Chuế Tế

Chương 1320: Lên đường đi ! Long Ngạo Thiên !

Vừa mới rời nhà ngày này, thật đau lòng.
Vốn dĩ vì Vu Tiêu Nhi chuyện xảy ra mà ấm ức và tức giận, bị cha mẹ cho một gói quần áo liền thoáng hóa giải, chỉ còn lại áy náy và thương cảm. Cha và anh trai quan tâm người nhà như vậy, việc ta rời nhà vào lúc này đã là nhượng bộ quá lớn rồi; mẹ tính tình yếu đuối, càng không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt; dì Dưa và Sơ Nhất tỷ thì tính cách như vậy, tương lai ta về nhà chắc chắn sẽ bị một trận đòn; mà dì Hồng lại quá dịu dàng, bây giờ nghĩ lại, việc ta rời nhà chắc chắn không qua được mắt nàng, sở dĩ không bị nàng xách về, e là vẫn do cha đã đứng ra can thiệp.
Tuy chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, nhưng hắn đã từng ra chiến trường, biết được gia đình có thể gặp phải tai họa lớn nhất là gì. Bên ngoài Tây Nam không hề thái bình, nếu ta không về được, người trong nhà phải chịu dày vò lớn đến mức nào. Cũng như các em trai em gái trong nhà, nếu chúng gặp chuyện gì trên chiến trường, ta chắc sẽ đau lòng đến hận không thể giết sạch tất cả mọi người.
Ban đêm, ở trạm dịch trên đường núi, lòng dạ ta trăm mối ngổn ngang, nghĩ đến người nhà, đặc biệt là các em trai em gái, lòng ta không nhịn được muốn lập tức trở về ngay. Mẹ chắc vẫn còn khóc, không biết cha và đại nương có dỗ dành được mẹ không, Văn Văn và Ninh Kha có lẽ cũng đang khóc, nghĩ thôi cũng đau lòng đến khó thở.
Nghĩ vậy, ta không tài nào ngủ được, liền bò lên mái nhà ngồi rất lâu. Gió đêm tháng năm dịu mát dễ chịu, dưới trạm dịch hình thành khu chợ nhỏ vẫn còn ánh đèn le lói, trên đường có vài người đi lại, ánh đuốc và đèn lồng lấy chợ làm trung tâm, kéo dài thành những vành trăng lưỡi liềm cong cong, từ xa trong các thôn xóm cũng có thể thấy ánh sáng của dân làng đang sinh hoạt, tiếng chó sủa vọng lại đâu đó.
Ta ngồi ngắm cảnh đêm đến khuya, phần lớn người đã đi ngủ, trong phòng cách đó không xa còn có tiếng sột soạt nhẹ. Ninh Kỵ nhớ đến những lúc lén nhìn chó hoang ở Thành Đô, nhưng rồi lại lắc đầu, nữ nhân đều là đồ xấu xa, nhớ nàng làm gì, nói không chừng nàng ở bên ngoài đã chết mất rồi.
Đêm càng khuya, ta mới quay về giường nằm xuống, trằn trọc mãi rồi cũng thiếp đi.
Đến sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, ta đã ở trong sân khách điếm đánh một bài quyền uy phong lẫm liệt, sau đó lại có một ngày trời cao biển rộng đợi chờ.
Về nhà đương nhiên là tốt, nhưng ta sợ, lần này mà về, nửa đời sau lại khó lòng đi tiếp. Ta đã được một đám tông sư võ đạo huấn luyện nhiều năm, lại được rèn luyện trong chiến trường, đã không còn là một đứa trẻ con không biết gì, võ nghệ trên người cũng đã đến ngưỡng, không ra ngoài nữa thì về sau cũng chỉ luyện tập cho có mà thôi.
Suy cho cùng thì, chuyện luyện võ đánh quyền, nhốt mình trong nhà thì luyện cơ bản là quan trọng, nhưng cơ bản vững rồi thì chỉ có những lần thực chiến đầy ác ý mới có thể giúp ta tiến bộ được. Cao thủ trong nhà Tây Nam nhiều vô kể, buông tay ra đánh cũng được, ta khẳng định không đánh lại, nhưng mà hiểu rõ tình hình, thật muốn tạo ra cho mình tình huống có áp lực lớn thì cũng ngày càng khó.
Năm ngoái ở Thành Đô, ông chú Trần Phàm đã mượn cơ hội đánh nhau ba lần, cố ý giả bộ không thể khống chế lực, mới tung ra một quyền như thế. Khi đó ta còn tưởng mình đã chết, toàn thân ở trong trạng thái sợ hãi cao độ, trong đầu huy động toàn bộ phản ứng có thể, kết thúc rồi thì học hỏi được rất nhiều, nhưng tình huống như vậy, cho dù là dì Hồng bây giờ cũng không thể tạo ra được.
Trong quân cũng có không ít kẻ liều mạng, họ giỏi đánh nhau, nhưng ta mà đánh với họ thì thật sự là khó mà thu tay. Làm bị thương ai cũng không phải chuyện nhỏ.
Trong võ học, loại kinh nghiệm sau khi sinh tử một đường rồi tăng lên bản thân được gọi là "trộm thiên cơ".
Đi trên cọc gỗ cao cũng là một lẽ, có người còn chọn luyện quyền trên vách núi trong rừng sâu, luôn luôn có thể bị ngã chết, hiệu quả càng tốt hơn. Trên chiến trường cũng thế, luôn phải giữ tinh thần căng thẳng, có thể khiến ta nhanh chóng trưởng thành, nhưng mà trên chiến trường rồi, ta cũng đã trải qua rồi.
Lúc còn nhỏ, khi mới bắt đầu học võ, võ đạo bao la như biển, làm sao cũng không thấy bờ, dì Dưa, dì Hồng tùy ý tung chiêu, mình cũng phải dùng hết sức lực mới có thể cản được, có vài lần các dì làm bộ thất thủ, đánh trúng vào chỗ hiểm nguy cực kỳ nhanh "không cẩn thận" chém lên người một đao một kiếm, khiến ta sợ hãi toát hết cả mồ hôi. Nhưng đó đều là những "cái bẫy" do các dì chạm đến rồi thôi, sau những trận chiến đó, ta học được rất nhiều.
Sau khi trải qua chiến trường Tây Nam, đích thân giết không ít địch nhân rồi trở về, cảm giác sợ hãi đó cũng nhanh chóng suy giảm, dì Hồng, dì Dưa, chú Trần đương nhiên vẫn rất lợi hại, nhưng lợi hại đến mức nào thì ta đã nắm rõ trong tim.
Sau này, trong một số dịp, ta nghe thấy cha cùng dì Hồng nói, ta đã đi quá nhanh, không nên ra chiến trường. Nếu không lên chiến trường, có lẽ ta còn phải mất thêm vài năm nữa mới chạm đến ranh giới đó, sau khi ở chiến trường về thì ý chí chiến đấu đã vững vàng, chỉ còn đợi thân thể phát triển tự nhiên để tăng thêm sức mạnh, có thể tiến xa hơn được nữa.
Cha dạo gần đây ít thực chiến hơn, nhưng về lý luận võ học thì vô cùng uyên bác.
Tây Nam quá ôn hòa, giống như bốn mùa ở đây, không ai giết ta, cha dùng đôi cánh che chở tất cả. Ta cứ tiếp tục ở lại, dù luyện tập không ngừng, vẫn sẽ luôn kém hơn dì Hồng, dì Dưa một khoảng. Muốn vượt qua khoảng cách đó, ta chỉ có thể đi ra ngoài, đến nơi hổ lang vây quanh, gió tuyết gào thét, rèn luyện bản thân, thực sự trở thành đệ nhất thiên hạ Long Ngạo Thiên... Không đúng, Ninh Kỵ.
Còn cái đồ chó hoang Vu Tiêu Nhi kia... thôi, ta không thể mắng nàng như thế... nàng cũng chỉ là một cái cớ thôi.
Thân thể trẻ trung cường tráng tràn đầy sức sống, ở trong khách điếm ăn gần hết nửa bàn đồ ăn sáng, cũng đồng thời chuẩn bị sẵn tâm lý. Đến cả sự hận thù cũng giảm bớt, thật là tích cực và khỏe khoắn, chỉ đến khi thanh toán mới giật mình một chút. Dân luyện võ ăn nhiều thật đấy, rời khỏi Tây Nam, chắc sẽ không còn được ăn thỏa thích như vậy, đây có lẽ là thử thách lớn đầu tiên.
Ra khỏi khách điếm, mặt trời ấm áp vừa ló dạng, trên con đường ngoài thị trấn đã có không ít người đi lại.
Từ Trương Thôn đi Thành Đô có vài con đường, Ninh Kỵ không phải lần đầu tiên đi, nhưng lần này bỏ nhà trốn đi lại mang đến một cảm giác khác biệt. Ta đi bộ dọc theo đường cái một đoạn, rồi lại rời khỏi đường lớn, chạy theo những con đường nhỏ gấp rút đi tới.
Đồng bằng Thành Đô phần lớn là vùng đất bằng phẳng, thiếu niên quang quác quang quác chạy qua thôn quê, chạy qua rừng cây, chạy qua bờ ruộng, chạy qua thôn xóm, ánh nắng xuyên qua kẽ lá lấp lánh, những chú chó vàng của dân làng xung quanh lao ra sủa, ta ha ha ha ha một trận trốn tránh, nhưng không con nào có thể gần được người ta.
Mùng năm, ta ngủ qua đêm ngoài trời, mùng sáu vào buổi chiều đã vào đến vùng ngoại ô Thành Đô.
Lấy cổ thành làm trung tâm, từ Tây Nam hướng Đông Bắc, một hệ thống thương mại nhộn nhịp đã được dựng lên. Bên ngoài các thôn làng ngoại ô thành phố, đã mọc lên rất nhiều xưởng mới, phân xưởng mới. Những nhà kho tạm bợ, những khu nhà xưởng mới xây lấn chiếm các khu nhà và đất nông nghiệp trước kia, công nhân từ nơi khác đến ở trong các ký túc xá đơn sơ, bởi vì quá đông người, các con đường nhỏ ngoại ô vốn không nhiều người đi lại giờ đã đầy bùn lầy và vũng nước đọng, khi trời nắng lớn lại biến thành bùn đen lởm chởm.
Vôi trắng có thể thấy ở khắp mọi nơi, rải ở ven đường, xung quanh nhà xưởng, dù chỉ là ngoại ô, nhưng trên đường vẫn thường thấy nhân viên công tác đeo phù hiệu đỏ trên tay áo, Ninh Kỵ nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy thân quen, họ đi đến từng thôn, đến từng nhà máy, phân xưởng để kiểm tra vệ sinh, mặc dù cũng quản một vài vụn vặt về trị an, nhưng chủ yếu vẫn là kiểm tra vệ sinh.
Cha và anh trai yêu cầu đầu tiên đối với đám đông tụ tập là mỗi người phải làm tốt vệ sinh cá nhân, những công nhân từ nơi khác đến khi nhập cảnh đều phải qua đào tạo tập trung, rồi năm lần bảy lượt nhắc nhở họ không được tùy tiện đi vệ sinh ở xung quanh nhà máy. Mỗi nhà máy muốn mở cửa, việc đầu tiên phải làm là chuẩn bị sẵn nhà vệ sinh công cộng thống nhất và vôi khử trùng dự trữ, những việc này Ninh Kỵ đã từng nghe cha kể mấy lần, giờ quay lại lần nữa, ta mới thấy những thay đổi của khu vực Thành Đô trong gần một năm qua.
Những con đường lớn nhỏ dẫn vào thành đều đã được mở rộng hơn một chút, nhưng vẫn chật chội và đông đúc. Bởi vì ngoại ô bắt đầu xây nhà máy, bên ngoài thành cũng có thêm một vài khu chợ sầm uất, một số món ăn vặt vốn chỉ có ở trong thành nay đã có thể mua được ở đây, giá cả cũng rẻ hơn so với những năm trước, làm bé Ninh Kỵ ở lại đây lưu luyến một hồi lâu.
Đối với quân Hoa Hạ Tây Nam mà nói, chiến thắng lớn nhất vẫn là cuộc chiến chống Kim giành thắng lợi lớn hai năm qua.
Tràng thắng lợi này kéo theo như Lưu Quang Thế ở bên trong các phương quân phiệt thương mại hạ đơn, mà số lượng khổng lồ đơn đặt hàng chính thức nhao nhao đến đồng thời, các loại thương khách dân gian cũng chen chúc mà tới. Hàng hóa Tây Nam giá cả lên nhanh, năng lực sản xuất vốn đã cung không đủ cầu, thế là các nhà máy lớn nhỏ lại phi tốc khởi công. Và chí ít trong thời gian một hai năm, Thành Đô đều sẽ ở vào trạng thái sản xuất bao nhiêu vật tư cũng có thể bán đi bấy nhiêu, điều này không phải là ảo giác mà là tình hình thực tế mà tất cả mọi người có thể thấy rõ.
Phía tây thành phố, mặt phía nam trước mắt đã được hoạch định thành khu sản xuất chính thức, một ít thôn trang cùng nhân khẩu còn đang di chuyển, các nhà máy lớn nhỏ đang xây dựng, cũng có rất nhiều nơi đã khởi công sản xuất. Còn ở phía đông, phía bắc thành phố đều có một khu thương mại lớn, nguyên liệu mà các nhà máy cần, thành phẩm sau khi chế tạo phần lớn đều được giao nhận tại đây. Đây là cục diện dần hình thành ở xung quanh Thành Đô từ năm trước đến giờ.
Vì sự phát triển cấp tốc, khung cảnh xung quanh đây đều lộ ra bận rộn mà lộn xộn, nhưng với những người thời đại này, tất cả chỉ sợ đều là sự hưng thịnh và phồn hoa vô song.
Còn về nội bộ tường thành cũ của Thành Đô, tự nhiên vẫn là trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa của toàn bộ thế lực Hoa Hạ.
Các thương đoàn tiền bạc rủng rỉnh vào thành bàn luận những vụ làm ăn lớn, có lẽ chỉ khi nào cần khảo sát thực tế thì họ mới ra khỏi thành một lần.
Các nho sinh bụng đầy kinh luân ở đây cùng mọi người triển khai thần thương khẩu chiến, báo chí ở đây có nguồn tin tức linh thông nhất thiên hạ, và cũng có không khí luận chiến tự do nhất, bọn họ ngồi trong khách sạn, thậm chí không cần ra ngoài, cũng có thể ngày một phong phú kiến thức về thế giới này.
Các hiệp khách từ khắp nơi đổ về, sẽ không bỏ qua tòa thành phố mới lạ và phồn hoa này, dù chỉ là một người buôn bán nhỏ từ xa tới, cũng không chỉ ở ngoài thành ngơ ngác rồi cứ thế mà đi...
Đã gần một năm không tới Ninh Kỵ vào đêm mùng sáu vào thành Thành Đô, hắn vẫn còn nhớ rất nhiều nơi quen thuộc: viện tử chó hoang nhỏ, đường Nghênh Khách náo nhiệt, tiểu viện Bình Nhung chính đường ở, đáng tiếc bị nổ mất rồi, quán lẩu sóc, hội trường đại hội luận võ thiên hạ đệ nhất, y quán nhỏ của Cố đại thẩm...
Hắn muốn đi dạo một chút trong nội thành Thành Đô, cũng muốn tới xem Cố đại thẩm còn ở trong thành, nói không chừng con chó hoang nhỏ ở ngoài kia chịu nhiều khổ sở, lại khóc lóc chạy về Thành Đô, dù sao nàng cũng không phải là người xấu, chỉ là ngu ngốc, trì độn, ngốc nghếch, yếu đuối mà lại vận khí kém, đây không phải là lỗi của nàng, tội không đáng chết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng thôi.
Cha vội vã trở về Trương thôn giải quyết việc của mình, bây giờ xử lý xong rồi, có lẽ cũng sắp trở lại Thành Đô thôi. Với tính cách của cha, nếu bắt gặp tự mình ở Thành Đô, hơn phân nửa sẽ chống hai tay lên hông cười ha hả:
"Thằng ranh con, ta đã cho ngươi cơ hội rồi đó."
Cho dù bỏ qua bên cha, thì anh trai và chị dâu cũng có khả năng cao như vậy. Nhất là chị dâu, để nàng bắt gặp nói không chừng còn bị đánh một trận.
Nơi này không khác gì sào huyệt của bọn tặc nhân.
Hắn nhất định phải rời khỏi nơi thị phi này càng sớm càng tốt.
Dựa theo kinh nghiệm ở đây năm ngoái, có không ít thương đội vào Thành Đô sẽ tụ tập ở chợ phía đông bắc thành phố. Bởi vì thời đại này bên ngoài không yên bình, các thương đội đường dài rất nhiều khi sẽ mang theo một vài khách tiện đường, một mặt để thu chút lộ phí, mặt khác cũng là người đông lực lớn, trên đường có thể giúp đỡ nhau. Đương nhiên, trong số ít trường hợp nếu có kẻ gián điệp của bọn tặc nhân trà trộn vào đội ngũ, thì phần lớn cũng sẽ rất thảm, vì vậy họ thường có sự chọn lựa đối với khách đồng hành.
Trong gần một năm qua, Ninh Kỵ trong quân đội đã tiếp nhận rất nhiều huấn luyện hữu ích, một mình ra Xuyên không có vấn đề gì. Nhưng xét thấy một mặt, huấn luyện và thực tế vẫn sẽ có sự chênh lệch, mặt khác tự mình một người trẻ tuổi mười lăm tuổi đi bên ngoài, vác một cái bao phục, lạc đàn lại càng dễ bị người khác để ý, bởi vậy bước đầu ra Xuyên này, hắn vẫn quyết định đi cùng người khác.
Tối hôm đó hắn đi mua một cái hòm thuốc, mua thêm một ít dược vật. Đến sáng hôm sau, hắn mang vẻ sợ bị người xấu để ý đi tìm một thương đội rời đi hôm nay đăng ký tạm thời. Vào buổi sáng, đội ngũ có ba mươi hai thớt ngựa thồ, hơn một trăm ba mươi người cũng như chạy trốn khỏi Thành Đô...
"Vị huynh đệ kia, tại hạ Lục Văn Kha, người Giang Nam Hồng Châu, không biết tiểu huynh đệ tôn tính đại danh, từ đâu tới đây a..."
Đoàn thương hơn trăm người hòa vào dòng người hướng đông bắc kéo dài ra Xuyên, đi không xa thì có một thư sinh cao gầy thích kết bạn ở bên cạnh chắp tay chào hỏi hắn, xưng tên tuổi.
Ninh Kỵ tính cách sáng sủa hoạt bát, cũng thích kết bạn, lúc này chắp tay:
"Tại hạ Long Ngạo Thiên."
"Cái gì... Thiên?"
"Long! Ngạo! Thiên!"
Ninh Kỵ nói từng chữ một.
Người cao gầy Lục Văn Kha ngậm miệng hít vào một hơi, trừng hắn một lúc lâu rồi mới khâm phục ôm quyền:
"Tên tiểu huynh đệ, thật sự là khí khái."
"Ai cũng nói vậy."
"Tiểu huynh đệ người ở đâu? Lần này đi đâu?"
"Giang Ninh."
Ninh Kỵ nói, "Ta quê quán ở Giang Ninh, chưa hề đi qua, lần này định tới xem thử."
"Giang Ninh..."
Lục Văn Kha giọng trầm xuống, "Nơi đó trước kia là chỗ tốt, bây giờ... Có hơi tệ rồi. Sau khi tân đế đăng cơ ở đó, người Nữ Chân ở Giang Ninh đã đồ sát đốt phá một chỗ, nguyên khí chưa hồi phục, gần đây lại có đảng Công Bình nổi loạn, e rằng đã chẳng còn ai..."
"Không sao, một đường xa xôi, đi đến đó, nói không chừng Giang Ninh đã được xây dựng xong rồi."
Long Ngạo Thiên bật cười lớn.
Lục Văn Kha thân thể rung lên, khâm phục ôm quyền:
"Long tiểu huynh đệ quả là người phóng khoáng."
Con đường từ Thành Đô ra Xuyên kéo dài về phía trước, trên đường các loại người đi bộ xe ngựa giao nhau qua lại, phía trước bọn họ là một gia đình bốn người, hai vợ chồng dẫn theo người cha còn chưa quá già, mang theo đứa con trai, đang lùa một con lừa, không biết muốn đi đâu; phía sau là một tên giang hồ mặt mày lưu manh đang cùng tiêu sư của thương đội bàn luận điều gì đó, đồng loạt phát ra tiếng cười hắc hắc hèn mọn, tiếng cười này đến cả Diêu Thư Bân cũng sẽ phát ra khi nói tục trên chiến trường, khiến Ninh Kỵ cảm thấy thân quen.
Người thư sinh cao gầy tên Lục Văn Kha khá hay nói, vừa trao đổi vài câu đã bắt đầu chỉ điểm giang sơn, nói về những gì anh ta đã thu hoạch ở Thành Đô.
"Tây Nam chi địa, tuy có nhiều chỗ ly kinh bạn đạo, nhưng những gì chứng kiến trong mấy tháng qua lại thật là kỳ diệu khó tả. Ta ở Hồng Châu một nơi, tự xưng là đã đọc đủ loại thi thư, nhưng mắt thấy người Nữ Chân hoành hành, thiên hạ hỗn loạn, chỉ cảm thấy đã mất hết phương pháp nghĩ ra. Nhưng sau khi đến Tây Nam này, ta mới gặp cái đạo Truy Nguyên, cái đạo kinh doanh này, thật đơn giản, thật thấu đáo. Hiểu rõ những phương pháp này, ta trở lại Hồng Châu, cũng rất có triển vọng, Long huynh đệ, trời cao biển rộng, trời cao biển rộng a Long huynh đệ!"
"Khâm phục, khâm phục, có lý, có lý..."
Long Ngạo Thiên chắp tay khâm phục.
Con đường phía trước này Ninh Kỵ lại rất quen thuộc. Nó vẫn dẫn về phía Tử Châu, rồi từ Tử Châu ra ngoài, qua cầu Vọng Viễn, vào dãy núi lớn nhỏ trước cửa Kiếm Môn Quan, hắn cùng mọi người Hoa Hạ quân đã từng tại các vị trí chốt trên khắp dãy núi này chém giết đẫm máu với người Nữ Chân, nơi đó là nơi chôn xương của vô số anh hùng, mặc dù cũng là nơi chôn xương của rất nhiều kẻ xâm lược Nữ Chân, nhưng cho dù có ma có quỷ, người thắng cũng không sợ bọn chúng chút nào.
Lại tiến về phía trước, họ xuyên qua Kiếm Môn Quan, bên ngoài đó là thế giới Ninh Kỵ không còn biết. Bên đó sương mù dày đặc cuộn trào, hoặc có thể là trời cao biển rộng, lúc này, hắn đều tràn đầy chờ mong với tất cả những điều này.
Cùng lúc đó, đại ma đầu Ninh Nghị đang ở Nhạc Sơn, vị mà tiểu hiệp khách Long Ngạo Thiên đang cố tránh né, quan tâm đến thương thế của Lâm Tĩnh Vi.
Vị lão nhân không có năng lực quá xuất chúng trong nghiên cứu khoa học này, nhưng cũng là một sự vụ quan viên từ thời sông Tiểu Thương bắt đầu đi theo Ninh Nghị, sắp xếp công tác nghiên cứu đâu vào đấy một cách xuất sắc nhất. Lúc này do nồi hơi của máy hơi nước nguyên mẫu phát nổ, cơ thể ông bị thương trên diện rộng, đang vật lộn với tử thần.
Cách đó hàng ngàn dặm, tiểu hoàng đế mà nếu ở Hoa Hạ quân, có lẽ ai cũng sẽ vô cùng khao khát vị trí của Lâm Tĩnh Vi, lúc này cũng đã tiếp nhận món quà đến từ Tây Nam, đồng thời bắt đầu xây dựng viện nghiên cứu Truy Nguyên có chức năng hoàn thiện hơn. Tại duyên hải phía đông nam, tân hoàng đế cải cách một cách hào phóng và cấp tiến, nhưng đương nhiên, hắn cũng đang đối mặt trực tiếp với những vấn đề của mình, những vấn đề từ chỗ tối dần lộ ra, đã bắt đầu từ từ hiện rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận