Chuế Tế

Chuế Tế - Q.11 - Chương 1187: Nghi ngờ (thượng) (length: 19068)

Chương 1187: Nghi ngờ (thượng) Mờ tối chợ cá, thuyền mui còn đang lắc lư trong nước, giữa một đống tạp vật ngổn ngang, ánh mắt của thiếu niên như mãnh thú săn mồi sau khi nín thở, đang tìm kiếm những ai có thể đã chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.
Trên lầu hai cửa hàng, Trần Sương Nhiên đột ngột lùi lại, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất, bàn tay của người trung niên "tiên sinh" từ phía sau đưa tới, đỡ lấy thân thể nàng.
". . . Hắn nhìn thấy chúng ta?" Trần Sương Nhiên vô thức mở miệng.
Người trung niên bước lên một bước.
"Người này võ đạo chuyên tâm thành ý, giác quan nhạy bén." Xuyên qua khe hở giữa cửa sổ, lúc này, chỉ thấy phía sau bức tường viện cách đó mấy chỗ, thân thể thiếu niên đã quay lại, hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng về phía nơi này, người trung niên đứng sau cửa sổ, dường như nhìn nhau với ánh mắt kia, "Nhưng mà cứ yên tâm, hắn sẽ không làm càn. . ."
Tiền Định Trung nói: "Nếu hắn dám đến, kẻ chết sẽ là hắn."
Trận đánh nhau vừa nãy ở bờ sông diễn ra thật hung tợn khiến người kinh hãi, nhưng xét đến cùng, nguyên nhân là do sự tương phản quá lớn so với cuộc giao chiến ở cổng chính Ngân Kiều phường trước đó. Vốn trong mắt mọi người hai bên đều là thế lực ngang nhau, vậy mà trận thứ hai vừa mới giao thủ, người đáng lẽ lớn tuổi hơn, tu vi cao hơn lại bị đè xuống một cách dễ dàng, nửa điểm sức chống trả cũng không có, với những người đã dần quen với bản lĩnh của Nghê Phá thì cảnh này ở lục lâm Phúc Châu quả thật kỳ quái khó hiểu.
Nhưng chỉ cần lùi một bước suy nghĩ lại, võ nghệ của Nghê Phá tuy là thuộc hàng nhất lưu trong lục lâm, nhưng cũng đâu đã vô địch thiên hạ, chỉ cần Tiền Định Trung "Văn Hậu Kiếm" ở trong phòng này thôi cũng đủ tự tin có thể đánh bại đối phương khi giao đấu, chưa kể người đàn ông trung niên đi cùng Trần Sương Nhiên, xét về nhãn lực võ nghệ và tu vi thì còn thâm sâu khó lường hơn nhiều, nếu thiếu niên hung hãn kia thật sự xông tới, thì mọi người cũng không cần phải quá căng thẳng.
Chỉ là nhất thời chưa biết nên ứng phó thế nào mới tốt, trong phòng lâm vào im lặng ngắn ngủi.
Bồ Tín Khuê hỏi Trần Sương Nhiên: "Các ngươi không định cứu Nghê Phá?"
Trần Sương Nhiên liếc nhìn hắn, không nói gì.
Người đàn ông trung niên bên cạnh lên tiếng: "Đạo của thích khách lấy tính mạng đổi sứ mệnh, dùng yếu thắng mạnh, nếu Tiền huynh và ta cùng đi, có lẽ nắm chắc tới chín mươi phần trăm."
Tiền Định Trung lại cười lạnh lùng: "Còn chưa biết tôn danh của huynh đài."
Người đàn ông trung niên không trả lời. Bồ Tín Khuê nói: "Nếu tên tiểu tử kia là gián điệp của quan phủ, hắn bắt Nghê Phá, các ngươi sẽ gặp phiền phức lớn."
"Chẳng phải tốt sao. . . Để xem hắn là ai. . ." Trong bóng tối, Trần Sương Nhiên cười một tiếng, ". . . Ngược lại quan phủ của nhà ngươi, lại để hai tên gián điệp dâm tặc ở đây. . . Giở trò?"
Ngoài trời bóng đêm hỗn loạn, trong phòng thì ngột ngạt bức bối, thiếu niên giết người vẫn chăm chú nhìn từ xa, mấy câu trong bóng tối trao đổi cũng có phần nhanh chóng. Nghê Phá thất thế bị bắt, đến giờ phút này muốn cứu hắn ra đã không còn thực tế, nhưng nếu hắn chỉ bị thương chứ chưa chết, thì ra tay ngay lập tức có thể buộc con quỷ nhỏ kia phải giết chết Nghê Phá, chấm dứt mối họa.
Nhưng giờ khắc này, mấy tên bộ khoái vừa chạy đến đang từ hướng chợ Ngân Kiều phường tìm tới, lúc này mà ra tay chém giết với con quỷ nhỏ thủ đoạn quỷ dị lăng lệ này, dù có thắng cũng chỉ khiến đối phương ra tay giết chết Nghê Phá, nếu tình thế không đủ thuận lợi, đối phương mở rộng giao chiến, liều mạng cản những người trên lầu hai lại. Sống chết của Nghê Phá không quan trọng, Bồ Tín Khuê và Trần Sương Nhiên ở đây mới là vấn đề lớn, một khi bị dây dưa, con quỷ nhỏ đó giết người— thậm chí cả mấy kẻ bị hắn gian dâm trước đó—không những vô tội mà triều đình còn phải trao thưởng cho hắn.
Về mặt sâu xa hơn, Nghê Phá có thể bị bại, Trần Sương Nhiên phải chịu quả đắng, nhưng Bồ Tín Khuê cũng hiểu, gã da đen nhỏ đã bắt đầu để mắt tới hai anh em Ngân Kiều phường.
Phía mình không phải là không có sắp xếp, hôm trước nghe theo Vu Hạ Chương khuyên bảo, hôm nay khi đến đây còn chút do dự, nhưng đến thời điểm này, hắn lại ước gì Trần Sương Nhiên sẽ lại phái người ra ngoài đánh nhau với vị người bạn nhỏ thước bốn này, một khi đôi bên đánh nhau kịch liệt, khiến thiếu niên này - thậm chí cả người anh khó lường hơn của hắn ở chợ Ngân Kiều Phường- bị đắc tội nặng nề, đến lúc đó mình mang Vu Hạ Chương ra mặt, khả năng đôi bên hợp tác sẽ tăng lên đáng kể.
Cứ để Trần Sương Nhiên không biết lễ nghĩa ra mặt, còn mình âm thầm thu phục lòng người, mưu đồ sau lưng, mọi chuyện cứ như vậy mà tiến hành.
Đương nhiên, không biết là do trời sinh tính tình bạc nhược hay trong nháy mắt đã nhìn ra ý đồ trong lời nói này, mà Trần Sương Nhiên cũng không mắc mưu.
Ngay giữa lúc giằng co tâm cơ này, người trung niên khẽ gõ một ngón tay lên song cửa sổ, nói: "Hắn đi rồi."
Bồ Tín Khuê hé cửa sổ, nhìn trong khe hở, thiếu niên giết người đang lên thuyền mui, cầm lấy mái chèo dài để thuyền nhỏ rời khỏi bờ, hướng về phía dòng sông đen kịt phía xa. Ở một phía khác, bộ khoái đang tiếp cận nơi này, hắn cũng nói: "Cần phải đi thôi."
"Tiên sinh" trung niên cũng khẽ gật đầu, Trần Sương Nhiên quay người, một nhóm năm người đi qua cửa sau tầng hai, men theo lối đi đã được chuẩn bị từ trước rời đi, khi qua đến Thạch kiều ở Ngân Kiều phường, lúc này mới tách ra hai hướng. Trần Sương Nhiên nói với người nam tử ăn mặc như phu xe đi bên cạnh: "Niên thúc, làm phiền ngài ở lại quan sát một chút tình hình. . . Nếu như thấy có chuyện bất thường thì hãy đến chỗ Ngư vương xem có cần giúp gì không. Mặt khác. . . Nếu gặp vị tiểu ca kia, thì đừng gây gổ với hắn. . ."
Ba người của nàng, liền có thể để lại một người quan sát, phân phó xong xuôi, quay sang khiêu khích liếc mắt nhìn Bồ Tín Khuê. Bồ Tín Khuê lắc đầu, không chấp nhặt với kẻ tâm thần, tối nay đã tận mắt thấy hết bất ngờ, trong lòng còn có nhiều chuyện hơn phải nghĩ, thân phận bối cảnh của hai anh em họ Long ở Ngân Kiều Phường là một chuyện, việc vì sao Trần Sương Nhiên xuất hiện đúng lúc như vậy, là thật sự do Hàn Nguyên giật dây hay là phía mình xảy ra vấn đề. . . Đây là điều phải cảnh giác hơn nữa. . .
Trần Sương Nhiên, Bồ Tín Khuê đi về hai hướng khác nhau, biến mất trong bóng tối đầu đường.
...
Thời gian vẫn chỉ mới giờ Tuất, Ngân Kiều phường vẫn còn náo nhiệt, một vài bộ khoái, quan viên và cả những người xem náo nhiệt đều lũ lượt kéo đến, mấy cô nương trong thanh lâu và những tiểu thư khuê các ở gần đó cũng nhập vào đám đông.
Mấy cô nương có tính cách hướng ngoại, mang theo Điệp Bạch, Khúc Long Quân đến xung quanh tiến hành bồi thường tổn thất cho các chủ quán bị vạ lây vì đánh nhau, không giống như tên "Tôn Ngộ Không" kia hống hách quát tháo lại bắt nạt kẻ yếu không chút áy náy, Long tiểu ca trước mắt rất ôn tồn lễ độ, tính tình hiền hòa, rất nhiều người đều thích hắn, mọi người đều thông cảm cho hai anh em gặp xui xẻo bị hung đồ khiêu khích gây ra tai họa, tất nhiên giờ ai nấy đều hiểu "Long thiếu hiệp" này võ công không tầm thường, hiền hòa là thái độ của hắn, người bình thường cũng chẳng dám vênh váo trước mặt hắn.
Một bộ khoái muốn cho hắn trước hết nhận thẩm tra, nhưng bị đối phương phẩy tay nói "Chờ một chút hãy nói" khiến cho kinh hồn bạt vía, sau đó một mặt đi theo hắn cùng chủ quán từng người trả tiền bồi thường, một mặt đại khái nắm rõ được sự tình. Một lát sau, mới có một bộ đầu kỳ cựu tới, trước sạp bánh gạo của thím mập, cùng "Long Ngạo Thiên" trò chuyện theo kiểu giang hồ.
Nếu là trước đây thì sẽ không dễ nói chuyện như thế.
Nhưng tình hình Phúc Châu hiện nay rất phức tạp, Triều đình cùng phản tặc lục lâm như sắp bùng nổ chiến tranh, Nghê Phá mới giết chết Tổng bộ Tống Tiểu Minh, mà anh em "Long Ngạo Thiên" lại có thể đánh nhau bất phân thắng bại với hắn ngay trên đường, cao thủ đến mức này, nha môn hiện tại không dám hờ hững. Hơn nữa mọi người trên đường đều nhìn thấy rõ, Nghê Phá tới gây sự trước, sau đó bị Tôn tiểu ca cản lại, mà Long tiểu ca trước mắt lại không hề ra tay với ai từ đầu tới cuối.
Vừa có võ công cao cường lại không hề có lỗi gì, nha môn có thể cân nhắc bắt người về thẩm vấn, nhưng nếu đối phương thật sự phật ý, đôi bên đánh nhau, lục lâm lẫn quan trường e rằng đều cảm thấy đám bộ đầu này vô lễ, về sau lại phải đến xin lỗi.
Đành phải theo cách giang hồ, hỏi han qua một chút.
Đối phương bình tĩnh trả lời, thực ra cũng không hỏi được quá nhiều điều. "Long tiểu ca" này nói rằng mình và huynh đệ đến Phúc Châu du lịch rèn luyện, thấy nơi này dưới sự quản lý của triều đình thật sự rất quy củ nên hai người cũng không có ý định quấy phá gì, chỉ là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, hai người ra ngoài quả thật có gây thù một vài người, cũng gặp phải một vài băng phái lục lâm muốn mời chào, nhưng vấn đề kiểu này cũng giống như "Đẹp trai không phải là lỗi của ta", thỉnh thoảng có người lỗ mãng trong giới lục lâm tới gây sự, bản thân cũng rất phiền não.
Cùng loại như Nghê Phá hôm nay, mới ở bên ngoài gây ra phiền toái lớn, lập tức liền đến chỗ huynh đệ mình trách móc om sòm làm ra vẻ, đây tất nhiên không phải ý nghĩ của mình, cũng không nói là bạn bè, trong ngày thường quả thật nghe nói đám gia hỏa này mưu đồ làm loạn, nhưng với sự việc hôm nay, cừu oán kết không nhỏ, hai huynh đệ mình, kỳ thật cũng tức giận...
Như vậy một phen biểu đạt, nếu là người bình thường tất nhiên là không đủ tin, nói chung còn phải nghi ngờ bọn họ ở bên ngoài như thế nào kết oán thù, gặp qua ai mời chào, cái gọi là lỗ mãng người trong lục lâm đều là những ai, nhưng là cao thủ lục lâm, trước mắt đã thể hiện thành ý. Bộ đầu bên này nghĩ kỹ một chút, cảm thấy cũng đúng, nếu như đôi bên thật sự là quan hệ bạn bè, như vậy giết Tống Tiểu Minh sau đó, không có khả năng lại xuất hiện ở chỗ này, mà đã đôi bên không phải một bọn, nha môn bên này chỉ sợ còn phải xuất động nhân vật cấp Tổng bộ, đến đối với hai huynh đệ này tiến hành một phen lấy lòng, nhiều thêm, có khả năng mạo phạm đến chuyện của người ta, đành phải đến lúc đó trò chuyện tiếp.
Lại hỏi thăm hành tung của "Tôn tiểu ca" sau khi đánh nhau.
"Có một người vui buồn thất thường, đột nhiên chạy đến trong nhà người ta, đánh tới đánh lui còn phá hỏng đồ đạc, ngươi sẽ như thế nào?" Long Ngạo Thiên bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, "...Vậy ngươi đương nhiên là rất tức giận, đúng không? Đứa em trai này của ta, ta cảm thấy đại khái là chạy đi đâu đó dỗi hờn rồi, mới vừa rồi đánh lợi hại, trên đường các nhà đều có tổn thất, ta chưa từng chú ý. Chẳng qua ngươi không cần lo lắng, đệ đệ này của ta, bản tính lương thiện, cho dù thỉnh thoảng ra tay nặng một chút, làm tổn thương đến ai, vậy cũng nhất định là do người khác sai, một hồi hắn trở về, ngươi hỏi một chút tự biết."
"Đều là... Lỗi của người khác..." Kia bộ đầu đem câu nói mấu chốt ghi chép một thoáng, có chút muốn cười, nhưng ngẩng đầu nhìn một chút thần sắc nghiêm túc, lạnh lùng của thiếu niên đối diện, nhất thời, lại nuốt nghẹn sự chế giễu cùng chất vấn trong miệng trở về.
"Cái này... Đương nhiên là như thế, đương nhiên là như thế."
...
Trước mắt, việc tra hỏi trong phường kéo dài một khoảng thời gian, liên quan tới vấn đề nên đối đãi với hai huynh đệ cao thủ này thế nào, bị dần dần ném cho tầng lớp cao trong nha môn. Càng nhiều bộ khoái lại tiến vào phía sau chợ cá tiến hành lùng bắt.
Việc đưa ra kết luận đối phương sớm đã rời đi cũng không khó khăn, đây là đám hung đồ chuyên nghiệp lấy tạo phản làm mục đích, phía sau có chỗ dựa của nhiều đại tộc, sẽ ở trước mắt bao người xuất hiện, còn trương dương hô to danh hào của mình, tất nhiên đã sớm chuẩn bị rút lui, đám bộ khoái không thể trước tiên cắn chặt đối phương, lúc đó lại lần lượt thả lưới, kỳ thật cũng không có ý nghĩa lớn.
Ở trong tình trạng phức tạp, chợ cá người lại không nhiều mà lục soát một lượt, mấy tên bộ khoái cũ thậm chí còn đi tìm Ngư Vương gây sự một phen phiền phức, nhưng cuối cùng cũng không động thủ bắt người.
Mặc dù tính theo lẽ thường giang hồ, sự việc có hơn phân nửa liên quan đến đối phương, nhưng trước mắt hoàn toàn không có chứng cứ hai bên đều không ai làm chứng, Nghê Phá tất nhiên đã bỏ trốn mất dạng, trực tiếp bắt người trở về cũng chỉ đối mặt với bọn lưu manh hỏi gì cũng không biết. Ngư Vương là người địa phương, lại có tông tộc ở đây, một khi hắn phát động tộc nhân đi nha môn gây chuyện, loại án này tạm thời chưa bắt được gì, chỉ suy đoán theo lẽ thường, sẽ khiến phủ Phúc Châu càng thêm bị động.
Đương nhiên phương diện quan phủ cũng có biện pháp của mình, nếu biết hơn phân nửa là hắn, tiếp theo đơn giản là mỗi ngày một lần tổng vệ sinh chợ cá của hắn, đồng thời lôi ra hết thảy bản án chưa thẩm xét trước đây, lại làm phúc tra manh mối, từng cái từng cái trói buộc đám đồ tử đồ tôn của hắn, chỉ cần có thể có một chút chứng cứ và lý lẽ nhất định, phía tông tộc sẽ không đến mức ra đường làm ầm ĩ, chỉ oán trách Ngư Vương bên này vì người ngoài mà đắc tội quan phủ, lôi kéo tất cả mọi người xuống nước.
Trong bóng đêm, ánh đèn chập chờn gần gần xa xa, mọi manh mối sự việc lại ở trong hỗn loạn tưng bừng cùng mờ tối từ từ tiến triển, bọn bộ khoái vẫn còn chưa biết Nghê Phá đã xảy ra chuyện, nhưng cũng đối với vết máu và đánh nhau đậu lại bên bờ sông trong bóng tối tiến hành một chút điều tra, trên nóc nhà biên giới chợ cá, Đặng Năm, người của băng cướp Thủy Phỉ do Trần Sương Nhiên lưu lại, đang lặng lẽ quan sát hết thảy bên ngoài Ngân Kiều phường.
Thân phận của hắn trong sạch, cho dù đi trên đường bị bắt kiểm tra cũng không thành vấn đề, lại là lão nhân của băng cướp Trần gia, từ trước đến nay luôn được Trần Sương Nhiên tin tưởng. Bộ khoái đã đến lâu rồi, hắn cũng không tới gần trong phường, đợi cho nửa đoạn sau, cường độ lùng bắt yếu dần, hắn mới đi vào nơi này, chuẩn bị đến chỗ Ngư Vương, nhìn xem tình trạng của đối phương.
Nhớ lại hết thảy những gì phát sinh bên bờ sông lúc trước, hắn biết nếu như Ngư Vương đồng ý giúp đỡ, thuyền ô bồng bị thiếu niên kia lái đi nơi đâu, có khả năng tra ra được, mà nếu như điều tra rõ, chính mình cũng có khả năng ở thời điểm thiếu niên rời đi tìm được tung tích Nghê Phá, thậm chí cứu đối phương. Chỉ là bộ khoái chưa chắc đã đi hết, chuyện này, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, hết sức nỗ lực.
Thời gian đã đến giờ Hợi, đang muốn từ trên lầu xuống dưới, xa xa, hắn có thể thấy trong bóng tối một chiếc thuyền ô bồng đang trượt về phía bờ sông.
Thiếu niên đã giết chết Nghê Phá ở một bên kia... Trở về rồi...
Đặng Năm không dám hành động quan sát nhiều hơn. Thủy Phỉ và sát thủ trên biển có tính tình tương đồng, giỏi nhẫn nại, nhạy bén, hiểu rõ tìm cơ hội, cũng am hiểu việc dùng yếu thắng mạnh, ra tay tàn nhẫn, hắn biết mình chưa chắc là đối thủ của thiếu niên này, nhưng cũng không quá e ngại.
Đương nhiên, trước mắt cũng không cần có quan hệ gì nhiều với hắn.
Lặng lẽ xuống lầu, bước trên đường phố trong bóng tối của chợ cá, hắn yên lặng đi xuyên qua đoạn phố dài này, đi đến con đường gần chỗ ở Ngư Vương, cúi đầu xuống, cất bước đi qua tùy ý.
Hắn không hề phát hiện bộ khoái, chỉ đến gần tiệm trái cây khô nhà Ngư Vương, trong giây lát, mới ngẩn người.
Trên đường phố không có bao nhiêu ánh sáng mờ ảo, tên thiếu niên tên là Tôn Ngộ Không mặc một thân áo xám, không ít chỗ còn dính máu tươi —— chỉ là tùy tiện dùng nước lau qua —— lúc này, đang im lặng tuần tra bên ngoài lầu nhà Ngư Vương, trong bóng tối từ từ đánh giá từ trên xuống dưới tất cả, khiến Đặng Năm nhớ đến cự sa đang tuần tra trong biển tối đen.
Đối phương quay đầu lại, ánh mắt hồn nhiên nhìn về phía Đặng Năm.
Đặng Năm đương nhiên sẽ không bị tất cả những điều này làm cho mê hoặc, hắn nhìn đối phương một cái, sau đó cất bước như thường, tự nhiên đi tới từ trên con đường này.
Phía xa tiếng ồn ào náo nhiệt của phố xá truyền đến, ánh đèn chói mắt, nhưng vào khoảnh khắc này, trên đoạn đường dài này, Đặng Năm chỉ có thể nghe thấy sự yên tĩnh bao la phản xạ ra từ nhịp tim mình.
Bởi vì hắn đi về hướng chợ đêm, thiếu niên cũng không nghi ngờ gì hắn.
Hắn cứ như vậy mà đi rất xa, hơi quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng thiếu niên, đi vào trong tiệm trái cây khô nhà Ngư Vương Cao Hứng Tông, nơi có một đốm đèn mờ nhạt đang lập lòe.
Đặng Năm quay người lại.
Hắn đã biết đối phương muốn đi vào làm gì...
Hơn nửa canh giờ trước đó, ở một bên dòng sông mờ tối kia, một màn ánh mắt khát máu của thiếu niên thoáng quét đến, lúc đó chiếu vào trong đầu hắn.
Hung ác như vậy sao...
Hung ác như vậy sao...
...
Cánh cửa tiệm trái cây khô, chỉ còn lại một mảnh cuối cùng còn chưa đóng hẳn.
Hàng hóa và đồ đạc trong tiệm bày chen chúc lộn xộn, ngọn đèn lờ mờ lẳng lặng cháy trong bóng đêm, giống như có thể tùy thời bị dập tắt bởi sự ngột ngạt trong phòng.
Thân ảnh đi vào trong cửa hàng im lặng đánh giá tất cả mọi thứ bên trong.
Quả nhiên phía sau cửa hàng là bóng tối, Ngư Vương cũng nhìn thấy hắn, ông ta chậm rãi đứng dậy, từ bên kia đi tới, tận lực bình thường mở miệng: "Phải đóng cửa rồi." Ông ta nói bằng tiếng địa phương Phúc Kiến.
Trong bóng tối phía sau, còn có vài bóng người, giờ phút này cũng im lặng ngồi ở đó, đây là đám đồ tử đồ tôn được Ngư Vương triệu tập đến khi đám bộ khoái vừa nãy đến.
Thân ảnh bước vào trong cửa hàng không trả lời.
Trên tay hắn cầm một miếng mực làm — rầm, Rầm...
Rầm...
Nhẹ nhàng từ tốn gõ vào khung gỗ trong cửa hàng, sau đó, ánh mắt xem xét xuất hiện trước mặt Ngư Vương.
"Ta thấy rồi..."
Trong ánh sáng lờ mờ, thiếu niên chậm rãi mở miệng.
"Vừa rồi... Ngươi, đã, lén, nhìn..."
Một cơn gió im ắng thoáng lướt qua căn phòng.
Đèn đuốc trong cửa hàng lắc lư như muốn tắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận