Chuế Tế

Chương 1449: Hoa phân (3)

Binh, binh binh !
Tiếng đao kiếm va chạm vang lên dày đặc trên thao trường, thỉnh thoảng trên không trung tóe lên những đốm lửa. Trong tiết trời đầu xuân còn mang theo chút hơi lạnh, hai bóng người mặc áo mỏng giao đấu kịch liệt, tạo nên một khung cảnh náo nhiệt.
Lương Tư Ất cùng một đám binh lính xung quanh khẩn trương theo dõi, thỉnh thoảng, có thể nghe được tiếng hô hào ủng hộ từ đám binh sĩ, nhưng ánh mắt nàng chăm chú, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, thần sắc có chút khẩn trương.
Đến khi trận luận võ trên thao trường dừng lại vì trường đao bị gãy, hai người lùi ra xa, vẻ khẩn trương trên mặt nàng mới tan biến. Trong tai mọi người liền nghe thấy tiếng cười sảng khoái truyền đến.
"Ha ha, thống khoái! Thống khoái a !"
Trên thao trường vừa giao chiến kịch liệt với Du Hồng Trác, đúng là "Tiểu Minh Vương" Trần Phương Đạt thân hình khôi ngô.
Từ mấy ngày trước cùng Du Hồng Trác lần đầu luận võ, phát hiện hai bên thực lực ngang nhau, xem là đối thủ xứng tầm, những trận luận võ tương tự đã không chỉ một lần xảy ra. Mấy ngày nay, Trần Phương Đạt cứ xử lý xong công vụ, liền sẽ tìm đến Du Hồng Trác, thường xuyên còn chào hỏi Lương Tư Ất đang chuẩn bị hôn sự:
"Muội tử, cho ngươi mượn nam nhân dùng chút!"
Còn Lương Tư Ất từng trải chinh chiến, lúc này cũng đã chán ngán một loạt những chuyện con gái phải chuẩn bị cho hôn lễ, bị Trần Phương Đạt gọi một tiếng, cũng thường hay đi theo chạy đến, mặc cho đám tỷ muội cô thẩm Loạn Sư bận rộn chuẩn bị phòng tân hôn cho nàng và Du Hồng Trác.
Bất quá, những trận luận võ bằng đao thật thương thật trên thao trường thường ẩn chứa sự nguy hiểm. Võ nghệ của Du Hồng Trác và Trần Phương Đạt tương đương, khi giao chiến thật sự, không tránh khỏi có chút va quẹt gây trầy da, thậm chí có thể bị thương nặng. Lương Tư Ất dù từng trải qua chiến trường đầy máu lửa, lúc này vẫn cảm thấy lo lắng, mỗi lần đều phàn nàn hai người đánh nhau quá ác liệt, Du Hồng Trác lại nói:
"Đấu với tam ca, thật phí binh khí."
Trần Phương Đạt lại cười ha hả:
"Trên chiến trường võ nghệ là thế mà, không tránh khỏi phải một đao một kiếm phân thắng bại... Ngươi không biết, nhớ năm xưa, kiếm pháp của ta cũng tinh tế lắm, nhưng bây giờ, tinh tế đánh không đã thèm nữa rồi..."
Hắn thích võ nghệ, hơn mười năm qua, lối đánh tỉ mỉ đã hoàn toàn chuyển thành kiểu đánh đại khai đại hợp trên chiến trường. Thời Loạn Sư thiếu thốn vật tư, hắn còn có chút kiềm chế, bây giờ cuộc sống đã tốt hơn, không còn đói bụng, nên mỗi ngày phải trút bớt năng lượng thừa trong những trận so tài.
Những lúc đấu xong, hai người người nóng hừng hực, liền cùng Lương Tư Ất đi vào phòng xá bên cạnh võ đài nghỉ ngơi, trong lúc đó trao đổi những kinh nghiệm tập võ. Trần Phương Đạt cũng thường kể về những chuyện trên con đường luyện võ của mình.
Chẳng hạn như chuyện thuở nhỏ thông minh, có thiên phú võ nghệ, đáng tiếc nhà nghèo, ăn uống không đủ chất, vì vậy thân hình chưa đủ cao lớn, đến gần ba mươi tuổi, Nữ Chân nam chinh, lại cảm kích Vương Cự Vân nên gia nhập Loạn Sư, từ đó thay đổi con đường du hiệp, vì vậy mới chỉ có thể đánh ngang tay với Du Hồng Trác vân vân, có vẻ giống như bị ép làm kỹ nữ vậy. Đương nhiên, tính tình hắn phóng khoáng, lúc nói chuyện chỉ toàn tiếng cười, Du Hồng Trác cũng thấy thú vị.
Sau khi tán gẫu, Trần Phương Đạt sẽ nói về những chuyện lớn gần đây trong thành, bao gồm kế hoạch tây tiến của Loạn Sư. Lần này Loạn Sư tây chinh do hắn chỉ huy, còn người phụ trách xử lý các công việc tỉ mỉ là đại quản gia An Tích Phúc, hiện tại các kế hoạch đã cơ bản hoàn tất. Hôn sự của Du Hồng Trác và Lương Tư Ất được định vào cuối tháng hai, đến đầu tháng ba thì quân tiên phong sẽ chính thức xuất phát về phía tây bắc.
"Lần này mưu đồ tây bắc, nữ tướng bên này sẽ do Thạch tướng quân ở Thạch An Trấn dẫn đầu, ngoài ra, quân Hoa Hạ cũng sẽ phái một đội người, chính là cái tên Phương hầu tử đã chạm mặt Trâu Húc ở quán trà mấy hôm trước, tuy người không nhiều, nhưng nhờ danh tiếng cờ đen, khi đàm phán chiêu hàng sẽ có chút tác dụng..."
"Có nguy hiểm không?"
Du Hồng Trác hỏi.
"Lần này chắc không nguy hiểm."
Trần Phương Đạt ngẫm nghĩ mới trả lời, "Tuy tháng trước, vị Ninh tiên sinh kia có gửi thư đến, nhắc nhở chúng ta nên đề phòng đám người Tây Hạ ở thảo nguyên, nhưng thực ra, chính vì lo lắng lũ người đó, nên chúng ta mới phải đi tây bắc. Các biện pháp chuẩn bị đều đã hoàn tất, còn tình hình tây bắc, thật ra năm ngoái nữ tướng đã phái người đi do thám, mọi ân oán đều đã nắm rõ rồi..."
"Khoảng... năm Kiến Sóc thứ mười một của Vũ triều, tức năm cuối cùng của Kiến Sóc vào tháng tám chín, lúc quân Đông Lộ của Nữ Chân sắp đánh đến Lâm An thì bên ta, Niêm Hãn đã xuống tay, có chút thời gian nghỉ ngơi, đánh nhau với Liêu Nghĩa Nhân rất náo nhiệt. Ở phủ châu Tây Bắc, một viên đại quan cũ của Vũ triều tên Trần Sĩ Quần, người nhà bị Nữ Chân giết, sau đó cấu kết với đám người thảo nguyên vốn chinh phục Tây Hạ nhiều năm, trong một đêm đã phá tan mấy thành trì cuối cùng ở tây bắc, giết chết cả nhà Chiết Khả Cầu..."
"Đám người Man rợ từ thảo nguyên này, chính là lũ người đã được nhà họ Liêu thuê để đánh nhau với chúng ta hồi cuối năm đó. Thực ra là có nợ máu... Đó là vào đầu xuân năm thứ hai, bọn chúng dùng kế lừa mở cửa Kỳ huyện do tướng quân Lê Quốc Đường trấn thủ, giết không ít người, nhưng về sau bọn Man rợ này cậy vào kỵ binh nhẹ đi lại như gió, ở đất Tấn chỉ phá hoại cây non, không giao chiến, khiến chúng ta hơi đau đầu, chỉ cảm thấy Liêu Nghĩa Nhân đã hoàn toàn điên rồi... Còn chưa kịp báo thù, thì bọn chúng giết cả nhà Liêu Nghĩa Nhân, nghênh ngang mà đi..."
"Lúc đó tuy gây cho chúng ta chút phiền toái, nhưng kỵ binh nhẹ đánh nhanh rút nhanh, giết người không phân địch ta, đó là chiến pháp của giặc cỏ và kẻ liều mạng, hơn nữa nói ra, nếu bỏ qua nợ máu ở Kỳ huyện, thực ra cũng giúp đất Tấn chúng ta bớt đi một chút thời gian đánh trận, nên sau này cũng không quá chú ý tới bọn chúng... Đương nhiên nữ tướng đã ghi nhớ chuyện này, sau khi có thương nhân thảo nguyên từ Tây Hạ đến muốn hợp tác với chúng ta, nữ tướng liền cự tuyệt bọn chúng..."
"Năm ngoái phái người đi do thám tây bắc, phát hiện đám người thảo nguyên sau khi phá Phủ châu đã giao các châu trấn đã chiếm được cho Trần Sĩ Quần, nhưng vị này lại không thể giữ vững vị trí, chỉ hai tháng sau khi người thảo nguyên rút đi, thì thuộc hạ của ông ta liền làm phản, giết chết Trần Sĩ Quần, đánh nhau tan tác..."
"Tây bắc đã bị người Nữ Chân tàn sát mấy vòng, nơi duy nhất còn bảo toàn lại bị người thảo nguyên đồ sát, vật tư đều bị cướp đi, sau lại đánh nhau một năm, chỉ còn lại chút mã phỉ và thế lực nhỏ dựng trại tự vệ, mấy thế lực đó cũng rất yếu, không chịu nổi quân đội càn quét. Chúng ta sẵn lòng đến tiếp nhận, thêm vào việc có quân Hoa Hạ cờ đen đảm bảo, bọn ăn không đủ no, chắc không cự tuyệt được..."
Về lần tấn công tây bắc này, dù là ở đất Tấn hay trong nội bộ Loạn Sư, chắc chắn đều đã thảo luận nhiều lần, Trần Phương Đạt nói ra cũng đã có sự tính toán trước. Du Hồng Trác nghĩ ngợi, nói:
"Nếu có chuyện gì cần đến ta..."
Trần Phương Đạt liền cười nói:
"Có chứ, đó là trước khi xuất chinh bồi ca ca ta đánh vài trận cho thống khoái. Ai, muội phu ngươi không biết đâu, năm xưa ta muốn trở thành một đại hiệp như Chu Đồng, những năm qua bị chuyện vụn vặt ràng buộc, thật sự là không đủ nhanh nhạy, ngươi cũng biết đó, những chiêu thức trên chiến trường, toàn là đâm thẳng đánh trực diện, nó không rèn ra được chiêu thức đẹp mắt, cũng không rèn ra được cao thủ thực sự, những năm này... cũng chỉ đánh nhau với nghĩa phụ, Sử đại hiệp, mới có chút mùi vị võ lâm..."
"Nhưng nghĩa phụ dù sao cũng đã lớn tuổi, còn Sử đại hiệp thì phải bảo vệ nữ tướng, nhiệm vụ nặng nề, ta và hắn giao tình không sâu, cũng không tiện cứ kéo hắn ra cho ta đấu chiêu. Muội phu ngươi thì khác, võ nghệ chúng ta sàn sàn, đánh nhau cũng đã nhất, càng đánh càng hăng, mấy ngày nay ta cảm thấy mình lại có tiến bộ, nên nói luyện võ, phải có đối thủ xứng tầm, sau này chúng ta sẽ là túc địch..."
Trần Phương Đạt nhắc đến võ nghệ là nói thao thao bất tuyệt, trong miệng toàn lời dối trá. Du Hồng Trác nghe mà bật cười.
"Vậy thì không cần làm túc địch..."
Hắn nói, "có điều, ta ở tây nam thấy quân Hoa Hạ luyện binh rất có chương pháp của bọn họ, ta đã từng học qua một chút kỹ năng, trước đây từng nói với cha vợ."
Du Hồng Trác từ tây nam trở về, học được không ít kỹ năng huấn luyện đặc chủng ở tây nam, có kể với Vương Cự Vân, Vương Cự Vân cũng từng đề cập muốn hắn thỉnh thoảng vào trong quân dạy bảo, chỉ là hôn sự của hắn và Lương Tư Ất sắp tới nên chuyện này chưa vội sắp xếp. Lúc này, thấy Trần Phương Đạt sắp xuất chinh, Du Hồng Trác cũng nói đại khái tình hình tây nam, Trần Phương Đạt chăm chú lắng nghe, một lát sau, khi Du Hồng Trác dừng lại thì hắn mới cười cười xua tay.
"Thật ra, về phương pháp huấn luyện ở tây nam, vị tướng quân Tiết Quảng Thành am hiểu kỹ thuật kia cũng đã từng trao đổi với chúng ta, cả bên nữ tướng cũng từng thảo luận nhiều lần."
"Súng đạn của quân Hoa Hạ, chúng ta là nhận lấy một chút, cũng học được không ít, nhưng về sau phát hiện ra, đồ tốt nhất của người ta, chúng ta bên này tạm thời không dùng được..."
"Đây là vì sao?"
Trần Phương Đạt thở dài:
"Quân Hoa Hạ lợi hại nhất, không ở chỗ đối một hai binh sĩ, hoặc là huấn luyện thám báo tinh nhuệ, mà là vị Ninh tiên sinh kia dùng đủ loại phương pháp, cho hơn phân nửa binh sĩ, làm vỡ lòng... Ở đây nói là dạy bọn họ biết chữ, dạy bọn họ học binh pháp, thậm chí dạy bọn họ đạo lý làm người, để bọn họ ra chiến trường thậm chí không phải vì ăn tiền lương, đói bụng cũng có thể đánh, trong đó có rất nhiều thứ, chúng ta hoặc nữ tướng, tạm thời cũng không dùng nổi tới..."
Không giống với trước đó nhắc đến võ nghệ lúc nhiệt huyết và thô hào, Trần Phương Đạt nói về chiến sự, bẻ ngón tay liền thật có chút nghiêm túc.
"Trong đó, nghĩa phụ cùng ta cũng thảo luận qua mấy lần, quân Hoa Hạ có những thủ pháp gì... Đầu tiên kỹ thuật tạo giấy chúng ta cũng có, nhưng tiếp theo hắn dùng ý tưởng, một là mọi người bình đẳng, hai là ức khổ tư ngọt, ba là hắn kích động lòng thù hận của lính đối với người Nữ Chân... Những điều này, điểm thứ hai chúng ta miễn cưỡng có thể dùng, điểm thứ ba càng thêm có thể dùng, nhưng thật đến lúc muốn dùng, ngươi liền phát hiện, người có thể giảng những lời này, trong quân đội chúng ta căn bản không có mấy người."
"Trước mắt... Một đám nghĩa huynh nghĩa đệ, chúng ta là người một nhà, nhưng tiểu Du ngươi cảm thấy, có bao nhiêu người có thể nói lời hay? Nghĩa khí chỉ đơn giản là không uống máu binh, bình thường có thể hứa hẹn, cũng chỉ là miếng thịt bự chén rượu lớn, cho tới bây giờ tình hình buông lỏng một chút, giữa binh và tướng, đủ loại khác biệt cũng lộ ra, bây giờ chúng ta, tướng tài phần lớn là trên chiến trường có thể dẫn đầu xông, người biết nói chuyện, thật sự quá ít..."
"Chuyện này, Ninh tiên sinh bên kia dùng hơn mười năm, từ Trúc Ký đến sông Tiểu Thương, hắn tự tay đem từng nhóm người dạy dỗ, một nhóm lại đi dẫn dắt một nhóm, cuối cùng gần như tất cả đại đầu binh cũng được dạy biết một ít chữ, mới từ đó lấy ra được nhiều nhân tài như vậy..."
Trần Phương Đạt nói, thấp giọng:
"Chuyện này, nữ tướng là người đầu tiên hiểu ra, muốn làm, nhưng một là thời gian, hai là ý nghĩ, cũng không đủ trình độ. Ninh tiên sinh dùng hơn mười năm, vứt bỏ Nho gia, tự mình dạy ra một nhóm người, bọn hắn giết Hoàng đế, mới có thể vứt bỏ Nho gia 'chi, hồ, giả, dã', dùng ý tưởng của mình, chúng ta ở đây dùng cái gì? Đem tất cả nho sinh biết chữ đều gọi ra, dạy cũng 'chi, hồ, giả, dã', là thiên địa quân thân sư..."
"Mà lại đất Tấn ở đây, mấy năm gần đây có bao nhiêu đại tộc. Dù là nữ tướng nắm quyền, muốn đoàn kết vẫn là những đại tộc này, người người bình đẳng không thể nhắc đến, ngươi không nhắc được mọi người bình đẳng, vậy dựa vào cái gì làm lính đắng lòng muốn nghĩ cho đại tộc phía sau, gia quốc thiên hạ? Ngươi có thể để bao nhiêu người sau khi vỡ lòng vẫn anh dũng giết địch rời đội ngũ?"
"Cho nên những chuyện này, không dễ làm, nhưng đương nhiên không phải không làm, từ năm ngoái bắt đầu, nữ tướng đã an bài rất nhiều người đi theo các lão sư trường dạy vỡ lòng của quân Hoa Hạ, hơn nữa với một số tử đệ của các đại tộc, có người được đưa đi tây nam, có người ở chính chúng ta mở lớp học trường dạy vỡ lòng, đối với một số tướng tá biết ăn nói trong quân đội, tâm tính tốt, cũng đều được đề bạt và quan tâm... Những chuyện này, tóm lại là từng bước một đi về phía trước..."
Trần Phương Đạt nói một hồi, liền cũng hiện ra một mặt tận tâm và chuyên nghiệp của hắn với tư cách một tướng lĩnh, Du Hồng Trác nghe được nghiêm túc, chắp tay nói:
"Tam ca nói có lý."
Hắn vốn tưởng đối phương tính tình thô kệch, lúc này đã vui lòng phục tùng.
Trần Phương Đạt thì cười xua tay:
"Ha ha ha ha, cái này cũng là nữ tướng và nghĩa phụ nói, nếu tùy theo tính tình ta, trước kia đã không quan tâm mấy việc bực mình này rồi."
Nói dừng một lát, lại nói:
"Nhưng cũng không cần lo lắng quá mức, trên đời này người luyện binh như Ninh tiên sinh, xưa nay chưa từng có. Chỉ cần không so với cờ đen tây nam, dù là quân đội Hổ Vương, hay Loạn Sư chúng ta, cũng tính là không sai, lần này đi tây bắc, vừa đi vừa xem, đợi qua cửa ải này, địa bàn Loạn Sư chúng ta cũng thực dư dả, biện pháp của tây nam, vẫn phải học cho thật kỹ."
Sau khi luận võ, Trần Phương Đạt ngẫu nhiên nhắc đến những việc vặt này, đợi khi lau mồ hôi, liền đi tắm trong phòng tắm ở doanh trại. Sau đó thay y phục, thời gian thường là buổi chiều, Du Hồng Trác cùng Lương Tư Ất liền ở trong thành Uy Thắng đi tản bộ.
Kinh lịch nhiều năm chiến loạn, thành trì đất Tấn dưới mắt một loạt các chính sách nới lỏng dư luận mà lộ ra sức sống tràn trề, khách thương nam lai bắc vãng bắt đầu tụ tập, trên mặt mọi người đầu đường cuối ngõ cũng mang vẻ tươi vui. Hôn sự sắp đến, hai người nói về quá khứ, cũng sẽ nói về tương lai, Uy Thắng phồn hoa cố nhiên không bằng tây nam, có lẽ cũng không sánh bằng một số thành trì ở Giang Nam còn thoang thoảng dấu vết xưa cũ, nhưng những người ở nơi này như cỏ dại, ương ngạnh và thô kệch, tình cảm của bọn họ cũng thuần túy hơn, những người đã đi qua thiên nam địa bắc như hai người càng thích cảm giác ở nơi này.
Họ không quen thuộc với những con phố nhỏ, vừa đi vừa nghỉ, mua một chút đồ ăn thức uống mới lạ thú vị, trong không khí mùa xuân đang ấm dần, họ tâm sự, luận võ hoặc đạp thanh, khi đến chỗ không người, bọn họ cũng nắm tay, vô luận đối với hiện thực hay tương lai, trong lòng hai người đều tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
Trần Phương Đạt lại tìm Du Hồng Trác luận võ nhiều lần, một số nghĩa huynh hướng ngoại của Loạn Sư cũng thường kéo hắn tham gia tụ hội, Vương Cự Vân thỉnh thoảng chỉ điểm võ nghệ cho hắn, cứ như vậy đến cuối tháng hai, hắn và Lương Tư Ất thành thân.
Mọi người tổ chức một hôn lễ náo nhiệt và long trọng, không chỉ có người của Loạn Sư, thậm chí nữ tướng, Sử Tiến, rất nhiều thành viên quân Hoa Hạ và hiệp khách giang hồ cũng tới xem lễ.
Vì số người tham gia náo nhiệt quá đông, các hạng mục náo động phòng bị rất nhiều người ồn ào, mà thấy bên Du Hồng Trác không có nhiều người giúp đỡ, mọi người Loạn Sư dưới sự dẫn đầu của Trần Phương Đạt liền đảm nhận thân phận người nhà, ngăn cản những người bên ngoài làm khó dễ đôi tân nhân, một đám người ở sân động phòng cãi nhau ầm ĩ, cười đùa một hồi lâu.
Nhiều năm trước, ở trong sơn thôn cửa nát nhà tan, một thiếu niên chém giết một đường đi lên, chưa từng nghĩ có một ngày, lại có nhiều người như vậy đến chúc mừng hôn sự của hắn như vậy.
Loạn Sư hướng tây bắc xuất phát, định vào ngày mùng hai tháng ba năm này.
Đôi tân nhân Du Hồng Trác và Lương Tư Ất vẫy tay tạm biệt Trần Phương Đạt và rất nhiều huynh đệ Loạn Sư dẫn quân xuất chinh, lúc quân đội đi qua cổng thành rời đi, bọn họ cùng một đám người ở trên tường thành dõi theo bóng lưng mọi người.
Thân hình cao lớn Trần Phương Đạt đeo đôi kiếm Khổng Tước Minh Vương, cưỡi ngựa dần dần đi về phía xa, cuối cùng hắn giơ một tay nắm lại hướng về phía sau mọi người ra hiệu, lộ ra vẻ uy vũ và thần khí.
Mái đầu bạc trắng Vương Cự Vân đứng trang nghiêm phía trước, chưa hề nói quá nhiều. Tướng quân bách chiến tử, tráng sĩ thập niên quy, dù là cuộc chiến nhỏ cỡ nào, cũng cuối cùng sẽ có người chết, Loạn Sư mỗi năm đều trải qua quá nhiều nỗi đau mất người thân, hiện tại cho dù làm đủ chuẩn bị, người thực sự hiểu rõ chiến tranh cũng không nhảy cẫng hoan hô vì một cuộc xuất chinh như thế.
Quân đội dần dần đi xa, Du Hồng Trác lại hỏi Vương Cự Vân:
"Nhạc phụ đại nhân, có phải có chuyện gì không... Là việc con có thể làm..."
Ánh mắt Vương Cự Vân bình tĩnh và hiền lành nhìn hắn, im lặng một lúc mới nói:
"Tiểu Du, ngươi nói, đất Tấn đã thái bình chưa? Có phải sau này, đã gối cao không lo?"
"... Hả?"
Du Hồng Trác lắc đầu, "Tự nhiên là không phải."
"Đúng vậy... Từ khi Nữ Chân lần đầu nam hạ đến nay, đã mười sáu năm rồi, trong mười sáu năm này, đối đầu người Nữ Chân, đánh thắng trận, chỉ có một lần ở tây nam. Bây giờ tân quân và cựu thần nước Kim đang tranh chấp, quân Hoa Hạ ở tây nam mang đến đủ loại ý tưởng, cũng mang đến hy vọng, nhìn như vạn vật tranh xuân, nhưng trên thực tế, tiểu Du à, hết thảy bất quá là hoa trong gương, trăng dưới nước, phồn hoa mà hôm nay chúng ta nhìn thấy ở đất Tấn, sớm muộn còn phải trải qua khảo nghiệm ở vòng đại chiến tiếp theo với người Nữ Chân, chúng ta sau này, còn có mười trận, trăm trận chiến tranh, những điều này, chỉ sợ sớm muộn gì cũng phải cần một ngòi nổ."
Ánh mắt hiền hòa của lão nhân nhìn về phía Du Hồng Trác, lời nói ra, lại là ngữ điệu hung ác vô cùng, sau đó mới vỗ vỗ bờ vai hắn.
"Vậy, chúng ta phải làm gì đây... Tiểu Du, không cần lo lắng cho bọn họ, chúng ta muốn sống ở trên đời này, mỗi người đều có khảo nghiệm của riêng mình, cửa ải của họ, họ phải tự mình vượt qua, mà ở đây của ngươi, cũng sẽ có cửa ải của riêng mình. Trần Phương Đạt hẳn đã nói với ngươi, hồi trẻ hắn muốn làm du hiệp, muốn làm Chu Đồng, đáng tiếc... Vì đủ loại chuyện mà lỡ dở, miễn cưỡng trở thành người cầm binh, lời hắn nói là thật, nếu không phải năm đó Loạn Sư thực sự thiếu người, thật sự hắn đã có cơ hội tinh tiến hơn rồi..."
Du Hồng Trác suy nghĩ:
"Nhưng bây giờ... không thiếu du hiệp, có lẽ..."
"Ngươi nghĩ sai rồi, tiểu Du..."
"Trên đời này phải có đủ loại người, phải có như Ninh tiên sinh, nữ tướng như thế lãnh tụ, phải có càng ngày càng sa sút quan viên, phải có Vu Ngọc Lân, Trần Phương Đạt loại này tướng quân, có ở trong Hoa Hạ quân nghiên cứu truy nguyên thợ thủ công, phải có vỡ lòng lão sư, cũng phải có như là Sử Tiến, Chu Đồng đại hiệp..."
Vương Cự Vân ôm lấy vai Du Hồng Trác, ở trên tường thành chậm rãi tiến lên:
"Làm thế đạo này... Đến mùa đông thời điểm, sự xâm lược đột kích, rất nhiều người như Trần Phương Đạt bọn hắn, không có lựa chọn khác, thậm chí Tư Ất dạng này nữ tử, đều muốn ra trận giết địch. Nhưng lúc ấy tình hình còn dư dả, mỗi người tốt nhất đều có thể tìm ra việc có tiềm năng nhất với chính mình, ngươi bởi vì cùng Trần Phương Đạt ý hợp tâm đầu, muốn đi trong quân giúp hắn, cuối cùng chỉ sợ chỉ là thành một cái tướng lĩnh tam lưu, hoặc là mấy chục năm sau, cũng chỉ là đội trinh sát trưởng, nhưng nếu như ngươi ở võ nghệ bên trên tiếp tục tinh tiến, tương lai có một ngày, nói không chừng liền có thể trở thành đại tông sư như Chu Đồng, lúc kia, ngươi lại đi lĩnh một đội thám báo, sẽ phối hợp tốt với tướng lĩnh, nói không chừng liền có thể làm được những việc phi thường..."
Lão nhân dừng một chút, sau đó lại khẽ thở dài một cái:
"Kỳ thật nói đến, ta cũng không thể coi là một người dẫn đầu tốt, cái kiểu của Ma Ni giáo, thêm vào việc thu nhận con nuôi bừa bãi, đây là năm đó ngộ biến tùng quyền, kỳ thật sẽ chôn mầm tai họa cho tương lai, khiến cho thành tựu Loạn Sư có hạn. Thế nhưng mà tiểu Du à, vậy cũng không có cách nào..."
"Ngươi nhìn xem rất nhiều hoa lá cây cỏ trong thiên hạ, bọn chúng luôn luôn nở nụ vào mùa xuân, đến mùa hè thì khỏe mạnh trưởng thành, trời thu đã để lại hậu duệ, cũng dự trữ chất dinh dưỡng cho mùa đông, đến mùa đông, thì không lo được nhiều như vậy nữa... Năm đó ta à, mùa xuân, mùa hè học đều là cái kiểu tạo phản của Ma Ni giáo, cho nên đến mùa đông, cũng chỉ có thể lấy ra cái đó ra để chống lạnh, còn như ngươi, còn có Tư Ất."
"Các ngươi phải làm, chính là trong lúc dư dả, vào mùa xuân, cố gắng hấp thụ chất dinh dưỡng, nếu các ngươi có thiên phú riêng, liền phải cố gắng, hăng hái tiến lên, làm những việc mà người khác không làm được, đây chính là sự chuẩn bị tốt nhất để mọi người vượt qua mùa đông... Hiểu không?"
Lão nhân tóc trắng cười hỏi thăm, Du Hồng Trác và Lương Tư Ất suy nghĩ, đều trịnh trọng gật đầu. Vương Cự Vân liền cười ha hả.
"Thật, thật đó."
Hắn hướng xung quanh nói, "Các ngươi đều là như vậy, muốn làm việc của chính mình, làm cho tốt nhất."
Tiếng đồng ý vang lên trên tường thành.
Gió xuân thổi qua, Du Hồng Trác hướng phía dưới nhìn xuống, phía trước quân đội dần dần tiến bước, mà trên mặt đất mùa xuân, những chiếc lá xanh non mới, vạn vật phát triển, cho dù là những hoa dại không tên, cũng đều rực rỡ muôn sắc. Đây không chỉ là mùa xuân của đất Tấn, cũng là lần thứ hai mùa xuân trong cuộc đời hắn, lần này, hắn có được vợ, người nhà, huynh đệ và có một bậc trưởng bối uy nghiêm như cha có thể chỉ rõ đường đi phía trước.
Mùa đông giá lạnh đã qua, hơi ấm mùa xuân đến, và trên tường thành không xa, nữ tướng, đại biểu của Hoa Hạ quân, Trâu Húc của Biện Lương và đông đảo đại biểu thương nhân cũng đều đang mỉm cười đưa mắt nhìn quân đội đi xa, mọi người trò chuyện vui vẻ, hòa thuận vui vẻ, trước mắt là viễn cảnh tốt đẹp.
Lôi vân sắp đến...
Lôi vân sắp đến.
Tây nam, trong văn phòng ở hồ Ma Ha, Ninh Nghị từ trong giấc ngủ mơ giật mình tỉnh dậy, ngoài cửa sổ vang tiếng sấm mùa xuân, mưa sắp rơi.
Có lẽ là không muốn làm ồn đến giấc ngủ của hắn, thư ký không vào đốt đèn, mưa to sắp đến làm căn phòng có vẻ hơi lờ mờ, xoa xoa trán, tự mình thắp nến lên.
Trên bàn là công vụ đã xử lý sơ qua, cũng có tình báo từ các nơi gửi đến. Gần đây, những tin tức khẩn yếu phần lớn liên quan tới cải cách ruộng đất, sau khi cưỡng chế thí điểm tại một trăm thôn ban đầu, tháng hai bắt đầu, rất nhiều tổ công tác cũng được tách ra, mười người một tổ công tác lan rộng đến nhiều thôn xóm nhỏ hơn, đã tiến vào giai đoạn triển khai trên quy mô lớn, và những người tích cực được chọn ra từ đợt thí điểm một trăm thôn đầu tiên, hiện tại cũng đã được phân loại và tham gia huấn luyện công chức ở nhiều lĩnh vực khác nhau.
Hết thảy công việc đều nhỏ nhặt và phức tạp, thông tin gộp lại không có xu hướng rõ ràng của giai đoạn đầu cải cách ruộng đất, giống như chỉ là biển số liệu lớn và nhiều, nhưng phát hiện vấn đề và tìm ra vấn đề vẫn là công việc mà trung tâm không thể lơi lỏng.
Trong mơ hồ dường như nghĩ đến thứ gì đó, nhưng vừa mở mắt ra, lại quên hết sạch, Ninh Nghị nhìn một lượt các loại bản vẽ trên bàn, lại cầm nến lên, đi về phía một bên của thư phòng. Bên kia treo mấy tấm bản đồ lớn, trong đó tấm dễ thấy nhất là sơ đồ miêu tả hệ thống cải cách ruộng đất ở các thôn trang Tây Nam, rất nhiều thôn trang được cắm đầy cờ, thậm chí đánh số thứ tự.
Đây là thứ hắn xem nhiều nhất trong thời gian gần đây.
Nhưng ngoài tấm bản đồ này, cũng có bản đồ các thế lực Trung Nguyên, Giang Nam thậm chí toàn thiên hạ, Ninh Nghị cầm nến, lướt qua một lượt.
Ở Đông Nam, hành động đoạt quyền của tiểu hoàng đế vẫn đang diễn ra, thô bạo, ngắn gọn nhưng cũng rất mạnh mẽ, và ở những đại tộc trong vùng bắt đầu có những cuộc phản kháng nhỏ lẻ, đó đều là việc tất yếu, và cũng không có quan hệ lớn với Tây Nam.
Đảng Công Bình ở Giang Nam sau đầu xuân đã bước vào không khí chiến tranh thực sự, Hà Văn làm từng bước, dần thu thập thực lực trong tay, còn lại mấy nhà đang tích lũy hết mình, trong khi đó Thì Bảo Phong và Hứa Chiêu Nam khi tấn công Hà Văn không có kết quả lớn, lại nhắm đến Thiết Ngạn Lâm An và Ngô Khải Mai, đoán chừng không bao lâu nữa, triều đình nhỏ Lâm An sẽ trở thành lịch sử, cũng chỉ là chuyện trẻ con chơi đùa, ngược lại là Hà Văn những tháng này làm từng bước, rất có quy củ, nói không chừng có thể thật sự giúp hắn tập hợp được một đảng Công Bình có kỷ luật.
Biện Lương... Đới Mộng Vi vội vàng gọi nho sinh trong thiên hạ và những người trong lục lâm đến cố đô tụ hội, hiện tại đang phát rộng thiếp mời. Còn theo thông tin tình báo trước đây của Lâu Thư Uyển, Triển Ngũ và những người khác, điều thật sự có ý nghĩa, chỉ sợ là việc Trâu Húc ôm đùi Lâu Thư Uyển, chuyện này không ngăn cản được, chỉ cần hắn chịu bỏ tiền, Lâu Thư Uyển không có lý do gì phải đẩy tên ngốc này ra ngoài, thậm chí phía bên mình... Ân, bản thân vẫn cần giữ chút mặt mũi, Hoa Hạ quân hiện giờ không còn chân trần, bắt đầu đi giày rồi, cuối cùng không thể có giao dịch gì với Trâu Húc được, cũng không cần suy nghĩ nhiều chuyện này.
Mà ở đất Tấn, mưu đồ hành động ở tây bắc cũng đã bắt đầu triển khai, đây là chuyện chắc chắn phải làm, bản thân cũng đã viết thư, để bọn họ để ý một chút tới người Tây Hạ và Mông Cổ, dù bây giờ vẫn khó nói cần phải cảnh giác đến mức nào, nhưng với năng lực của Lâu Thư Uyển, Vương Cự Vân, Phương Thừa Nghiệp, thì cũng không thể xảy ra biến cố lớn được...
Hắn cứ nghĩ như vậy, về manh mối trong giấc mơ, ngược lại vẫn không nhớ ra được, cho đến khi hắn quay người muốn rời đi, đột nhiên lại giơ nến lên, rọi nhiều lần vào vị trí Biện Lương và đất Tấn.
"Trâu Húc..."
"Nếu như ta là hắn... ta sẽ làm gì đây..."
Cảm giác cảnh giác trong giấc mơ dường như bắt nguồn từ đây, đây là vấn đề mà hồi lâu nay hắn đã không nghĩ nhiều đến, bởi vì tình huống rất rõ ràng, chỉ cần cải cách ruộng đất có thể tiến hành thuận lợi, hắn cơ bản không cần quan tâm những thế lực khác đang làm gì.
Lúc ấy mới lo lắng, nhưng cũng không nắm được đầu mối gì.
Đúng lúc này, thư ký gõ cửa, báo cáo với hắn rằng một tiểu đội đi chấp hành nhiệm vụ ở nước Kim, đã trở về.
"Trần Văn Quân có mang về không?"
Hắn mở miệng hỏi.
Ngoài cửa, thư ký đáp lại một câu.
Phía sau hắn, mưa to ngày xuân đã đổ xuống hồ Ma Ha như trút nước...
Bạn cần đăng nhập để bình luận