bên kia có phản ứng gì không...
Lời nói của Quân Vũ phấn khích, nhưng Chu Bội vẫn có vẻ bình tĩnh:
- Thám tử nói, Lưu Dự lại điên rồi.
- Không sai, Hắc Kỳ, há há... mấy năm trước đã ép Lưu Dự đến phát điên, lần này nghe nói tới tin tức của Hắc Kỳ, dọa đến nỗi nửa đêm bật dậy, cầm lấy một cái gậy chạy trong hoàng cung, thấy người là đánh. Đúng rồi đúng rồi, còn có trận bên ngoài thành Tương Dương đó, hoàng tỷ biết rồi chứ. Người của Hắc Kỳ đã giết chết Lục Đà...
Vừa nói, hai người vừa đi lên tường thành của hoàng cung.
- Bọn họ mang theo đột hỏa thương, đột hỏa thương dùng tốt hơn.
Chu Bội nhìn hắn, ánh mắt mang chút cay đắng, nói.
- Nhưng... Hắc Kỳ chung quy vẫn là Hắc Kỳ. Quân Vũ, đệ không nên vui mừng như vậy.
- Ha.
Quân Vũ cười gượng, ánh mắt hắn nhìn tỷ tỷ, trong lòng đang suy nghĩ chuyện, hai người đi về trước một đoạn, Quân Vũ tùy tiện nói mấy chuyện phiếm, cuối cùng vẫn dừng lại.
- Tỷ.
Hắn nói.
- Sư phụ vẫn còn sống.
- Hả?
Chu Bội bước ra hai bước, mới quay đầu lại từ bên đó, nàng một thân váy áo trắng ngà, gương mặt như ánh trăng có vẻ mộc mạc và ung dung, dùng ngón tay chặn một lọn tóc bên vành tai, ánh mắt trong vắt chớp mắt lại trở nên có chút trống rỗng.
Thế nên Quân Vũ nhắc lại một lượt.
- Ninh Lập Hằng... Ninh Lập Hằng vẫn còn sống...
Hắn nói.
- Nhạc tướng quân đã gặp được hắn.
Gió mùa thu vuốt ve tà váy và mái tóc, từ trên tường thành cao cao nhìn xuống, thế giới này ngựa xe tấp nập, bóng người qua lại, trong gió có giọng nói xa xăm. Ánh nắng mùa thu ấm áp, khắp thành Lâm An, đều là lá rụng tung bay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận