Chuế Tế

Chương 1241: Tứ hải phiên đằng vân thủy nộ (11)

Hà Văn nhìn bọn họ:
- Giết người phá nhà, chỉ vì trút giận mà giết hết người, bên ngoài thậm chí có xác của phụ nữ, sau khi người ta bị vũ nhục các ngươi còn không kịp giấu đi, đây là hành vi của súc sinh! Ai làm những chuyện này, ai không làm thì chờ về sau điều tra rõ. Mấy ngày nữa các ngươi sẽ bị thẩm công khai trước tất cả bách tính! Các ngươi muốn làm Công Bình Đảng? Đây là Công Bình Đảng!
Có người mắng lại:
- Ngụy quân tử! Chúng ta vất vả khổ cực làm việc cho ngươi, chết huynh đệ, đổ máu, vậy mà ngươi đối xử với chúng ta như thế ư? Chúng ta trông giữ người dưới tay, không làm hại bách tính ở bên ngoài! Người ở đây vàng bạc chất đầy nhà, lương thảo chồng thành núi, ngươi hãy nhìn bọn họ mặc đồ tốt cỡ nào, đó đều là mồ hôi nước mắt của nhân dân! Phải giết chúng! Công Bình Đảng của ngươi là ngụy quân tử! Chỉ muốn cướp đoạt mấy thứ này, không chịu chia chỗ tốt!
Hà Văn hỏi ngược lại:
- Mặc đồ tốt thì là người xấu? Vậy mọi người trên đời cứ mặc rách rưới rồi đi giết người! Ngươi nói bọn họ là kẻ ác, họ đã làm gì mà ác? Làm vào ngày tháng năm nào? Khổ chủ ở đâu? Nhiều người chết, cụ thể là ai làm? Là lão nhân này làm, hay tiểu cô nương mười tuổi nằm ở bên ngoài làm? Còn chưa hỏi rõ ràng đã giết người, các ngươi là cường đạo! Điều này không công bằng!
- Bọn họ giàu như thế, người bên ngoài sắp chết đói, chuyện ác mà chúng làm chỉ cần hỏi thăm một chút nhất định sẽ liệt kê ra, tất cả đã bày ở trước mặt rồi, Hà tiên sinh đừng giả vờ không hiểu!
- Tiểu cô nương ở bên ngoài cũng làm ư?
- Đang lúc rối ren sao có thể phân biệt rõ!
- Bắt lấy!
Hỗn loạn và náo động kéo dài trong đêm, lửa đốt đại viện của gia tộc quyền thế dần bị dập tắt. Hà Văn nhìn lương thực cất chứa trong nhà những gia tộc quyền thế, lệnh cho binh sĩ thu lại di thể, sau đó tụ tập phó thủ, người hầu cận đi theo mình ở trong sân. Có người nói về lương thực, đề cập lưu dân, ruộng hoang ở bên ngoài. Có người nói thủ lĩnh lần này kiềm chế lưu dân không quấy nhiễu dân chúng bình thường đã rất giỏi. Hà Văn ăn chút lương khô, bỗng ném bát xuống gạch xanh trong sân, thoáng chốc trong sân lặng ngắt như tờ.
- Trong thôn, trong phố mà các ngươi từng ở chắc đều có lưu manh vô lại chứ?
Hắn nói:
- Bình thường lông bông không lo làm việc, có cơ hội thì vào nhà này đến nhà kia tống tiền, cứ chuyện tốt gì không làm mà hưởng là chắc chắn có mặt loại người đó. Kẻ như vậy không phải cường đạo giết người cướp của, cũng không là kẻ bỏ mạng mặc kệ ánh mắt của người khác, bọn chúng sống thường ngày bên cạnh các ngươi, hễ đánh hơi được lợi là sẽ tìm đủ lý do và cớ đến bắt chẹt.
- Loại lưu manh này có một đặc thù, nếu các ngươi là cường đạo hoặc kẻ bỏ mạng, có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ giàu lên, còn lưu manh vĩnh viễn không giàu được, cả đời chúng chỉ muốn chiếm lợi nhỏ, trong lòng không có chút quy củ.
- Hôm nay các ngươi phá nát đại viện này, chỉ nhìn thấy vàng bạc, lương thực, người thường cả đời đều không thấy nhiều như vậy. Các ngươi lại nhìn, ồ, những người này mặc đồ tốt như vậy, đây là mồ hôi nước mắt nhân dân, Công Bình Đảng ta là thay trời hành đạo. Cái con khỉ!
Hà Văn vung tay, quắc mắt hét lên:
- Những người này không có ai bị giết nhầm sao? Giết nhầm thì phải làm sao? Các ngươi có nghĩ đến không? Bởi vì giết nhầm cũng có lý do! Lúc rối ren lỡ tay giết vài người già yếu, phụ nữ và trẻ em! Làm việc tìm cớ, ai mà chẳng tìm được cớ? Nhưng làm xong mới lấy cớ thì các ngươi chỉ là lưu manh muốn chiếm lợi! Khi các ngươi chỉ chăm chăm vào chấm mút bấy nhiêu đây thì tương lai sẽ không làm được việc lớn gì!
Hà Văn đứng trong sân, gằn từng chữ:
- Muốn làm việc lớn thì phải làm chuyện cho đáng, trong lòng các ngươi phải có quy củ!
Ánh lửa đung đưa trong bóng đêm.
Tháng năm, Công Bình Đảng không ngừng bành trướng trong thời gian ngắn bắt đầu xuất hiện chia rẽ nội bộ, bắt đầu sản sinh dàn giáo và chuẩn tắc làm việc càng chính chắn hơn.
Cùng lúc đó, trong phế tích Đại Danh Phủ ở bờ Bắc Hoàng Hà, có một lá cờ màu đen nhẹ nhàng trôi. Giây phút này, Nữ Chân Đông Lộ đại quân về Bắc đang đóng quân ở bờ Nam Hoàng Hà, nghĩ cách qua sông ổn thỏa.
Bắt đầu từ tháng tư, hai đội quân Hoa Hạ, Quang Vũ từng co đầu rút cổ ở Thủy Bạc Lương Sơn chia từng nhóm ra khỏi khu căn cứ, sản sinh mấy đợt ma sát với bộ đội Hoàn Nhan Xương bảo đảm đường về Bắc của Đông Lộ quân. Tuy mấy lần chiến đấu đều là vừa đụng độ đã ngừng, nhưng mấy bộ đội do Chúc Bưu, Vương Sơn Nguyệt, Lưu Thừa Tông dẫn dắt rõ ràng biểu hiện ra ý đồ tác chiến về sau: Hễ quân đội Nữ Chân chuẩn bị qua sông, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội quấy rối những bến đồ này.
Trong hai năm qua, mấy bộ đội ở Lương Sơn đều biểu hiện ra ý chí chiến đấu ương ngạnh, tuy Nữ Chân Đông Lộ quân thanh thế lớn, nhưng mấy chục vạn tù binh người Hán theo họ đi Bắc làm đội ngũ đông đúc, đây là điểm yếu của Đông Lộ quân. Nếu bị tách rời thì họ sẽ rối loạn, điều này khiến Tông Phụ, Tông Bật vô cùng nhức đầu.
Nhưng ở cấp độ tranh bá thiên hạ thì đau đầu không phải vấn đề quá nghiêm trọng.
Đối mặt sự quyết đoán của bộ đội Lương Sơn, Tông Phụ và Tông Bật đã tập kết bộ đội tinh nhuệ chuẩn bị qua Hoàng Hà là đánh. Cùng lúc đó, còn có Hoàn Nhan Xương, Thuật Liệt Tốc dẫn dắt bộ đội mấy vạn người từ phía Bắc ập đến. Trong quá trình, Hoàn Nhan Xương điều binh dồn dập, Thuật Liệt Tốc thì xâm lược như lửa, phong cách dùng binh của hai bên phối hợp chặt chẽ với nhau. Vì thế, giữa tháng năm, Đông Lộ quân đông đến mấy chục vạn người sắp mở ra thiên la địa võng để nhổ cây đinh cuối cùng trên đường về Bắc.
Tin Nữ Chân Tây Lộ quân thua trận, Niêm Hãn thua thảm trong quyết chiến Hán Trung tựa như dầu sôi tạt vào mảnh đất hai bờ Hoàng Hà. Ở bờ Bắc Hoàng Hà, nhóm người Chúc Bưu, Vương Sơn Nguyệt, Lưu Thừa Tông được ủng hộ, đều quyết tâm đánh một trận chiến dịch đẹp tại đây. Vì mục đích này, suốt nhiều ngày qua Bộ Tham Mưu đưa ra vô số kế hoạch và thôi diễn, tuy bên mình ít người nhưng đều là lính già trải qua chém giết tàn khốc nhất. Còn bên đối phương thì đông đúc, nôn nóng về nhà, chỉ cần tìm đúng chỗ yếu này thì chưa chắc không thể cắn ra miệng vết thương đau điếng trên người con voi.
Ở bờ Nam Hoàng Hà, Tông Phụ và Tông Bật càng mong đợi trận chiến với thắng lợi để chứng minh mình khác Tây Lộ quân Niêm Hãn, Hi Doãn. Dưới bối cảnh thua thảm trong hội chiến Tây Nam, chỉ cần bên mình chôn đội Hắc Kỳ quân ở Sơn Đông từng thử sức chiến đấu này ở bờ Hoàng Hà, vậy thì lòng quân, lòng dân trong nước đều sẽ phấn chấn.
Trong bối cảnh đó, ngày mười lăm tháng năm, trong một thôn bỏ hoang ở phía Tây Đại Danh bờ Bắc Hoàng Hà, nhóm Chúc Bưu, Vương Sơn Nguyệt, Lưu Thừa Tông tạm thời chạm mặt, bọn họ đón sứ giả đến từ hướng Tây Nam, “Đại chưởng quầy” của Trúc Ký Đổng Phương Hiến. Chúc, Vương, Lưu trần thuật đại khái ý tưởng tác chiến sắp tới cho Đổng Phương Hiến biết.
Đến chiều hôm nay, Đổng Phương Hiến mới bắt đầu thuật lại lời của Ninh Nghị nhắn gửi mình mang đến:
- Ninh tiên sinh kêu ta mang một ý tưởng lại đây, chỉ là ý tưởng thôi, quyết sách cụ thể tùy vào các ngươi. Hơn nữa các ngươi phải chuẩn bị chiến đấu đầy đủ thì ý tưởng này mới có ý nghĩa thực tế để suy xét.
Đổng Phương Hiến mới nói xong thì Vương Sơn Nguyệt cười hỏi:
- Lão Ninh lại có trò xấu gì, ngươi nói mau.
Đổng Phương Hiến nhìn Vương Sơn Nguyệt, bình tĩnh nói:
- Đàm phán, giảng hòa.
Vết sẹo trên mặt Vương Sơn Nguyệt bỗng trở nên nhăn nhúm, hắn phun nước miếng xuống đất.
Đổng Phương Hiến lặp lại một lần:
- Chỉ là một lựa chọn tham khảo, quyết định cuối cùng là của các ngươi.
Vương Sơn Nguyệt ngước đầu lên, đặt tay lên người Chúc Bưu, Lưu Thừa Tông lắc mạnh hỏi:
- Chỗ này người của các ngươi đông hơn, quyết định ... thế nào?
- Chúng ta sẽ cố gắng hết sức lắng nghe ý kiến của mọi người. Ninh tiên sinh nói thậm chí có thể bỏ phiếu trong quân.
Vốc dáng của Đổng Phương Hiến hơi mập, trên đầu đã có nhiều sợi tóc bạc, trông rất hiền hòa, lúc này đối mặt ánh mắt nóng cháy của Vương Sơn Nguyệt thì vẫn điềm tĩnh không chút e ngại:
- Trước khi đi Ninh tiên sinh có nói Vương công tử hãy yên tâm một điều, trong Hoa Hạ quân không có đồ hèn.
Vương Sơn Nguyệt nhìn Đổng Phương Hiến giây lát:
- Ngươi cứ nói, ta nghe.
Đổng Phương Hiến gật đầu:
- Bờ Bắc Hoàng Hà, Hoa Hạ quân và Quang Vũ quân cộng lại hiện giờ chưa tới ba vạn người, ưu thế là đều biết đánh giặc, có thể mượn địa lợi di chuyển đánh du kích, còn lại đều là hoàn cảnh xấu. Nữ Chân Đông Lộ quân có hai mươi vạn người, cộng với Hoàn Nhan Xương, Thuật Liệt Tốc, bọn họ rất giỏi mưu mẹo, nếu đánh thì mất nhiều hơn được, nhưng nếu thật sự bất chấp tất cả nhào lên, vậy tỷ lệ sống sót của các ngươi không cao, đây là cách nói nhẹ lắm rồi.
Vương Sơn Nguyệt nói:
- Đầu tiên, chúng ta không sợ chết. Thứ hai, Tông Phụ, Tông Bật sốt ruột trở lại tranh quyền đoạt lợi, đây cũng là ưu thế của chúng ta.
Đổng Phương Hiến nói:
- Đầu tiên, không ai sợ, chúng ta đang nói về vấn đề chết như thế nào. Thứ hai, với điều kiện tiên quyết là Tây Lộ quân đã thua thảm, nếu Tông Phụ, Tông Bật thật sự bất chấp, bọn họ có thể đi về trước, để lại đại quân hai mươi vạn cho Hoàn Nhan Xương, diệt sạch các ngươi tại Sơn Đông không chết không ngừng. Bọn họ sẽ gặp phiền phức, nhưng ít nhất sẽ không khó coi hơn Niêm Hãn.
Đổng Phương Hiến chuyển qua nhìn Chúc Bưu và Lưu Thừa Tông:
- Trong phỏng đoán phiền phức nhất thì các ngươi bị diệt sạch, mang đến tổn thất lớn cho Đông Lộ quân của người Nữ Chân. Còn bọn họ mang theo mấy chục vạn người Hán đi Bắc, sẽ chết từ mấy vạn đến mười mấy vạn người trong đại chiến này. Còn về tính khả thi các ngươi giết được Tông Phụ, Tông Bật trong trận quyết chiến nào đó thì cũng có, nhưng xác suất cực thấp. Tính sức chiến đấu thì các ngươi thiếu vật tư, thậm chí đói bụng lâu như vậy, đánh trực diện hẳn là không bằng Đồ Sơn Vệ.
Lưu Thừa Tông nói:
- Đánh nhau dù sao không phải lý luận suông. Nhưng thôi, ngài nói trước đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận