Chuế Tế

Chuế Tế - Q.11 - Chương 1209: Tự tòng nhất kiến đào hoa hậu (năm) (length: 20751)

Chương 1209: Tự từ một lần gặp gỡ hoa đào sau (năm) Bầu trời đêm giống như một cái lồng, san sát nối tiếp nhau gian phòng, tản ra mùi hôi.
Chim không rõ tên trong đêm tối bay, lúc gần lúc xa, đèn trên thuyền chài trôi nổi.
Người đàn ông tên Bồ Tín Khuê trong bóng tối vẫy tay, dẫn người từ những con đường nhỏ giống mạng nhện dần dần bỏ chạy.
Một thân ảnh mặc áo choàng đứng trên đỉnh lều rách, lặng lẽ nhìn bọn họ.
Ngư vương Cao Hưng Tông đi tới, trong đốm lửa nhỏ mơ hồ trong bóng đêm lo lắng nói một hồi, không lâu sau đó, hắn cũng rời đi.
Thân ảnh mặc áo choàng trên đỉnh lều rách đập nát đồ vật, nhấc lên một mảng lớn ngói rơi xuống, một lúc sau, cột cờ trên trần nhà gãy mất, rơi xuống dòng sông.
Mặt sông nhấc lên một chút gợn sóng, đến gần thuyền đánh cá, chỉ là một đợt sóng nước đơn giản. Tiếng động này trong đêm khuấy động, một số dân thường ở gần đó ra chửi bới vài câu.
Ninh Kỵ mắng trả.
Chẳng bao lâu, cuộc cãi vã ngắn ngủi này cũng trở thành một đợt sóng bình thường mà vô nghĩa trong bóng đêm thành thị.
Gió đêm dọc theo bờ sông khe khẽ vuốt ve thành thị, hắn cởi áo choàng, đổi sang bộ y phục đơn giản, dọc theo con đường đất ven sông chưa từng sửa chữa mà đi. Nửa đêm này, cùng Bồ Tín Khuê bàn bạc vô cùng thành công, nghe được tin tức cần hỏi thăm, xác định phương lược đối phó Trần Sương Nhiên, còn có được danh sách những người giỏi săn tin trong thành có khả năng liên hệ với Trần Sương Nhiên —— đối với hắn đây cũng là kế hoạch phức tạp mới chỉ nghe qua chưa từng thực hiện, nhưng cảm giác thành tựu từ đầu đã rất lớn.
Cảm giác trống trải cùng sự giận dữ tái nhợt quanh quẩn trong lòng, nếu muốn khái quát bắt đầu, đại khái là:
—— Đi mẹ nhà hắn Tả Hành Chu.
Hắn nhớ tới cái khuôn mặt ngu ngốc kia.
Cứ thế ợ ra rắm.
Ngươi mất đi mặt mũi Tả gia cũng là thôi, lần này ngay cả mặt mũi Hoa Hạ quân một khối mất rồi, trở về tây nam, sẽ bị người cười đến chết!
Cảm giác còn lại, liền là sự trống trải.
Kỳ thật cảm giác vẫy tay tạm biệt đồng bạn, một lần trên chiến trường tây nam cũng đã từng trải qua, nhưng có lẽ khi đó còn nhỏ, hoặc là mỗi ngày đều chuẩn bị tâm lý xong, một số huynh trưởng thúc bá qua đời, thật ra cũng không khiến người ta như vậy vội vàng không kịp chuẩn bị. Mà ở Hoa Hạ quân đợi lâu rồi, hắn cũng luôn rõ ràng, cái gọi là cấp độ tàn khốc giang hồ, còn kém rất xa so với bạo lực quốc gia. Tả Hành Chu trong trò đùa đấu đá này bởi vì một hiểu lầm bị lôi vào càn quét, điều này càng khiến người ta khó mà bình tĩnh.
Trong cơn phẫn nộ nhất thời, hắn vung nắm đấm ở bờ sông tối tăm, đánh gãy một gốc cây mộc mọc ở đó.
Lúc mới quen Tả Hành Chu, hắn vẫn là một đứa bé cả ngày đi theo ca ca, tẩu tử, Hắc Nữu chạy khắp nơi, thỉnh thoảng tham gia đánh nhau với bạn trong thôn, cũng thường bị người đánh cho bầm dập, nhưng đến bây giờ, thân thể hắn đã nở nang, dần dần tiến vào tuổi tràn đầy tinh lực và sức mạnh vô cùng.
Tả Hành Chu lớn hơn hắn một chút, nếu có thể nhìn kỹ uy mãnh cùng sức mạnh phi thường của hắn lúc này, hẳn là sẽ giật mình kinh hãi, chỉ tiếc, lần gặp mặt trước, hắn không dùng sức đấm qua Tả Hành Chu.
Nên dùng sức mà đánh. . .
Trong đầu trống trải nghĩ những tin tức vô vị, xuyên qua khu vực ven sông này, dần dần tiến vào khu vực tập trung đông người. Tiểu thương quần áo rách rưới đẩy xe, bên đường có ăn mày moi chân, đứng bên đường lộ ra hàm răng vàng khè gọi khách, thư sinh bất tài trên tửu lâu ăn uống linh đình, nói chuyện cười về Triều đình, nha dịch cau mày với đám du côn, thoáng gặp hắn, một người trong số đó còn đánh giá hắn, mà không hề phản ứng.
Thùng rỗng kêu to. . .
Nếu là chính mình, ở giữa tình hình căng thẳng như thế, thấy trên đường một kẻ mặt sưng mày xỉa, mình có thể để hắn đi qua sao?
Phải hỏi chứ, phải bắt lại chứ! Bắt lại đánh chứ!
Hắn trong lòng càng thêm căm giận bọn quan lại nhỏ đến từ Đông Nam.
Cái gì tôn vương nhương Di, cái gì quân chủ lập hiến, mấy tên lưu manh còn không bắt được, không bằng cứt chó! Ngay cả đảng Công Bình còn không bằng!
Đám người Tả gia bị ném về đây, cũng đều mất hồn!
Nghĩ vậy, xuyên qua Phúc Châu trong đêm, khi đường phố vắng, khi đường phố đông đúc sầm uất, khi đi qua một khu chợ, hắn ngồi xuống trên ghế đá xanh dưới miếu ở ngã tư, nhìn dòng người qua lại, trong lòng nghĩ tiểu tiện nhân Trần Sương Nhiên kia có lẽ đang trốn ở đâu đó trong khu chợ thế này, có lẽ lát nữa đám ngu ngốc kia sẽ đi ngang qua trước mặt mình, bị mình bắt được đánh chết. . . Nhưng sự việc đương nhiên không có trùng hợp như vậy, ngay trong thời gian đó, lại nghĩ đến Tả Hành Chu, rồi lại nhớ tới những người đã hi sinh trên chiến trường tây nam.
Hình ảnh những người kia khi còn sống như lướt qua trước mắt, không biết vì sao đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, hắn nhớ lại những người đã từng trêu chọc hắn, cho hắn kẹo ăn, đã từng đánh mắng hắn, cùng với Tả Hành Chu, đều khiến lòng hắn đau đớn. Đã từng mười hai mười ba tuổi không hiểu sống chết, coi sự sống chết như chuyện thường, vào buổi tối đó, ngược lại càng trở nên khắc sâu dần. Bọn họ vĩnh viễn ra đi.
Không cẩn thận còn rơi hai giọt nước mắt, dứt khoát gạt đi.
Không gặp may mắn đợi được Trần Sương Nhiên, việc làm cục và báo thù tiếp theo, vẫn cần một thời gian ẩn nhẫn. Ninh Kỵ đứng lên, hướng phủ Công chúa đi, băng qua dòng sông và cầu nhỏ, lại xuyên qua mấy con đường, qua cầu đá, mảnh phủ đệ kia dần dần ở gần.
Phía sau tòa phủ đệ này, Nhạc Ngân Bình từng cho hắn một ám hiệu, có thể qua vài người canh gác cửa nhỏ tiến vào trong, hắn qua cửa ngầm, có thể nhìn thấy tiếng còi xa gần, đến lúc này, tựa hồ lại có biến hóa so với ban ngày.
Mỗi ngày thay đổi, thì chính là nghiêm mật sao?
—— Thay đổi cái đầu mẹ ngươi!
Giận không chỗ trút.
Ninh Kỵ xuyên qua đường tắt, lập tức ẩn mình trong cây cối vượt tường rào, tránh tầm mắt vệ sĩ, một đường tiến lên.
Thời gian ở Tây Nam, hắn từng nghe người ta bàn luận về hai chị em nhà này, bàn luận về Phúc Châu, dù sao người ta vẫn nói nơi này còn có chút hi vọng, cha khi nhận được tình báo từ bên này, cũng thỉnh thoảng nói “Tiểu hoàng đế xem như cần cù” “Công chúa đầu óc không tệ” “Vẫn còn hi vọng” —— hi vọng cái rắm! Đường đường thị vệ phủ Công chúa, thùng rỗng kêu to, hắn cái tên lính trinh sát dự bị nhỏ không danh tiếng của Hoa Hạ quân, trong nháy mắt đã đột phá mấy viện, tiến nhanh vào khu vực trung tâm.
Lại qua một cổng vòm đá, tiến vào một viện có ao nước nhỏ, hòn non bộ, Ninh Kỵ hai tay muốn chống nạnh mắng thầm, chợt dừng lại, vì phía trước truyền đến tiếng “hừ hừ”, nhìn kỹ lại, qua chỗ hòn non bộ che khuất, có vẻ như có một bóng người đang vừa đi vừa ngâm nga trên con đường kia, hắn định lẩn tránh, thì có tiếng gió bên cạnh đánh tới.
"Ngươi. . ."
Không hay rồi. . . Bị phát hiện. . .
Bóng người nhào tới hình như vừa ẩn mình ở điểm mù tầm nhìn của hòn non bộ, không biết là thị vệ hay thích khách, đối phương lao tới định mở miệng, Ninh Kỵ bực bội vung một quyền mạnh, quyền chuyển trảo, gầm lên xé vào cổ đối phương, thân ảnh kia đột ngột lao tới, vung tay rút đao, bị Ninh Kỵ một đấm đánh vào vỏ đao, hai bóng người mấy lần lóe lên giao nhau, Ninh Kỵ đánh mạnh một quyền khiến người kia ngã xuống đất.
Lần này đánh trúng gáy, đối phương lập tức ngất, Ninh Kỵ thân hình như điện, vọt lên phía trước, vì thân ảnh đang lẩm bẩm ở đối diện cũng đã đến gần, rõ ràng nhìn thấy hai người đánh nhau, Ninh Kỵ giơ tay lên muốn đánh ngã đối phương, vọt tới nửa chừng, ngược lại dừng lại.
Từ đối diện đi tới là một cô bé, lanh lợi, đang liếm cây kẹo mút khổng lồ trên tay, lúc này lè lưỡi, nháy mắt.
Ninh Kỵ trong lòng bực bội, nhưng lúc này thật sự không thể đi đánh một con bé ngờ nghệch, đứng ở đó, biến chưởng thành quyền, làm một động tác uy hiếp, sau đó cũng là mặc kệ đối phương có kêu hay không, quay đầu nhìn lại, cô gái nằm dưới đất mặc đồ thị vệ, chỉ là không biết vì sao lại trốn trong bóng tối hù mình nhảy dựng.
"Thùng rỗng kêu to, quá không chuyên nghiệp. . ." Ninh Kỵ nhỏ giọng lầm bầm, hùng hùng hổ hổ.
"A, tỷ tỷ Trâu. . ."
Cô bé phía trước cầm kẹo mút khổng lồ chạy tới, ngồi xổm xuống chạm vào mặt nữ thị vệ một cái, sau đó ngẩng đầu lên: "Sao nàng vậy?"
Ninh Kỵ hai tay chống nạnh một lát, sau đó cũng đi tới, ngồi xuống, đưa tay thăm dò hơi thở của đối phương: "Còn sống, nàng ngủ thiếp đi rồi!"
"Còn sống nha." Cô bé cũng học theo dáng vẻ của hắn, dò mũi của nữ thị vệ.
Tiểu cô nương này đúng là đồ ngốc, lát nữa có thể tìm hai tên ngốc nhà Nhạc gia hỏi thử, có phải là em gái của bọn họ không. . . Ninh Kỵ nghĩ vậy, nhìn quanh một lượt, rồi nhấc hai tay nữ nhân lên, kéo đối phương vào trong hòn non bộ: "Nàng ngủ thiếp đi, không thể ngủ ngoài đường, phải cho nàng một chỗ ngủ thật tốt."
Hắn kéo đối phương vào trong hang của hòn non bộ, cô bé cầm kẹo mút khổng lồ hình như cảm thấy rất có lý, liền đi theo, từ dưới đất còn tìm một hòn đá đưa cho Ninh Kỵ: "Ngủ phải có gối." Ninh Kỵ gật đầu biểu thị đúng, bảo đối phương để "gối đầu" xuống, cô bé lại nhặt thêm vài chiếc lá xếp trên, biểu thị là áo gối.
Dưới sự hợp tác của hai người, nữ thị vệ bị đánh ngất đã được bọn họ xếp ở trong hòn non bộ, yên lặng nằm xong.
Ninh Kỵ trong lòng bực dọc, lúc này cũng có chút không biết nên tiếp tục thế nào mới tốt, hắn rời khỏi hòn non bộ, hai tay chống nạnh nhìn một chút bốn phía, lại nhìn xem tiểu cô nương đang đứng ở một bên cảm thấy thú vị, giận không chỗ phát tiết, đưa tay chỉ chỉ hai người.
"Các ngươi quen biết nhau đúng không?"
"Ừm, ta với Trâu tỷ tỷ cùng nhau."
"Các ngươi... Thế giới này cũng là bởi vì có những người ngốc như ngươi, mới trở nên xấu đi!"
"... Hả?" Tiểu cô nương chớp mắt, trợn mắt há hốc mồm, không biết vì sao lại bị mắng.
"Hả cái gì hả? Ngươi biết nàng, lại không biết ta, nếu như ta là người xấu thì sao?"
"... Hả?" Đối phương há to miệng, liếm cây kẹo mút khổng lồ, "Vậy... Ngươi là người xấu sao?"
"Ta... Ta đương nhiên không phải!"
"A, ngươi không phải." Tiểu cô nương liếm hai cái kẹo mút khổng lồ, sau đó cũng không biết học ai, nhẹ gật đầu, từng chữ nói ra, "Vậy ta cứ yên tâm nha."
"..."
Ninh Kỵ im lặng một trận, trong nhất thời không biết là chính mình ngốc hay đối phương đại trí nhược ngu, hắn chống nạnh nhìn chung quanh, ổn định lại tâm thần: "Vậy ngươi có biết ta là ai không?"
"Không biết nha."
"Vậy ta nói cho ngươi, ta là một ảo thuật."
"A?"
"Nào, ta sẽ cho ngươi xem một màn ảo thuật!"
Ninh Kỵ bẻ bẻ cổ, giãn gân cốt, sau đó khẽ vươn tay: "Kẹo của ngươi cho ta dùng một chút." Nói xong cũng không đợi đối phương phản ứng, đưa tay liền đoạt lại cây kẹo mút khổng lồ trong tay đối phương.
Tiểu cô nương chớp mắt, cũng không biết có phải là sắp khóc không.
Ninh Kỵ đứng trước mặt nàng, giơ cây kẹo mút khổng lồ: "Ngươi xem, kẹo." Sau đó hé miệng: "A, không có gì cả, đúng không."
Tiểu cô nương gật đầu, hướng hắn há miệng xem, sau đó lại gật đầu.
Ninh Kỵ "A" một tiếng, chậm rãi há miệng ra lớn nhất, sau đó nhét cây kẹo mút khổng lồ vào trong miệng, "Ô" một cái, miệng khép lại, sau đó chính là mãnh liệt tiếng răng rắc răng rắc vang lên.
"Tèn tén ten tènn ——"
Rút ra, Ninh Kỵ trong tay chỉ còn lại một que kẹo nhỏ, hắn hướng về phía đối phương há to miệng, cười nham hiểm: "Không! Có! A!"
Tiểu cô nương chớp mắt, nhìn hắn.
Mờ mịt, tựa hồ dần dần chuyển thành ánh mắt ngấn lệ.
Ninh Kỵ chờ đợi đối phương gào khóc.
Hắn buổi tối hôm nay nhẫn nhịn đầy bụng tức giận, muốn nổi cáu, lúc này tìm được cái kẻ ngốc, loại đùa ác này đã là cách phát tiết cường độ thấp nhất.
"Khách khách khách, ha ha ha ha..."
Tiểu cô nương chỉ vào que kẹo nhỏ trong tay hắn, phát ra âm thanh kỳ quái.
Hắn phân biệt một trận, mới phát hiện âm thanh kia lại là tiếng cười.
"Khách khách khách, khách khách khách..."
Đối phương cười đến mức ôm bụng: "Ngươi thật lợi hại nha ——"
Ninh Kỵ mặt cứng đờ.
Hắn còn chưa làm tiếp màn đùa ác, tiểu cô nương đã đưa tay tới, kéo tay hắn lại: "Ngươi qua đây, ngươi qua đây a, khửa khửa khửa khửa..."
Tiểu cô nương cười hưng phấn, lôi kéo hắn đi xuyên qua khu vực hòn non bộ, đi xuyên qua cửa sân, trong viện kế bên, đối phương kéo hắn chạy vào bên trong phòng, Ninh Kỵ bực mình, chỉ thấy đối phương ôm ra một chiếc rương từ đầu giường, cố hết sức ôm ra ghế mở ra, hiện ra trước mặt hắn, là một rương đầy ắp kẹo mút khổng lồ, kẹo vừa lớn vừa tròn, chất thành một đống đủ để khiến người ăn đến vỡ bụng ba lần.
"Ha ha ha ha, ngươi thật lợi hại nha, ta còn muốn xem ảo thuật..."
Tiểu cô nương thanh âm êm tai, giống như ăn kẹo vậy, Ninh Kỵ tức đến ngẩn người, rất hiển nhiên, đối phương đang diễn hắn, nhưng hắn cũng không phải rất chắc chắn...
Cũng đúng lúc này, tiếng báo động vang lên.
Đuốc soi vào viện, cửa phòng, đột nhiên có người xông vào.
Ninh Kỵ thân hình xoay chuyển, giao thủ với đối phương, trong chớp mắt, thân hình lay động, hai tên binh sĩ xông vào đầu tiên bị hắn đánh ngã xuống đất, Ninh Kỵ xông qua người cô bé kia, hung hăng ném lại một câu: "Chó mới ăn kẹo của ngươi!" Tiểu cô nương "A..." giật mình, mắt thấy đối phương đã như gió thoát ra sau cửa sổ.
Lúc này, Ninh Kỵ cũng biết đối phương là ai.
Bởi vì trong viện tiếng cảnh báo là: "Có người mưu sát Công chúa."
Đây là con gái của tiểu hoàng đế Chu Quân Vũ, ngốc không tả nổi, chút tiền đồ đều không có, cũng ngốc như Ninh Tiểu Kha trong nhà -- Chung quanh đã có càng nhiều thị vệ đánh tới, Ninh Kỵ chân nhanh như bay, luồn lách như cá chạch, vượt qua hòn non bộ, vượt qua tường vây... Hắn hỏa khí bùng lên, liền muốn giúp đối phương thử xem cực hạn của cảnh vệ phủ Công chúa.
Một hồi lâu sau, phía sau phủ Công chúa Ngân Bình, Nhạc Vân, Khúc Long Quân cũng bị kinh động, hai tỷ đệ Nhạc gia cầm vũ khí, chạy về phía này...
** ** ** Trong đêm tối, tiếng hỗn loạn lại lan tràn phía sau phủ Công chúa.
Thu hút không ít ánh mắt theo dõi, tới ngày mai, không biết sẽ hình thành lời đồn kỳ lạ như thế nào nữa.
Quân Vũ cùng Chu Bội ở phủ đệ phía sau lo lắng một hồi, đợi đến khi thị vệ mang Công chúa đến, phát hiện tiểu cô nương không bị thương, mới thở phào một hơi.
Tiếng hỗn loạn phía sau lan tràn một hồi, một lát sau, liền bị áp chế. Tối hôm qua thích khách còn chưa bắt được, buổi tối hôm nay lại đến, hơn nữa còn đến gần cô cháu gái mà đệ đệ mang về, Chu Bội vô cùng tức giận, hạ lệnh cho Triệu Tiểu Tùng nhất định phải bắt đối phương, sống chết không cần biết.
Nhưng mà Triệu Tiểu Tùng đi ra một hồi, lúc trở lại, thần sắc cũng có chút phức tạp.
"Thích, thích khách đã bị ngăn ở phía sau, nhưng mà... nhưng mà... Sự tình có chút kỳ lạ, vẫn không bắt được..."
"Nói rõ hơn đi."
"Ngân, Ngân Bình cô nương đang cùng đối phương chém giết, nhưng... Nhưng bọn họ không cho người khác đi vào, Nhạc, Nhạc Vân nói với ta..." Triệu Tiểu Tùng xoắn xuýt một hồi, nàng ánh mắt quan sát bốn phía.
Chu Bội nhíu mày nói: "Sao vậy, có gì không thể nói!"
Quân Vũ khoát tay: "Những người khác đi ra ngoài canh gác."
Mấy tên thị vệ lần lượt đi ra ngoài, Chu Bội đứng ở đó, Quân Vũ ôm con gái, nghe Triệu Tiểu Tùng vừa chắp tay, vừa nói với giọng rất nhỏ: "Nhạc Vân nói... Người đó, là người tây nam đến..."
Trong phòng yên tĩnh một hồi, cô con gái vẫn đang dùng tay khoa tay chuyện ảo thuật ăn kẹo mút khổng lồ: "Kẹo mút to như thế..."
"Ngươi nói cái gì? Chỗ nào?" Quân Vũ hỏi một câu.
"Nhạc Vân nói, là người tây nam đến."
"Tây nam đến, đó chính là Tả gia... Tả gia..."
Ánh mắt Quân Vũ trở nên nghiêm túc, hắn đặt con gái xuống, nhận ra đối phương không phải người của Tả gia, hắn nghe con gái nói đối phương đùa giỡn nó, lúc này hít một hơi: "... Ngươi nói chi tiết một chút."
"Vâng, việc này dường như có chút liên quan đến vụ hỗn loạn tối qua, việc này là do Thành tiên sinh cùng Tả Văn Hiên Tả tiên sinh cùng nhau nhúng tay, tiểu tỳ biết đến chỉ là..."
Triệu Tiểu Tùng vội vàng kể lại chuyện tối hôm qua, nói được nửa chừng, đã có thể nghe ra vài mối manh mối, Quân Vũ khoát tay: "Gọi, gọi Thành Chu Hải tới."
Triệu Tiểu Tùng vừa định hành lễ, Chu Bội nói: "Gọi Tả Văn Hiên cùng nhau tới."
"Vâng, ta đi ngay đây..."
"Gọi Nhạc Vân tới trước."
"Phương Cảnh Hào đang ở trong phủ, để hắn cũng tới... Trước hết để hai người bọn họ tới..."
Mệnh lệnh rối rít, Triệu Tiểu Tùng chạy trối chết, đối phương rời đi rồi, Quân Vũ nghe tiếng động bên ngoài, đi lại trong phòng. Một lát sau, hắn nói với Chu Bội: "Có phải nên nhỏ tiếng một chút không."
"Người kia vẫn đang đánh nhau với Ngân Bình đấy."
"Ngân Bình có thể ngăn được hắn, bọn họ quen biết, không phải người xấu."
"... Tìm hiểu rõ rồi hẵng nói."
"Là người xấu, tai họa đã sớm xảy ra rồi." Quân Vũ chắp tay sau lưng, đi tới lui hai bước, rồi khoát tay chặn lại, "Đi đi đi, đến phía sau xem chút."
"Ngươi đúng là tò mò."
"Ta hóng chuyện thì sao, chuyện này cũng không phải chính sự gì..."
Hoàng đế cất bước đi ra ngoài, Chu Bội đành phải theo phía sau, đi đến giữa đường, lại gặp Nhạc Vân, Phương Cảnh Hào, nghe bọn hắn kể một chút những chuyện đã xảy ra tối qua...
...
Trong viện, trận đánh nhau dần dần lắng xuống.
Ninh Kỵ ngồi trên mặt đất thở dốc giữa khu vườn hỗn độn.
"Sao rồi?" Ngân Bình bực dọc, dậm chân trong sân, ném tờ vải ban nãy dùng để băng bó vết thương xuống đất, "Ngươi lên cơn điên gì vậy!"
"Đồ thùng rỗng kêu to..."
"Có tác dụng gì đâu, cứ tưởng ngươi giỏi lắm... Lúc ra ngoài còn mạnh mồm lắm mà..."
"Các ngươi." Ninh Kỵ đưa tay chỉ hắn, "Các ngươi không có chút hi vọng nào, mấy tên lưu manh cũng không giải quyết được, các ngươi đúng là vô dụng."
"Hi vọng cái gì, lưu manh nào, nếu ngươi không phục thì cứ đến đánh đi!"
Ninh Kỵ cũng hơi mệt mỏi rồi, khi dễ một bé gái, quật ngã hơn mười tên thị vệ, cảm xúc cũng đã bình tĩnh lại, Ngân Bình cũng phát cáu một hồi, sợ hắn tiếp tục nổi giận, ngồi xuống một bên, trong sân, ở không xa, đều là thị vệ đang nhòm ngó, bọn họ bị cản lại, thật ra cũng có chút bực bội.
"Nếu không phải ta cản bọn họ lại, ngươi có thể đánh được mấy tên, bọn họ cũng có thể đánh chết ngươi! Ngươi xem ngươi ra ngoài một chuyến..."
"... Tả Hành Chu chết rồi."
Ninh Kỵ nhỏ giọng nói một câu.
Câu này chỉ có Ngân Bình nghe được, thế là mặt cô cũng thoáng trống rỗng.
Một lát sau, Ngân Bình chống hai tay xuống đất, ngả người ra sau, trong tầm mắt, là bầu trời đêm lấp lánh ánh sao.
" ... À."
...
Không xa, cửa sổ tầng hai của một tòa lâu vũ mở ra, có người đang từ đó nhìn sang, Chu Bội hình như cảm thấy tư thế không lịch sự, khi cửa sổ mở ra, liền trốn về sau một chút, nhưng lập tức cũng ló đầu ra nhìn phía này.
"Tuổi đúng là không lớn..."
"Hắc hắc hắc hắc."
Nhạc Vân giới thiệu bên cạnh.
"Đúng là..."
Trong quân đội Hoa Hạ danh tiếng lẫy lừng! Không ai không biết! Không ai không hiểu —— . . .
Dưới ánh sao, Ngân Bình đưa tay, vỗ vỗ vai Ninh Kỵ.
. . .
Ninh Kỵ hất tay nàng ra.
. . .
“——Bốn Thước Dâm Ma a!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận