Chuế Tế

Chương 1460: Gió lớn (3)

"Cáo trạng thế nào rồi, có kết quả không?"
Trong sân, mưa bụi lất phất, trong thư phòng, lửa trong lò than cháy đỏ, nước trong ấm đã sôi.
Mình khoác áo mỏng, Lý Tần từ gian phòng trong đi ra, ngồi xuống trước bàn trà, khoát tay áo ra hiệu hai người kia ngồi xuống rồi mới cầm khối trà bánh ra gõ gõ, sau đó ném vào máy cán trà.
Hắn mở miệng hỏi thăm, hai tỷ đệ ngồi ở đó, Nhạc Vân nhìn tỷ tỷ một cái, nhất thời không trả lời, Lý Tần ép một chút trà, đợi khi gạn bã trà vào chén, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhướng mày:
"Sao vậy? Câm rồi? Không nói lời nào."
Hắn từng nhận lời Nhạc Phi mời, đã từng chỉ điểm qua bài vở cho hai tỷ đệ, nói đến cũng là lão sư, Nhạc Vân ngoài kia vô pháp vô thiên có chút câu nệ đứng lên:
"Tỷ tỷ nói, lão sư người ăn nói khéo léo, nếu muốn ra mặt biện hộ, chúng ta không đỡ nổi, khó tránh khỏi bị... bị dao động, cho nên... không biết nên nói thế nào. Hơn nữa... chẳng lẽ lão sư người đây không phải biết rõ còn cố hỏi à..."
Nhạc Vân lời nói này từ trên cao xuống thấp, nói xong câu cuối cùng, gần như là lẩm bẩm, Ngân Bình thấy hắn trực tiếp bán đứng mình, cũng chỉ đành hùa theo. Bên này Lý Tần nghe được mày nhíu chặt, đem bã trà trong chén gạt ra, vứt ở chỗ đó.
"Cái gì cái gì cái gì... Cái gì mà biện hộ cho, cái gì mà ăn nói khéo léo, ai nói với ngươi là ta muốn tới cầu xin?"
Tiếc rèn sắt không thành thép, "Hai người thanh niên, làm không xong liền vội vàng đem tất cả mọi người đẩy ra bên ngoài, thì làm được cái đại sự gì?"
Hắn liếc hai người một cái, Ngân Bình ở một bên cũng lẩm bẩm lên:
"Nhưng tiên sinh lúc đó gọi chúng ta tới, hiển nhiên là vì chuyện cáo trạng ở Hậu Quan Huyện, người mới vừa cũng đã nói rồi..."
"Đương nhiên là vì chuyện cáo trạng, cho nên không phải hỏi các ngươi kết quả thế nào sao?"
"Cái này chẳng phải biết rõ còn cố hỏi..."
"Vậy thì tán dóc một chút không được sao! Sao cứ nhất định phải sinh ra chuyện gì mới hỏi, không lẽ phải hỏi các ngươi ăn cơm chưa hả?"
Lý Tần cầm cái thìa gõ liên hồi vào miệng bát, "Ngồi xuống, tự lo mà làm đi, không cần ta phải chiêu đãi các ngươi, tức chết!"
Lúc này trà đạo có các công đoạn ép trà, điều cao, điểm trà, so với đời sau thì có hơi phức tạp, hai tỷ đệ nhìn nhau, đành phải lại ngồi xuống, Lý Tần tức giận một trận, thở ra một hơi:
"Còn tới biện hộ cho, thật coi mình không bình thường... Chuyện của Chung Nhị Quý, vốn là oan án, ngay cả bệ hạ còn biết rõ trong lòng, các ngươi đi kêu oan, cũng là phận sự, chuyện này chắc các ngươi đã viết thư hỏi Nhạc soái, bên kia chẳng phải đã hồi âm rồi sao? Cản các ngươi à?"
Nhạc Vân nói:
"Phụ thân nói: Có thể."
"Đúng vậy đấy."
Lý Tần nói, "Triều chính nước lớn, mỗi ngày có biết bao nhiêu chuyện liên tiếp, hai người kêu oan có làm sao? Đừng nói giờ đang là chuyện đúng đắn, coi như hai người các ngươi thật lòng mang cái quỷ thai gây sự, xông lên đầu cũng sẽ không phải dùng tới cái gì ám chiêu. Hơn nữa bản thân các ngươi cũng hiểu, Chung Nhị Quý bị oan uổng, nhưng bây giờ bị oan uổng thế nào, ai oan uổng hắn, không có chứng cứ, còn chưa điều tra ra, xông lên đầu nhất thời cũng không có khả năng cho các ngươi một câu trả lời lớn, nhưng thế thì sao? Hai người các ngươi còn muốn tạo phản à, để cha các ngươi đến bắt về đánh chết các ngươi!"
"Lão sư, chúng ta không quan trọng..."
Nhạc Vân nói, " nhưng Chung Nhị Quý, hắn thật là người tốt, hắn thật... là quá oan ức."
Hắn không bị lời của Lý Tần mà thay đổi, hạch tâm vẫn ở bên Chung Nhị Quý, nghe hắn nói vậy, Lý Tần im lặng một lát, sau đó thở dài:
"Biết rồi."
Lý Tần ngừng lại một chút, hồi lâu sau:
"Chuyện này, không chỉ mình ta biết, bệ hạ cũng biết, Ngân Bình không phải còn vào cung đi mắng hắn sao? Tính tình bệ hạ, với chuyện này cũng rất uất ức, nhưng bây giờ không phải là không có manh mối đấy sao? Không tìm được người, phải làm thế nào? Chẳng lẽ giống các ngươi, đi tìm người nhà mà trút giận à? Tốt nhất đem bản thân mình cũng tức chết thì vừa lòng?"
"Từ năm ngoái tới nay, bên Võ bị học đường có rất nhiều vấn đề."
Một bên Ngân Bình xị mặt mở miệng nói, "Mấy tên tú tài, học thuộc mấy ngày khẩu hiệu, liền đến trong quân chỉ trỏ, làm mưa làm gió, cấp dưới đã không vui, chúng mà có năng lực thì cũng được đi, nhưng khả năng lực thì không có, lần này ở Hậu Quan Huyện, nếu không phải Huyện lệnh với kia Chưởng quân pháp trong lời ngoài ý đều nói cái gì vì đại cục mà tính, thấy cái gì cũng than thở, hoảng sợ không thôi, thì Chung Nhị Quý cũng không bị chúng nó bức tử, chuyện này ta ở hiện trường, ta biết nguyên do."
"Chuyện này, ngươi nói đúng."
Lý Tần khẽ gật đầu, "Huyện lệnh Hậu Quan Huyện này, sớm muộn cũng bị điều, tên Chưởng quân pháp kia cũng vậy. Có điều, bây giờ vẫn chưa lật án, một vài xử lý, tạm thời vẫn chưa thi hành, xét cho cùng Huyện lệnh trước mắt vẫn phải lo chuyện cứu tế giải quyết hậu quả."
"Nhưng nếu vậy, xử lý hai người bọn hắn, là được sao?"
Ngân Bình nhìn hắn chằm chằm.
"Đương nhiên không chỉ, chuyện này vừa xảy ra, lập tức vỡ ra rất nhiều thứ, bây giờ đang làm rất nhiều biện pháp, rất nhiều đối sách đang được tiến hành. Mấy chuyện này, các ngươi hỏi một chút sẽ biết, các ngươi đã nghe qua chưa?"
Ánh mắt Lý Tần cũng lướt qua hai người. Ngân Bình hơi ngẩn người.
Lý Tần bên này thì chuyên chú pha trà cho mình:
"Các ngươi kêu oan chuyện công này, không có quan trọng như các ngươi nghĩ, còn phải ai đó ra biện hộ, bảo các ngươi đừng làm nữa, đừng thêm phiền phức. Ta với bệ hạ, Trưởng công chúa bọn họ âm thầm gặp nhau, nói chuyện này, đều cảm thấy rất ổn, người trẻ tuổi mà, vì công lý cùng lòng căm phẫn, chứ đâu có coi đại cục làm trọng, đây cũng là chuyện tốt, nhất định phải có tấm lòng này, tương lai có thể thành người tốt, còn về triều đình, nếu ngay cả kêu oan của các ngươi triều đình còn không chịu nổi, thì nói gì tới trị quốc, người tốt kêu oan còn không chịu nổi, huống chi kẻ xấu kêu oan."
Lý Tần bưng bát lên, hít hà hương trà.
"Vậy lão sư gọi chúng ta tới..."
Nhạc Vân cau mày.
"Chỉ là... có một lời đồn như thế này..."
Lý Tần nói, "Ta với bệ hạ đám người nói chuyện, các ngươi còn nhỏ như vậy, lại trong nhà luyện võ nghệ, tâm tư quá rối loạn, nói là khi luyện công, biết cái gì mà tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì bị thương gân cốt, nặng thì tàn phế, cho nên hơi lo lắng, hai người thanh niên các ngươi, nếu mà chui vào ngõ cụt, mà xảy ra chuyện gì, chúng ta làm sao đối mặt với Nhạc soái. Ừm, cho nên là vậy đấy, kêu các ngươi đến, xem một chút."
Lý Tần nhìn hai người họ:
"... Không có chuyện đó à?"
Nhạc Vân lắc đầu, rồi sau đó hai tay nắm thành đấm:
"Lão sư, tức giận có thể làm ta càng thêm mạnh mẽ!"
Ngân Bình há hốc miệng, suy nghĩ:
"Tiên sinh... nói là tiểu thuyết võ hiệp bên tây nam truyền tới thì phải..."
"Ừm... đáng chết Ninh Lập Hằng."
Lý Tần nhấp một ngụm trà, rồi nói, "Sách đó là Trưởng công chúa đọc, nàng cũng quan tâm tới các ngươi đấy..."
Chủ đề chuyển hướng có chút bất ngờ, thành ra hiểu lầm, trong phòng bởi vậy im lặng một lúc. Ngân Bình các ngón tay xoắn xuýt với nhau, hồi lâu mới mở miệng.
"Tiên sinh, vậy chuyện này... Rốt cuộc thì ứng phó như thế nào?"
"Thấy hứng thú rồi à?"
"Lão sư cũng đừng thừa nước đục thả câu..."
Lý Tần nhìn hai người họ, lắc đầu, "Thật ra thì... Chuyện này sau khi xảy ra, mọi người gặp mặt, đều đưa ra không ít ý kiến. Hôm đó ở Hậu Quan Huyện ứng phó đúng là quá vội, phát hiện mình trúng kế, về sau đối với kẻ đứng sau, cũng không tìm ra, khi Thiết đại nhân đi kiểm chứng, thì đã mất hết dấu vết. ... Làm sao để tiêu trừ ảnh hưởng lần này, để sửa lại bản án sai của Chung Nhị Quý, tất cả mọi người đưa ra một vài biện pháp ứng biến, ví dụ như là người ta vu oan, chúng ta cũng tìm một nhà hãm hại lại, lại đăng lên báo chí tuyên truyền rùm beng, thậm chí... Những người tham gia gây rối ở Hậu Quan Huyện hôm đó, tìm mấy kẻ ra, dù là vu oan giá họa, dù sao bọn chúng cũng không vô tội, tóm lại trước cứ an lòng quân đã, nhưng tất cả mọi người đều lập tức phủ định ý kiến này."
"Việc phủ định những ý kiến này, lời giải thích mạnh mẽ nhất, là của Tả Văn Hoài bọn họ."
Lý Tần nói, "Lúc đó hắn liền nói, chuyện này, không có gì to tát..."
Nghe được câu này, Ngân Bình biến sắc, định nói. Lý Tần khoát tay áo:
"Ta biết hiện tại các ngươi có chút ý kiến về hắn, nhưng đừng vội phản bác..."
"Nhưng mà Võ bị học đường vốn dĩ là do hắn quản..."
"Bảo là đừng vội phản bác, lại oang oang."
Lý Tần thở dài, "Nói một câu thật, phát sinh chuyện như vậy sau đó, phần lớn người, thậm chí bao gồm cả ta, giống như các ngươi vậy, uất ức, phẫn nộ, nghĩ đến Chung Nhị Quý, kỳ thật chúng ta còn có thể nghĩ nhiều một chút, sẽ nghĩ đến Tần tướng ở thành Biện Lương năm xưa... Phản ứng đầu tiên này, là muốn làm một chút mưu kế, hướng đối phương đánh lại, cho dù nhất thời không đánh tới được, cũng phải làm vài màn kịch, ổn định lòng quân. Nhưng bên Tả Văn Hoài này, đầu tiên là mời ba mươi quân côn, nói rằng phải có xử phạt, nhưng sau khi đánh xong quân côn, hắn đã nói rõ ràng."
"Sở dĩ xảy ra chuyện như vậy, một mặt đương nhiên là do địch nhân quá giảo hoạt, mặt khác, cũng đã bộc lộ vấn đề của chúng ta, năng lực chúng ta không đủ, không ứng phó kịp..."
"Nửa năm trước đây, trong vòng chưa đầy một năm, chúng ta làm võ bị học đường, tôn vương nhương di, chiêu nạp người, một nửa là quân nhân một nửa là tú tài, chúng ta truyền cho bọn hắn một số ý niệm, tăng tính chủ động của bọn hắn lên, cho nên ở Hậu Quan Huyện, quân pháp quan cùng Huyện lệnh tự cho là đang vì đại cục suy nghĩ, vội vàng tiến hành xử lý, bước đi của bọn họ đại loạn, là vì chúng ta đã cho bọn hắn cái loại cấp thiết muốn làm chuyện, muốn bình ổn chuyện tình trong lòng."
"Chúng ta đương nhiên hi vọng mọi người làm việc đều chu đáo, có thể ngay từ đầu đã có người dùng được..."
Lý Tần nhấp một ngụm trà, "Nhưng mà, hiện tại chẳng phải đang thiếu nhân tài đó sao? Giống như một đứa trẻ con, nó chậm rãi trưởng thành, cuối cùng sẽ phạm sai lầm, cuối cùng sẽ vấp ngã, ngã xuống đất, chảy máu rồi kết vảy, hấp thụ bài học, nó mới có thể trưởng thành. Người của Tây Nam làm việc, cũng không phải ngay từ đầu đã chu đáo, Ninh Nghị ban đầu là nuôi dưỡng Trúc Ký, nuôi dưỡng Mật Trinh ty, sau đó từ từ mở rộng đến Thanh Mộc trại, sông Tiểu Thương, trải qua hơn mười năm phát triển, mới có được rất nhiều nhân tài có thể dùng..."
"Còn chúng ta, tổng thể làm mới có một năm, chúng ta đã coi tư tưởng chủ động là vấn đề chủ yếu nhất, vậy thì ở các phương diện khác, chắc chắn sẽ có sai sót. Mà mỗi lần phạm sai lầm, đều nên coi như cơ hội luyện binh, đầu tiên phải xử phạt, sau đó phải tìm tất cả mọi người, đối mặt vấn đề phân tích vấn đề, muốn để bọn họ tụ lại một chỗ, luyện tập cho lần sau nếu xảy ra vấn đề tương tự, mọi người phải giải quyết thế nào. Như vậy, lần sau lại có người dùng cách đó gây sự, hoặc náo ra tình huống tương tự, chúng ta đều có thể thong dong đối phó... Nhưng nếu để người trên ra tay, dùng âm mưu, thoạt nhìn có hiệu quả nhanh, nhưng thực tế lần sau gặp chuyện vẫn là rối tinh rối mù, người sẽ không thể trưởng thành."
"Các ngươi xem mưa bên ngoài kia."
Lý Tần giơ chén trà ra hiệu về phía màn mưa, "Phúc Kiến nhiều núi, phần lớn địa phương, đường núi ngoằn ngoèo khó đi, một khi đến mùa mưa, gió mùa, sẽ có núi lở chặn đường, trong mùa đông cũng vậy, có nơi tuyết lớn ngập núi, phát sinh loại tai họa bất ngờ như vậy, quan nha quân đội đều không thể để ý tới, vậy thì người ở đây có thể làm sao? Tự nhiên chỉ có thể ở trong núi kết bè phái, cầu viện lực lượng tông tộc để tự vệ."
"Chúng ta đến Phúc Châu bên này, có quân đội, có quan viên, chủ yếu có thể chiếm giữ loại hình đại thành thị như Phúc Châu, còn rất nhiều địa phương nhỏ, chúng ta không thể đánh bại và xóa bỏ toàn bộ tông tộc nhà giàu, mà lấy đại thành thị làm trung tâm, lấy vật tư và sự tiện lợi của đại thành thị làm trục, để thiết lập quyền uy của Triều đình, sau đó mới đi ảnh hưởng những địa phương đó. Năm ngoái chúng ta đoạt các nơi ruộng đất, đó là đồ vật Triều đình nên có, chúng ta muốn lấy, mới có quyền uy, bọn họ không chịu nhận, vậy chỉ còn cách đánh, sớm muộn gì cũng sẽ đánh ra kết quả. Mà trong quá trình này, chúng ta có thể dựa vào, cuối cùng vẫn là tự thân mình phải mạnh."
"Tả Văn Hoài nói về tác phong của Tây Nam, nói là thừa nhận vấn đề, đối mặt vấn đề, phân tích vấn đề, giải quyết vấn đề, đó là dùng dương mưu tốt nhất, làm xong một lần, chính mình liền mạnh mẽ thêm một phần... Bình tĩnh đến gần như lạnh lùng vô tình, đó chính là phong cách của Ninh Nghị. Nhưng nếu dùng âm mưu, Phúc Kiến nhiều tông tộc như vậy, nếu nói ngầm, ngươi sớm muộn cũng sẽ lộ diện, dùng một lần âm mưu, tương lai sẽ có ít người đứng về phía ngươi. Giống như... Vấn đề của hai ngươi cũng vậy, ngươi muốn kêu oan, cứ thế xông lên, Nhạc soái chẳng phải cũng có cùng cách nhìn, các ngươi kêu oan theo quy củ, cứ thế xông lên thì thu theo quy củ, có gì to tát."
Tiếng mưa rào rào, trong phòng im lặng một hồi.
Lý Tần nói:
"Nói xong những chuyện này rồi, Tả Văn Hoài chạy tới lĩnh quân côn, các ngươi vừa kêu oan, vừa mắng hắn, nhưng mấy ngày nay hắn lẩm bẩm, đã đến võ bị học đường rồi. Lần lượt triệu tập quan viên các nơi vừa được điều ra, chắc là nói với bọn họ về tình huống lần này, thương lượng được mất, nhấn mạnh một khi gặp chuyện, cho dù nóng vội, không được tùy tiện dùng quyền, nhất định phải theo đúng quy trình mà thi hành, ngoài ra, còn có lão sư của võ bị học đường, chắc là hôm trước đã đi, đã lần lượt rời khỏi Phúc Châu, đến các nơi cứu viện trong quân đội, cùng bọn họ giảng giải sự giảo hoạt của địch nhân, và cách ứng phó khi gặp chuyện này... Nói thật, chuyện ở Hậu Quan Huyện, một mặt là do Huyện lệnh và quân pháp quan quá nóng nảy, làm loạn cả lên, mặt khác, Chung Nhị Quý tính cách cương trực - đương nhiên làm quân nhân thì đây là chuyện tốt - nhưng nếu như mọi người đều vững vàng một chút, có lẽ lúc đó chịu thiệt, là kẻ gây sự."
Hắn vừa dứt lời, hai tỷ đệ đối diện đều có chút im lặng, Ngân Bình há miệng, nhưng nhất thời không nói được gì, Nhạc Vân hỏi:
"Vậy... Lão sư, chúng ta có thể làm gì không?"
"Cũng vừa lúc có chút việc."
Đối phương vừa nhắc đến vấn đề này, Lý Tần vỗ tay một cái, sau đó rời khỏi ghế, đứng lên, "Nói đến a, Tả Văn Hoài, cho mọi người dẫn dắt quá nhiều, còn có như Ngân Bình ngươi nói, đám tú tài của võ bị học đường, thật sự không thân thuộc lắm với quân đội, mà đi giảng đạo lý cho các quan binh dưới kia thì không được tốt cho lắm, nhắc tới việc này, ta cũng thấy hơi xấu hổ, muốn viết bài nói chuyện về vụ án Hậu Quan Huyện, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đều thấy quá giả tạo, không đủ khiêm tốn..."
Hắn đi đến bàn đọc sách bên cạnh, cầm một bài văn lên, hai tỷ đệ xem qua, đề bài là "Luận về vụ án Hậu Quan Huyện". Hiện giờ Lý Tần đang nắm dư luận báo chí, hắn viết những thứ này, có lẽ là đợi đến khi định án xong mới đưa lên đầu báo, hai người vừa định xem qua, thì giấy bút đã đặt xuống trước mặt họ.
"Vậy ta nghĩ, hai tỷ đệ các ngươi, vừa có lòng sốt sắng, vừa xuất thân từ trong quân, vậy là vừa vặn, cũng dùng ngôn ngữ quen thuộc của các ngươi, viết một bài về chân tướng và bài học của chuyện này, sau này có thể đem vào bên trong Bối Ngôi quân cho mọi người xem, các ngươi thấy sao... Này, có bút mực giấy nghiên đây, hai người đừng uống trà, viết văn, viết văn... Viết xong rồi, chúng ta lại bàn luận cách chỉnh sửa như thế nào..."
Tiếng mưa rơi rào rào vẫn còn vọng từ ngoài cửa, lúc này, tựa hồ lớn hơn một chút, ồn ào náo loạn. Hai tỷ đệ ngồi trước bàn mở to miệng, thân thể giống như co lại, nháy mắt tái mét, Lý Tần đứng trước mặt, thái độ thành khẩn mà nhiệt tình, sau đó lại nói thêm chút lo lắng của các trưởng bối về việc Ngân Bình không lấy chồng được...
Màn mưa âm u kéo dài rất lâu, đến xế chiều, hai tỷ đệ từ cửa sau của đồng lý cư đi ra, đều giống như bị tra tấn tàn khốc, ánh mắt đờ đẫn, có chút ngơ ngác.
Nhạc Vân đã choáng váng, hắn hít thở không khí trong lành, lại "Hắc hắc" cười:
"Tỷ, ngươi nói lão sư có phải nhằm vào ngươi không vậy... Bất quá ta thấy lời hắn nói cũng có đạo lý, ngươi lớn như vậy rồi, lại hung dữ thế, những đứa trẻ nhỏ lớn lên, lấy thân ngươi chắc không lọt mắt, người nhỏ tuổi thì ngươi không xứng với người ta, nên việc năm đó muốn mai mối ngươi cho người trong cung vốn dĩ là tốt nhất mà, người của bệ hạ cũng không tệ."
Ngân Bình lắc đầu, một lát sau, mới yếu ớt nói ra:
"... Cái gì không xứng với người ta?"
"Không xứng với... À, ta nói người trẻ tuổi nhà ngươi sánh đôi."
Bịch một tiếng, thân thể Nhạc Vân từ trong màn mưa bay ra ngoài, dù trên tay hắn văng lên, thân người quệt vào vỉa đá xanh bên ngoài đường lớn làm tung lên vô số bọt nước, thẳng đến khi đập vào tường mới dừng lại. Thân thể rắn chắc của hắn ngồi dưới đất một hồi, sau đó mới lồm cồm bò dậy, giũ giũ nước đọng trên đầu:
"Ngươi coi... Ngươi bạo lực thế..."
Ngân Bình xoay người, đi về phía bên đường, Nhạc Vân sau đó cũng đi theo.
Hai người men theo con đường trong mưa ở thành Phúc Châu, một hồi sau đã đến nơi võ bị học đường. Hai tỷ đệ trước đây đi lại khá thân thiết với người của Tả gia, sau vụ việc ở Hậu Quan Huyện xảy ra, trên thực tế là sau vụ việc võ bị học đường phái tú tài vào quân đội, hai bên có chút xích mích, nhưng cũng chưa đến mức trở mặt, hai người đến, liền quen đường vào trong.
Ở trong thao trường khá ồn ào, tìm được học sinh trẻ quen biết, hỏi thăm vài câu, đối phương cũng nhắc tới mấy chuyện lý thú trong học đường dạo gần đây, bao gồm chuyện Tả Văn Hoài nằm úp mặt sau khi chịu quân côn và thảo luận với người khác, cũng như chuyện điều động nhân viên liên quan đến vụ Hậu Quan Huyện.
Nhạc Vân đi thay bộ quần áo khác.
Hai người không nán lại đây quá lâu, chỉ là vừa ra khỏi cổng lớn học đường, Nhạc Vân đã hỏi:
"Tỷ, vậy chúng ta còn kêu oan không?"
"Đơn đã gửi, sớm muộn gì cũng có kết quả, làm ầm ĩ thêm cũng vô ích, không ra sao."
Ngân Bình suy nghĩ, "Nhưng mà còn một việc có thể làm, chúng ta đi tìm hiểu thông tin, tìm cái tên Trần Sương Nhiên đó ra, bắt nó phải nhận tội!"
"Ừm."
Nhạc Vân gật đầu, rồi nhớ ra:
"Nhưng mà, tỷ, chúng ta năm ngoái từ Giang Ninh trở về, đã đánh lôi đài rồi, cả Phúc Châu đều biết đến chúng ta, chúng ta lại đi bắt người, có phải hơi bất tiện không, lỡ người ta thấy chúng ta thì chạy mất."
Ngân Bình bên này cũng gật đầu, một lát sau, nói:
"Tìm Thiết đại nhân, bàn với hắn một chút."
Bởi vì nỗi phẫn nộ trước cái chết oan của chiến hữu dần lắng xuống, biến thành động lực xử lý công việc, bóng dáng hai tỷ đệ theo thời gian trôi qua dần xa trong màn mưa. Trên đường phố Phúc Châu, những người mặc áo tơi, người cầm dù che mưa thỉnh thoảng lướt qua, cũng có những cỗ xe ngựa chậm rãi chạy vội về phía trước, và ngay ở cuối con đường này, trên lầu hai của một viện lạc, có một bóng hình thiếu nữ mang gương mặt trái xoan tú mỹ, vẻ mặt lạnh lùng hờ hững, đang ngồi trước bàn cờ bên cửa sổ, đưa mắt nhìn về phương xa trong màn mưa.
Vượt qua khung cửa sổ này, tầm mắt hướng ra xa, thấp thoáng những mái hiên nhà cong vút, những lầu các sừng sững, đó chính là nơi tân quân đóng quân tại một góc Phúc Châu.
Thiếu nữ dung mạo lạnh lùng, khuyết điểm duy nhất là làn da có phần ngăm đen, nàng vừa trầm tư xuất thần, vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve quân cờ trắng trên bàn cờ, cứ thế một lúc lâu, không biết từ khi nào, ngoài cửa vang lên tiếng nói.
"Tiểu thư, Bồ công tử đến."
Thiếu nữ quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía cửa ra vào, nàng không vội nói gì, sau một hồi yên lặng, mới nhẹ giọng lên tiếng:
"Diêm thúc."
Dừng lại một chút:
"Cho hắn vào."
Người hầu ngoài cửa rời đi, một lát sau, người đàn ông tên Bồ Tín Khuê từ ngoài cửa đi vào, chỉ thấy hắn giang hai tay, cười lớn một tiếng, liền đi về phía này:
"Ha ha, muội muội tốt của ta, ca ca nhớ muội chết đi được, bày mưu tính kế, quyết thắng ngàn dặm, lần này muội đã khiến đám lão già nhà quê kia mở mang tầm mắt rồi đấy, ha ha !"
Thiếu nữ ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, mãi đến khi đối phương đi tới bên cạnh, như muốn ôm lấy nàng, nàng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ là ánh mắt lạnh lẽo yên lặng nhìn, khóe môi mím lại tựa hồ còn mang theo chút giọng mỉa mai.
Bồ Tín Khuê không thực sự ôm lấy nàng.
Gia tộc Bồ gia đã cơ bản chuyển từ Đại Hải Tặc thành thương nhân trên biển được chính quyền công nhận, còn Trần gia thì vẫn nghiêng về nghề hải tặc đẫm máu hơn, nếu như trước đây Bồ Tín Khuê còn không coi đối phương ra gì, thì sau sự kiện Hậu Quan Huyện lần này cùng sự bùng nổ của các vụ kêu oan sai, hắn đã không dám tùy tiện trêu chọc đối phương.
Thiếu nữ vẫn còn vuốt ve quân cờ, giọng nói dịu dàng:
"Ta nghĩ, ta sẽ làm một việc."
"Việc gì? Muội cứ nói."
"Một việc... trước đây các ngươi, muốn làm mà không làm được..."
Lời nói của thiếu nữ vốn đã như vậy, tựa hồ đang xuất thần, cũng chỉ có cái cảm giác không hề coi ai ra gì, trước đây Bồ Tín Khuê cảm thấy nàng bị tâm thần, nhưng bây giờ lại có chút kính sợ, hắn cúi người:
"Hả?"
Thiếu nữ chỉ tay ra xa, đôi mắt lại nhìn về phía hắn.
"Muốn cùng ngươi... muốn chọn người."
Bồ Tín Khuê nhìn nàng, nhìn ra xa, lại nhìn nàng một lần, yên lặng một hồi, "... À."
Không biết nàng đang nói cái gì.
Đó là chuyện xảy ra vào đầu tháng năm, cũng cùng lúc đó, Ninh Kỵ đang ở trong căn nhà mới của hắn và Khúc Long Quân lộc cộc lộc cộc sửa chữa phòng ốc. Đến khi sửa sang xong nhà cửa, hắn bắt đầu sắp xếp lại xe bán hàng thì đã là giữa tháng năm, không lâu sau đó, hai người liền đẩy xe, lần đầu tiên bày sạp ở chợ đêm Phúc Châu.
Chiêu bài vẫn như cũ là: Hoa Đà tái thế, chữa khỏi trăm bệnh; cùng: Chi nhánh Trúc Ký, mua bán bách hóa.
Chiếc xe hàng cực kỳ phô trương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận