Chuế Tế

Chuế Tế - Q.11 - Chương 1208: Tự tòng nhất kiến đào hoa hậu (bốn) (length: 16975)

Chương 1208: Tự từ một lần gặp gỡ hoa đào (bốn) Đêm đã khuya, thành Phúc Châu đèn đuốc sáng rực. Sinh hoạt về đêm dần trở nên nhộn nhịp, các lầu các quán, tửu quán trà đình đều vào thời điểm náo nhiệt, mọi người tụ tập khắp nơi bàn tán đủ thứ chuyện, trong đó không thiếu những việc liên quan đến chính trị.
Con đường từ hoàng thành hướng phủ Trưởng Công chúa từng có một đoạn giới nghiêm ngắn ngủi, không lâu sau đó cũng đã được gỡ bỏ, nghi trượng hoàng gia đến phủ Công chúa cũng chẳng phải chuyện lạ.
Ban ngày, triều đình mở các cuộc họp kéo dài gần cả ngày, cho đến bây giờ, những quyết định quan trọng về nhân sự cũng đã dần dần lộ ra, thẩm thấu, và cũng vì vậy mà chủ đề nóng hổi trên các bàn tiệc tối ở thành Phúc Châu là về vấn đề này.
Dù có bàn luận ra sao, thì điểm đau lớn nhất của triều đình ở Phúc Kiến vẫn là chuyện lương bổng.
"Không có tiền lương."
Dưới ánh đèn lồng vàng ấm, trong sân có cây đa lớn mọc lên, Quân Vũ nhìn tỷ tỷ đang nằm trên ghế, vừa xem sổ sách, vừa xoa nhẹ trán, thở dài. Hắn ngồi xuống ghế đá, Triệu Tiểu Tùng mang nước giếng từ sau phủ Công chúa ra cho hắn.
". . . Tính toán tỉ mỉ hết tất cả ngân khố của bộ Hộ, tiền bạc có được, đào ra cả tiền riêng, đến cả lần này. . . ta lấy được 'của hồi môn' cũng ném vào trong rồi, mà vẫn khó gom đủ chi phí lần này xuất quân, tỷ tỷ, nếu ta tái giá lần nữa, thật là mất mặt."
Trong hoàn cảnh tối tăm, ngược lại không có người ngoài, hoàng đế nói chuyện có chút tự giễu, lại có vẻ đáng yêu, cố tình giả ngây. Chu Bội thả sổ ghi chép các khoản chi tiêu xuống, khóe miệng giật giật, vì cười mà khiến trán có chút đau. Nàng đưa mắt nhìn sang một bên.
"Bộ Binh kê danh sách một cách mù mờ, có thể cắt giảm bớt một số khoản mục, nhưng một khi đã xuất quân, cục diện không còn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, các đại hộ ở Giang Nam đã bị đảng Công Bình quét sạch rồi, có đánh ra được cũng chỉ là lo an trí nạn dân, khôi phục dân sinh, sẽ phải đầu tư nhiều năm mà không có tiền tệ luân chuyển đáng tin cậy thì khó mà xoay xở được cục diện ở Giang Nam. Hơn nữa, chúng ta đã thật sự chuẩn bị tốt để đánh đảng Công Bình chưa?"
"Hứa Chiêu Nam, Thì Bảo Phong, thêm vào một số anh hùng hào kiệt khác, không khó đánh, Nhạc soái, Hàn soái đều có thể nắm chắc, nhưng Hà Văn không dễ đối phó vậy đâu. Theo tiền lệ ở Tây Nam cùng lời giải thích từ bên đó truyền tới, lần này nếu để hắn hoàn thành cải cách nội bộ, thì chỉ mỗi Giang Nam thôi đã phiền phức rồi. . ." Quân Vũ uống một ngụm nước, "Vì vậy ta đang có chút khó xử, Hàn Thế Trung và một vài đệ tử Tả gia từng đưa ra một vài kiến nghị trong sổ con, nếu có thể đi trước mà diệt Hà Văn thì đó là chuyện tốt cho chúng ta."
"Ngươi chẳng phải còn định chiêu an hắn sao." Chu Bội cười nói.
"Ta đương nhiên muốn chiêu an hắn, con người hắn không xấu, là một anh hùng thật sự, ta cũng đã điều tra những gì hắn trải qua mấy năm qua, tỷ tỷ à, nếu như ta gặp phải chuyện như hắn, chắc chắn ta không được như hắn, mà có khi đã chết rồi. Sau đại hội Giang Ninh năm ngoái, mỗi tháng ta đều phái sứ giả muốn lung lay hắn, nhưng hắn thì ngoài mặt cười hề hề, thật ra thì lại chẳng hề dao động. . . Những năm trước ta phái người đến thì hắn đều nghiêm mặt, nhưng chưa chắc đã không có ý hợp tác với ta. Bây giờ thì lại cười hề hề rồi, ta biết sau đại hội Giang Ninh, hắn càng kiên quyết hơn. Hắn bị Tây Nam ảnh hưởng, thật sự muốn. . . người người bình đẳng. Nên không thể là bạn của ta."
"Hừ." Chu Bội xoa thái dương, hừ một tiếng.
Quân Vũ ngồi đó, trông mệt mỏi. Trải qua một ngày một đêm, Chu Bội ngủ ngắt quãng một lúc, còn hắn thì từ tối hôm qua đã bắt đầu triệu tập phụ tá, cùng các bên họp bàn đối sách, sau khi xong việc lại dẫn người đến chỗ tỷ tỷ, nói là tâm sự, nhưng thực tế thời gian của hắn dài hơn nhiều.
Trong khoảnh khắc có chút tĩnh lặng.
"Tây Nam. . . Lão sư sau khi đánh bại người Nữ Chân đã viết vài bài, nói về. . . cơ sở vỡ lòng, binh sĩ cải cách quan trọng, ta đọc rất nhiều lần, cho nên mới hoàn toàn tiếp nhận cải cách tôn vương nhương di (suy tôn vua, xua đuổi rợ) này. . . Biết dàn trận, nghe lời binh sĩ không giỏi, nhưng nếu tập trung thì lại dàn trận nghe lời, sau khi tách ra còn biết vì sao muốn đánh trận thì mới thực sự lợi hại, mà muốn có binh sĩ như vậy thì nhất định phải cho bọn họ một cái lý lẽ. Hiện tại việc cải cách này thì lão sư làm triệt để nhất, mà người thực sự tiếp thu được một hai phần ý nghĩ của ông ấy là có Trâu Húc ở Trung Nguyên, còn có nữ tướng ở đất Tấn, một thời gian nữa có lẽ phải kể thêm Hà Văn của đảng Công Bình, mà Hà Văn có lẽ còn làm triệt để hơn. . . Còn chúng ta. . ."
Hắn cầm cốc nước giếng, xoay xoay trong tay: "Chúng ta. . . Cách nói thì cuối cùng đã có một ít, nhưng mà lương thì không có. . ."
Chu Bội nghĩ nghĩ: "Trước đó không phải nói Tả Tu Quyền đi tìm Cao Sướng sao?"
"Hừ. Lại phái thêm một đám người nữa. . ." Quân Vũ cũng cười lạnh.
Đây là động thái mà triều đình đã từng làm trước đó, bản thân đoán thành Lâm An có khả năng bị phá, hi vọng Cao Sướng sớm vào thành khống chế tình thế, cho triều đình chút mặt mũi, ai ngờ tin tức truyền về là đối phương không thèm nhúc nhích.
"Nguyên nhân phải sau này điều tra. . . Nhưng sự việc đến nước này thì hắn hoặc là là quân phiệt, hoặc là thực lực không đủ, hoặc là. . . chỉ giả vờ xuất công mà không ra sức. . . Nói cho cùng, mặc dù năm ngoái Tả công miễn cưỡng thuyết phục được hắn, nhưng lực lượng của chúng ta thực sự không đủ, người ta xem thường cũng là thường tình thôi. . ."
"Lúc này hắn vẫn không thể dốc toàn lực giúp chúng ta sao?"
"Làm sao hắn không thấy được Hà Văn đáng sợ!" Quân Vũ rũ mắt xuống, "Huống hồ hắn là người của đảng Công Bình, nếu thật sự đánh không lại thì hắn có thể đầu quân cho Hà Văn. . . Chỉ có điều Hà Văn cũng không muốn nhận thứ quân càn quấy thôi."
"Không phải còn có một đám người viết tấu nói nên giết thêm một số đại tộc mưu đồ làm loạn nữa sao. . ."
"Không thể giết nữa, giết nữa là chúng ta sẽ phải vào núi hết thôi." Quân Vũ nói, "Địa phương ở Phúc Kiến vốn đã phức tạp rồi, ba năm trước đây khi chúng ta đến thì mọi người đều hòa thuận vui vẻ, làm tốt việc chi lương cho mọi người trong một năm, sau đó lại bắt đầu giết chóc, thấy quản lý được một số nơi, nhưng mà tỷ tỷ hiểu rõ nhất, nhận được lương rồi, mà thu lại thuế cũng chẳng hơn bao nhiêu. . . Nói cho cùng, tám núi một nước một phần ruộng, muốn thu thuế lên được đều phải dựa vào họ hợp tác. . . Nếu thực sự dồn ép người ta vào núi, quan lại chúng ta cũng chẳng đủ sức, Hàn Thế Trung giờ miễn cưỡng khống chế hai đạo lớn đã là không dễ dàng gì rồi."
Chu Bội bình thản trợn mắt: "Nếu thật không kham nổi thì cứ dồn ép đi, uống rượu độc giải khát, cũng phải gắng cầm cự qua năm nay, biết đâu đến mùa thu, thuyền sẽ quay trở lại."
Quân Vũ lắp bắp: ". . . Đến lúc đó lại theo người trên núi bảo, ra ngoài cùng nhau làm giàu sao?"
"Chắc chắn sẽ có người ra thôi, còn lại thì cứ từ từ diệt, chỉ cần dòng tiền tệ xoay vòng có lại, diệt mười năm cũng sẽ hết thôi."
Giọng Chu Bội chậm rãi vang vọng trong sân, ánh mắt nàng nhìn về phía vô định, tựa hồ chính mình cũng đang nhai nuốt phần nhận thức cay đắng gần như ngọc nát tâm tan này. Yên lặng một lúc rồi mới mở miệng.
"Quân Vũ, đây là con đường chính ngươi muốn chọn, vốn dĩ chúng ta cũng có gốc rễ, gốc rễ của hoàng gia, gốc rễ của Vũ triều, là chỗ dựa sâu xa và đáng tin cậy nhất của ngươi, ở Phúc Kiến này, nếu cứ tiếp tục sử dụng cách cũ, dù không đủ lương bổng thì cũng sẽ sớm có thể kêu gọi được các đại tộc ở Giang Nam thậm chí cả quân phiệt đến, lòng người rất nhanh có thể tụ lại, có những người này phối hợp thì cho dù không có tiền cứu tế cũng có thể mau chóng thu phục được Giang Nam mà trở lại Lâm An. Nhưng mà ngươi đã không cần con đường này thì chúng ta chỉ có thể đi thế này."
"Tỷ tỷ không tin. . . không tin những gì lão sư nói sao?"
"Ta. . ." Chu Bội nằm đó, ánh mắt lay động trong bóng tối, một lúc sau, khóe mắt hơi run rẩy, nàng cắn chặt răng, ném chiếc cốc bên cạnh ra ngoài, không hiểu vì sao mà khóe mắt lại rơi lệ.
"Tỷ. . ."
"Ta tin! Ta có gì mà không tin!" Chu Bội đột nhiên nói, "Ông ấy là lão sư của chúng ta, ta nói với ngươi nhiều lần rồi, không cần nói ông ấy là lão sư, mà ngươi còn muốn nói. . . Ông ấy là lão sư của chúng ta, giỏi như vậy! Ông ấy ở sông Tiểu Thương đánh ba năm trời, đánh máu chảy thành sông, đánh đến mức người Nữ Chân cũng sợ, sau khi đánh xong trận chiến ngươi mới biết rốt cuộc ông ấy lợi hại đến mức nào! Ông ấy ở Tây Nam lại trực tiếp đánh bại Hoàn Nhan Tông Hàn, ngay trước mặt Hoàn Nhan Tông Hàn đã giết con trai của ông ta rồi! Bên ngoài ông ấy còn bị người ta gọi là Tâm Ma! Ông ấy lợi hại như vậy, vậy mà bây giờ lại là kẻ địch của chúng ta - vậy mà ngươi vẫn cứ ngốc ngếch cái gì cũng tin, ngươi không sợ sao? Hả? Nếu như những gì mà ông ấy đưa ra có ẩn chứa gì. . . ẩn chứa gì. . . Ta sợ ngươi cứ vậy mà chết, cứ vậy mà mất đi giang sơn của Vũ triều. . ."
Nước mắt rơi xuống, lời của Chu Bội trở nên kịch liệt, sắc mặt nàng phức tạp, có tổn thương, đau khổ, kích động, yếu ớt. . . Quân Vũ đặt cốc xuống, đi qua xoa nhẹ trán cho nàng, Chu Bội nhắm nghiền mắt lại, hồi lâu sau mới giơ tay phủ lên mu bàn tay em trai.
"Thực ra ta cảm thấy, lão sư có lẽ không có ý đồ xấu. . ." Quân Vũ khẽ nói.
Lại nhắm mắt im lặng một lúc, Chu Bội nói khàn khàn.
"Ta cũng muốn tin. . . thế nhưng mà những năm qua. . . chúng ta đã thấy qua bao nhiêu chuyện rồi. . . Bao nhiêu người rồi. . . chúng ta. . . đã bao nhiêu năm không gặp ông ấy rồi. . . Quân Vũ. . ."
"Nhưng ông ấy đã đánh bại người Nữ Chân."
Quân Vũ nói, "Nếu như hắn không phải một người anh hùng cái thế khác biệt với người ngoài, làm sao có thể đánh thắng được người Nữ Chân. . . Có thể làm được rất nhiều chuyện, hẳn là không phải người thường, tỷ tỷ ngươi xem Nhạc tướng quân, hắn trị quân nghiêm cẩn đến mức nào, hắn chính là hạng người chính phái như thế. . . Ngươi xem, đệ đệ ta làm Hoàng đế mấy năm như vậy, cũng chỉ có chút ít kinh nghiệm nhìn người mà thôi."
"Vậy Hàn Thế Trung thì sao. . ." Chu Bội cười cười.
"Hàn soái. . . Đỉnh thiên lập địa đại trượng phu, dù có vẻ hỗn độn cũng lộ ra đặc biệt không giống bình thường, không phải sao. . . Cho nên đây là cái nhìn của ta, lão sư, hắn khác biệt với người ngoài. . ."
"Ngươi làm Hoàng đế cũng đáng đấy. . ." Chu Bội cười cười, hơi chần chờ, mới nói, ". . . Cũng có chút bộ dáng."
"Tỷ tỷ, nếu ngươi không lo lắng cho lão sư, bệnh đau đầu có thể tốt bảy phần."
Quân Vũ buông nàng ra, đi tới một bên ngồi xuống, hai chị em tay khoác lên nhau.
Cảm xúc lắng lại, Chu Bội mới nói: "Ta không ủng hộ cái gọi là quân chủ lập hiến ăn cả ngã về không này, Quân Vũ, không ai làm như vậy cả, Nho gia giáo hóa vạn dân, có thể cuối cùng, rất nhiều bách tính không thể dạy tốt được. . . Lão sư đưa những thứ kia cho chúng ta lúc nói vô cùng rõ ràng, đây chỉ là một thí nghiệm, một lần mạo hiểm, mà ngươi lại toàn tâm toàn ý đi làm. . ."
Quân Vũ chỉ mỉm cười.
Chu Bội nắm tay hắn: "Nhưng cuối cùng, Quân Vũ, ngươi là Hoàng đế, ngươi là chủ quân, ngươi có chính kiến kiên định của mình, ta làm chị đây, cũng chỉ có thể cho ngươi tra xét sơ hở, làm chút việc vá víu thôi. Nếu ngươi đã muốn làm mọi chuyện đến mức này, tỷ tỷ cũng chỉ có thể giúp ngươi làm cho triệt để. . . Về chuyện xuất binh, nếu thật không có cách nào khác, vậy thì tát ao bắt cá đi, đối với việc muốn thanh lý đại tộc, ta sẽ chủ trì, ta sẽ lập danh sách, ta sẽ thanh lý."
". . ."
Cảm nhận được sức mạnh truyền đến từ tay chị cả, Quân Vũ cũng có chút im lặng, sau đó ngẩng đầu: "Còn chưa đến mức đó, chuyện xuất binh, tạm thời đã có một bản dự thảo, nội bộ triều đình từ trên xuống dưới, bắt đầu bớt ăn, chi tiêu của hoàng cung, giảm bớt đến ba phần mười so với trước."
"Ba phần mười?"
Quân Vũ khẽ gật đầu: "Triều đình trên dưới, các loại chi tiêu, mọi người cố gắng tiết kiệm, giảm bớt đến bảy phần so với trước, bổng lộc của quan viên giảm phân nửa, Lý tiên sinh sẽ phối hợp phát động dư luận. Học viên của học đường võ bị, chỉ cần đã hoàn thành nửa năm trở lên việc học, đi ra tiền tuyến, phối hợp binh sĩ Bối Ngôi quân, tiến hành an trí tại chỗ cho thỏa đáng đối với nạn dân phía nam. Yêu cầu những học viên này, cùng binh sĩ, cùng nạn dân. . . Ăn cùng ở. Sau đó cùng mọi người tuyên dương, quân đội của chúng ta, báo cáo với thiên tử, cứu giúp lê dân. . . Lần cứu giúp lê dân này, chính là tôn Vương nhương Di (suy tôn vua, xua đuổi rợ) trọng tâm tiếp theo."
Chu Bội há hốc miệng: "Đây là. . . Ý tưởng của người Tả gia? Làm được sao?"
"Không dễ dàng làm được, nhưng Tả Văn Hiên nói, khi ở Tây Nam lúc khó khăn nhất, bọn họ chính là làm như vậy, lão sư của bọn họ. . . Ăn đồ giống như binh sĩ, mỗi ngày chỉ ăn một bữa. . . Tiếp theo, ta cũng sẽ làm như vậy."
". . ." Chu Bội nghĩ ngợi một lúc, "Thật sự cắt giảm bổng lộc của quan viên, họ sẽ vơ vét từ nơi khác thôi. . ."
"Giết, Thành tiên sinh sẽ chủ trì, người Tả gia, nòng cốt học đường võ bị làm đội chấp pháp, mỗi ngày kiểm tra, mỗi ngày giết, tuyên truyền ra ngoài. . ."
Chu Bội nghe đến đây, nheo mắt: "Những việc này phía sau. . . Ai đề nghị cho ngươi?"
"Ta hiểu ý của ngươi." Quân Vũ cười cười, "Tả Văn Hiên đề nghị trước, không dám nói phía sau đấy, là ta tự nghĩ."
Chu Bội lúc này mới trầm tĩnh lại: "Nói cách khác, ngươi chọn không giết đại tộc trước, mà lại đi đối đầu với quan lại trong triều? Quân Vũ, những việc này đều nằm dưới tay ngươi. . ."
"Nếu không có hình phạt nghiêm khắc ở phía sau, làm lính ở phía trước thì bớt xén, làm quan ở phía sau thì đục khoét, toàn bộ sự việc cũng sẽ không xong."
"Chuyện này vốn gian nan, ngươi muốn quan viên trong triều thanh liêm như nước, ngươi lại muốn đối đầu với một số người, nội bộ lục đục. . . Dù đã chuẩn bị từ sớm, nhưng trình tự này, ngươi nên suy nghĩ kỹ. . ."
". . . Ừm." Quân Vũ gật đầu, "Thật ra Thành tiên sinh cũng đã đề cập đến, ta cũng đang cân nhắc."
"Nhưng vậy cũng tốt." Chu Bội thở dài, "Như vậy, ít nhất cũng có hai biện pháp. . ."
Vì vị trí xây viện rất tốt, ban đêm cũng có chút râm mát, hai tỷ đệ nói chuyện kịch liệt, lúc này cuối cùng cũng an tĩnh ngồi lại. Chuyển sang nói chuyện phiếm, Quân Vũ kể lại chuyện mình thấy tối qua ở một góc hoàng thành, đạo trưởng phủ Công Chúa có thích khách lẻn vào giết người, chuyện cụ thể ra sao.
Chu Bội chỉ lắc đầu, chắc là Thành Chu Hải cùng Tả Văn Hiên bày cục, hai người kia hôm nay đang bên ngoài loay hoay đau đầu nhức óc, mình sau khi tỉnh lại cũng bận rộn một hồi để triệu tập tiền lương, đến giờ còn chưa có tâm trí mà quan tâm.
"Có muốn gọi Triệu Tiểu Tùng đến hỏi không?" Chu Bội hỏi.
"Đừng." Quân Vũ lắc đầu, "Vẫn là hai tỷ đệ chúng ta chờ chút đi, nếu có thích khách đến, ta bảo vệ ngươi."
Chu Bội cười: "Võ nghệ của ngươi. . ."
"Đừng xem thường ta, ta còn lên chiến trường đấy. . . Hơn nữa tỷ tỷ ngươi cũng phải nghĩ xem chúng ta là đệ tử của ai, trên giang hồ không ít người nói, lão sư là võ lâm tông sư, là thiên hạ đệ nhất nhân đây. . . Ai, đáng tiếc năm đó lão sư không có nghiêm túc dạy ta cái ấn Phiên Thiên kia của hắn, chỉ nói qua vài câu để rèn luyện thân thể. . ."
"Cái đó là giả."
"Lão sư năm đó giấu kĩ thật." Quân Vũ không nghe, một lát sau nói tiếp, "Tỷ tỷ, mấy năm nay, cứ nhắc tới lão sư là ngươi lại tức giận, nhắc tới lão sư là ngươi lại tức giận, nhưng mà ta mỗi lần nhắc đến lão sư với người khác, đều cảm thấy vui vẻ. . . Rốt cuộc ngươi nghĩ gì về hắn vậy? Sao lại tức giận?"
". . ."
"Vậy mà ta làm Hoàng đế, trải qua nhiều chuyện, gặp nhiều người, cũng có chút kinh nghiệm." Quân Vũ nắm tay nàng, mở lòng bàn tay nàng ra, "Tỷ tỷ, khi nhớ đến lão sư, có phải ngươi cảm thấy tủi thân không?"
Bàn tay kia có chút run lên, nhưng rồi dừng lại, ánh mắt Chu Bội nhìn Quân Vũ, Quân Vũ cũng dịu dàng nhìn nàng. Hắn đang tưởng tượng lại chuyện tỷ tỷ gặp lão sư trên đường vào kinh, ánh mắt nàng thì có chút mơ màng. Nhớ lại ước mơ hoàn mỹ của cô gái ở nơi xa, cùng sự dịu dàng, cùng lời từ biệt của những cung nữ. . .
Cũng trong lúc đối diện nhau ngắn ngủi này, ở khu viện cách đây không xa, có người hô lên.
Một trận náo loạn, trong nháy mắt xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận