Chuế Tế

Chương 1354: Thiên Hạ Anh Hùng hội Giang Ninh (2)

Ánh nắng dần dần ngả về tây, từ ấm áp rực rỡ chuyển sang màu quýt lười biếng.
Giang Ninh phía tây, cách khoảng ba mươi dặm, gần Giang Tả, Ninh Kỵ đang tràn đầy phấn khởi nhìn xem một trận giằng co xảy ra ven đường.
Đây là một ngã rẽ từ đường cái vào thôn không xa, trên sân phơi lúa bên đường, mỗi bên đứng hơn ba mươi người, dùng lời lẽ thô tục chửi mắng lẫn nhau. Những người này, mỗi bên cầm đầu có chừng hơn mười người là những kẻ thực sự đã thấy máu, tay cầm đao thương, sức sát thương nếu đánh nhau thực sự rất đủ, còn lại xem ra là thanh niên trai tráng trong các thôn trang gần đó, mang theo gậy gộc, cuốc xẻng, hô hét ầm ĩ để tăng thanh thế.
Vì khoảng cách với đường cái không xa, không ít người đi đường đều bị cảnh tượng này thu hút, dừng lại vây xem. Đường cái một bên, ven hồ một bên, trên bờ ruộng đều có người đứng. Một đoàn xe tiêu lớn dừng lại, mấy chục tiêu sư lực lưỡng xa xa chỉ trỏ về phía này. Ninh Kỵ đứng trên bờ ruộng ở ngã rẽ xem náo nhiệt, thỉnh thoảng lại theo người ngoài hô to hai câu:
"Nghe ta khuyên một câu, đánh nhau đi."
Thật ra thì cũng không biết vì sao hai bên muốn đánh nhau.
Hai phe giằng co cũng treo cờ xí, một bên là Bảo Phong Hào Địa tự bài, một bên là Oán Tăng hội thuộc Chuyển Luân Vương tám chấp, thật ra thủ lĩnh "Thiên Địa Nhân" tam hệ dưới trướng Bảo Phong cùng cái gọi là "tám chấp" tám viên đại tướng của Hứa Chiêu Nam chưa chắc đã nhận ra bọn chúng, đây chỉ là một vụ ma sát nhỏ dưới trướng thôi, nhưng khi cờ xí được treo lên thì lại khiến cho toàn bộ cuộc giằng co có tính nghi thức hơn, cũng có chủ đề hơn.
"Bảo Phong Hào rất giàu có, nhưng nói về đánh nhau, chưa chắc hơn được Chuyển Luân Vương nhân sinh tám khổ đâu..."
Một vài người hiểu chuyện trong giới lục lâm đang bàn luận trên bờ ruộng. Ninh Kỵ lắng tai nghe.
"Đúng thế, đúng thế, những người Đại Quang Minh giáo này, uống phù thủy, đều không màng đến tính mạng. Bảo Phong Hào dù nhiều tiền, nhưng chưa chắc đã chiếm được thượng phong."
Ninh Kỵ nhảy cẫng lên, hai tay khum lại trước miệng:
"Đừng ồn ào! Đánh nhau đi!"
Bên kia sân phơi lúa quả thật cũng đã đến giai đoạn đánh nhau, chỉ thấy hai bên đều lùi lại một khoảng, riêng mỗi bên cử ra một tay chân để đối đầu.
Bên "Oán Tăng hội" của Luân Chuyển Vương đưa ra một thanh niên gầy gò, thần thái có phần bất thường, người này cầm một thanh khảm đao, mắt lộ hung quang, uống xong một bát phù thủy, liền trước mặt mọi người bắt đầu run rẩy, rồi khoa tay múa chân, giậm chân thỉnh thần. Người này dường như là con át chủ bài của thôn trang, khi hắn bắt đầu run rẩy thì đám người hưng phấn vô cùng, có người nhận ra hắn, nói trong đám đông:
"Tam thái tử Na Tra! Đây là Tam thái tử Na Tra nhập xác! Đối diện cứ xác định chịu đau khổ đi!"
"Na Tra cầm thương mà?"
Ninh Kỵ quay đầu lại hỏi.
Một bàn tay đánh tới, đánh vào đầu Ninh Kỵ:
"Thằng nhóc ranh con biết gì! Tam thái tử ở đây hung danh lừng lẫy, trên chiến trường không biết giết bao nhiêu người!"
Cái tát này không có chút sát thương nào, Ninh Kỵ không tránh, quay đầu không để ý đến cái tên ngốc nghếch này. Còn chuyện đối phương nói "Tam thái tử" này từng giết người trên chiến trường, thì hắn không nghi ngờ chút nào. Thần thái người này có vẻ có chút diệt tuyệt nhân tính, thuộc loại trên chiến trường tinh thần sụp đổ nhưng sống sót, loại người này ở trong quân đội Hoa Hạ sẽ bị đưa đi trị liệu tâm lý, bóp chết vấn đề của họ từ trong trứng nước, nhưng người trước mặt này rõ ràng đã rất nguy hiểm, ở trong một thôn nhỏ, chẳng trách đám người này lại coi hắn là tay chân.
Trong quá trình "thỉnh thần" của bên này, Bảo Phong Hào lại cử ra một quyền thủ có dáng người cân đối, hắn cao hơn người điên cuồng sát nhân bên Oán Tăng hội nửa cái đầu, mặc quần áo cũng không có vẻ gì đặc biệt khôi ngô, đối mặt với đối thủ dùng đao, người này chỉ là quấn vài lớp vải dầu lên hai tay làm bao tay quyền, đám người ven đường nhìn vào vẻ ngoài không mấy nổi trội của hắn, liền phát ra tiếng huýt sáo, cảm thấy khí thế của hắn đã bị "Tam thái tử" lấn át.
Người của Bảo Phong Hào bên kia cũng vô cùng lo lắng, mấy người vây quanh quyền thủ hỏi han ân cần, có người cầm đao thương muốn lên, nhưng quyền thủ không chọn. Điều này cho thấy người đánh dưới cờ Bảo Phong Hào cũng không quá quen thuộc hắn. Nhìn vào mắt những người khác, thì đã thua chắc tám phần.
Ninh Kỵ lại thấy thú vị.
Bước chân của quyền thủ này đều dị thường thong dong, cách quấn bao tay vải dầu cực kỳ lão luyện, nắm đấm sau khi nắm lại lớn hơn người bình thường một chút, hơn nữa quyền phong vuông vắn, cộng thêm hình dáng cánh tay hiện ra khi gió thổi ống tay áo của hắn, tất cả cho thấy người này từ nhỏ đã luyện quyền và là một cao thủ. Mà khi đối diện với loại cảnh tượng này thì hơi thở của hắn vẫn đều đều, một chút nôn nóng chất chứa trong thần thái tự nhiên, ít nhiều cũng lộ ra sự thật hắn đã quen nhìn thấy máu.
Hai nhóm người chọn ở trước mặt đám đông giở trò, đơn đấu, rõ ràng là có ý muốn thể hiện thực lực của bản thân. "Tam thái tử" kia sau một hồi hô hét nhảy nhót, quyền thủ bên này cũng chắp tay với xung quanh, hai bên liền nhanh chóng xông vào đánh nhau.
"Tam thái tử", kẻ từng thấy máu trên chiến trường, xuất đao ác liệt mà mãnh liệt, chém giết xông xáo như một con khỉ nổi điên, quyền thủ đối diện đầu tiên là lui lại né tránh, thế là ngay lượt đầu "Tam thái tử" này vung đao giành thế công, hắn bổ hơn mười đao về phía đối phương, quyền thủ lượn quanh né tránh, mấy lần hiện ra vẻ vội vàng lúng túng, toàn bộ quá trình chỉ là trả lại ba quyền mang tính uy hiếp, nhưng không hề thực sự đánh trúng đối phương.
Thấy "Tam thái tử" kia la hét lớn quang quác liên tục cướp công, Ninh Kỵ đang quan sát bên này liền khẽ thở dài. Người này lên cơn thì khí thế rất đủ, có chút giống "Miêu Đao" Thạch Thủy Phương ở huyện Thông Sơn, nhưng võ nghệ bản thân thì không nói tới kinh người, điều này hạn chế mức phát huy tối đa của hắn, so với người bình thường không từng chém giết trên chiến trường, thì khí thế tàn ác của tên điên này quả là rất đáng sợ, chỉ cần đợi khi ổn định chân...
Trên sân phơi lúa, "Tam thái tử" kia ép người tới, dưới chân không ngừng, bỗng nhiên đá một cước vào phần hông chí mạng của đối phương, đây là tổ hợp kỹ mà hắn đã lên kế hoạch trước, phần trên vung đao không hung mãnh lắm, phía dưới ra chân mới là bất ngờ. Dựa theo những trận đánh trước, đối phương hẳn là sẽ lách mình né tránh, nhưng giờ khắc này, chỉ thấy quyền thủ kia đón lưỡi đao mà bước tới một bước, hai chân xoay tròn, vặn một cái, khiến cho lưỡi đao phá hỏng vai hắn, còn bước chân của "Tam thái tử" thì lảo đảo một cái, hắn đá ra cú liêu âm thối mạnh mẽ bị hai chân của quyền thủ kẹp chặt, sau đó một quả đấm mạnh mẽ đánh vào mặt của hắn.
"Oa a !"
"Tam thái tử" kêu lên một tiếng méo mó dữ tợn, đao quang trong tay vung loạn xạ, dưới chân loạng choạng lui lại, quyền thủ thì một khắc không ngừng tiến lại gần, hai bên vừa phá hai chiêu, lại một quyền đánh vào mặt bên "Tam thái tử", rồi vặn chặt cánh tay của đối phương vòng ra sau lưng."
Tam thái tử" bị bắt tay cầm đao, dưới chân loạng choạng, giống con khỉ què chân nhảy nhót điên cuồng, quyền thủ kia lại một quyền nữa nện vào vai hắn, hai quyền đánh lên mặt hắn.
"Tam thái tử" tay phải buông chuôi đao, tay trái liền muốn chụp đao, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cánh tay phải của hắn bị nắm đấm của đối phương đánh gãy. Quyền thủ lôi hắn, đánh từng quyền từng quyền, trong chớp mắt vải dầu quấn quanh tay đều là máu tươi.
Đánh như vậy một hồi, đợi đến khi thả "Tam thái tử" ra, thì đối phương đã như cái bao tải rách, nằm quằn quại trong vũng máu, cả tay chân đều không được lành lặn, khắp mặt mũi đều là máu, nhưng thân thể vẫn run rẩy trong vũng máu, xiêu vẹo dường như vẫn muốn đứng dậy đánh tiếp. Ninh Kỵ đoán chừng hắn không sống được lâu, nhưng như thế có lẽ lại là một sự giải thoát.
"Ta là 'Thiết Quyền' Nghê Phá! Người Cát Châu."
Dưới ánh chiều tà, quyền thủ dang hai tay ra, hét lớn với đám đông:
"Hai ngày nữa, ta đại diện cho Địa Tự kỳ của Bình Đẳng Vương, tham gia Ngũ Phương lôi, đến lúc đó, mời mọi người cổ động!"
Đám người ven đường thấy hắn hào hùng như vậy, lập tức một trận reo hò tán thưởng vang lên. Sau một hồi, Ninh Kỵ nghe phía sau lại có người bàn luận.
"Ngũ Phương lôi, cũng không dễ đánh, là Diêm La Vương Chu Thương bên kia lập sới, phải đánh ba trận liên tục, sẽ có người chết..."
"Ai dà, đám thanh niên kiêu ngạo, có chút bản lĩnh đã cảm thấy mình vô địch thiên hạ. Ta thấy cũng chỉ bị đám người Bảo Phong Hào này lừa thôi..."
"Đúng thế, đúng thế. Những người của Diêm La Vương kia, đúng là từ quỷ môn quan ra, khác hẳn những người bái Bồ Tát như bên Chuyển Luân Vương."
"Vẫn còn trẻ quá mà..."
Trong tiếng bàn luận này, vẫn có thằng ngốc thiếu bị đánh đầu hồi nãy ở đó, Ninh Kỵ nhếch miệng, lắc đầu đi về phía đường lớn. Hết một ngày, hắn cũng đã biết sơ về tình hình ở Giang Ninh lần này, trong lòng thỏa mãn, với việc bị người xem như trẻ con vỗ đầu thì lại càng thêm rộng rãi.
Nếu muốn đặt ngoại hiệu, thì bây giờ hắn hẳn là "Hàm dưỡng vững chắc" Long Ngạo Thiên, đáng tiếc tạm thời vẫn chưa có ai biết mà thôi.
Mặt trời chiều ngả về tây. Ninh Kỵ xuyên qua con đường và đám người, hướng phía đông tiến lên.
Giang Ninh ! Cũng giống tình trạng ở Thành Đô năm ngoái, sau khi tin tức đại hội anh hùng lan truyền ra, tòa cổ thành này gần đó trở nên tạp nham, tam giáo cửu lưu tụ tập rất đông.
Mà khác với tình hình khi đó, năm ngoái ở Tây Nam, phần lớn quân lính Hoa Hạ dày dạn kinh nghiệm sau khi trải qua chiến trường, chém giết với người Nữ Chân may mắn sống sót đều bị quân đội ước thúc, không hề ra ngoài khoe khoang, do đó dù là có hàng ngàn người trong giới lục lâm tiến vào Thành Đô, cuối cùng tham gia cũng chỉ là một đại hội thể thao trật tự nề nếp. Điều này khiến cho bé Ninh Kỵ chỉ sợ thiên hạ bất loạn năm đó cảm thấy rất nhàm chán.
Nhưng ở Giang Ninh trước mắt, đảng Công Bình lại có tư thế như nuôi cổ, số lượng lớn bộ hạ từng trải qua chém giết liền như thế từng nhóm từng nhóm đặt ở bên ngoài, đánh danh nghĩa ngũ đại vương còn muốn tiếp tục sống mái với nhau, những kẻ cường nhân liếm máu trên lưỡi đao từ nơi khác sau khi tiến vào, bên ngoài thành Giang Ninh tựa như một khu rừng cây, tràn đầy những quái vật giương nanh múa vuốt.
Trong số đó, cố nhiên có không ít người là công tử bột giọng to bước chân phù phiếm, nhưng cũng xác thực tồn tại rất nhiều kẻ từng giết người, thấy máu, lên chiến trường mà may mắn sống sót, phương pháp chém giết của bọn chúng trên chiến trường có lẽ không hệ thống như quân Hoa Hạ, nhưng về mỗi người mà nói, cảm nhận được huyết tinh và sợ hãi, cùng với thứ khí tức phi nhân loại dựng sinh ra theo đó, lại là tương tự.
Mà toàn bộ đảng Công Bình, tự hồ còn muốn tiếp tục thúc đẩy loại khí tức Tu La này. Bọn chúng không chỉ bày ra lôi đài lớn đại hội anh hùng ở Giang Ninh, mà mấy thế lực nội bộ đảng Công Bình, còn ngấm ngầm bày ra các loại võ đài nhỏ, mỗi một ngày đều cho người lên đài chém giết, ai mà biểu hiện nghệ nghiệp kinh người trên lôi đài, không chỉ lấy được của cải phong phú của đài chủ, mà lập tức sẽ được các phe lôi kéo, thu mua, trong nháy mắt liền trở thành nhân vật có mặt mũi trong quân đội đảng Công Bình.
Đối với vô số những kẻ liếm máu trên lưỡi đao giang hồ ! bao gồm cả rất nhiều nhân vật nội bộ đảng Công Bình ! mà nói, đây đều là một con đường thăng tiến đầy phong hiểm và dụ hoặc.
Tỷ như hệ thống "Diêm La vương" Chu Thương bày Ngũ Phương lôi, bất kỳ ai có thể liên tiếp vượt qua ba trận trên lôi đài, liền có thể công khai lấy đi trăm lượng bạc thưởng, đồng thời cũng nhận được sự mời chào với điều kiện hậu đãi từ các phía. Và khi đại hội anh hùng bắt đầu, các phe phái trong thành đều chiêu binh mãi mã, Hà Văn bày "Tam Giang lôi", Thì Bảo Phong có "Thiên Bảo đài", Cao Sướng có "Bách Vạn Binh Mã lôi", Hứa Chiêu Nam có "Thông Thiên lôi", mỗi ngày, mỗi cái lôi đài đều quyết ra mấy cao thủ, dương danh lập vạn. Những người này sau khi được các phe lôi kéo, cuối cùng cũng sẽ tiến vào "Đại hội anh hùng" toàn bộ, giành được quán quân cuối cùng cho một phe thế lực nào đó.
Trong mắt Ninh Kỵ, cục diện hỗn loạn, dã man, đầy huyết tinh như vậy, thậm chí còn đáng xem hơn so với đại hội Thành Đô năm ngoái, huống chi lần so tài này còn có thể lẫn vào sự tranh đấu chính trị phức tạp hơn giữa các phe phái của đảng Công Bình ! đương nhiên, hắn không hứng thú với chính trị, nhưng biết như vậy sẽ đánh nhau loạn hơn, vậy là được rồi.
Trong quá trình tiến lên như vậy, đương nhiên ngẫu nhiên cũng sẽ phát hiện vài nhân vật thực sự tỏa sáng, tỷ như vị "Thiết quyền" Nghê Phá vừa rồi, có lẽ có những quái nhân có lai lịch bất phàm, mang theo nghệ nghiệp kinh người như vậy. Bọn họ còn có chút thú vị hơn so với các đao thủ, hung nhân sống sót sau chiến trường.
Đây cũng là sở thích còn lưu lại từ trong quân đội. Nhìn trộm... không đúng, giám thị trong quân đội vốn là đạo lý này, người ta còn chưa chú ý tới ngươi, ngươi đã phát hiện ra bí mật của đối phương, sau này đánh nhau, tự nhiên sẽ có thêm vài phần cơ hội thắng. Ninh Kỵ lúc trước vóc người nhỏ bé, đi theo Trịnh Thất Mệnh thường được sắp xếp làm trinh sát, xem xét hành tung của địch, bây giờ hình thành thói quen thích âm thầm theo dõi này, nguyên nhân cho cùng cũng là vì quốc vì dân, không ai có thể nói đây là một thói quen xấu.
Thêm vào đó, từ nhỏ gia học uyên thâm, từ Hồng Đề đến Dưa Hấu đến Trần Phàm, lại đến Đỗ Sát, đến các cao thủ trong quân doanh đều từng truyền thụ cho hắn các loại kiến thức võ học, rất nhiều cách nói trong việc tập võ, giờ phút này có thể xác minh trên từng người gặp được trên đường, hắn nhìn ra mà không vạch trần, cũng coi đó là một loại niềm vui thú.
Khi trời chiều đã hoàn toàn ngả màu cam, cách Giang Ninh ước chừng còn hơn hai mươi dặm. Ninh Kỵ không vội vào thành trong hôm nay, hắn tìm một nhánh sông nhỏ bên đường có thể thấy ở khắp nơi, đi ngược dòng một lát, thấy một đoạn bờ suối có dấu vết của cá, ếch xanh, liền xuống bắt.
Lúc này trời đã vào thu, thời tiết sắp chuyển lạnh, một phần ếch xanh đã vào trong lòng đất để chuẩn bị ngủ đông, nhưng nếu vận may, vẫn có thể tìm thấy một vài dấu vết. Ninh Kỵ cởi giày đi chân trần trên đất bốc lên, bắt được mấy con ếch xanh, sờ được một con cá, nghe thấy tiếng động từ khúc ngoặt con suối phía kia, vừa tìm vừa xoay người, chỉ thấy có người đang bì bõm bắt cá ở dòng suối, vì sự xuất hiện của Ninh Kỵ mà giật mình, làm cá chạy mất.
Xuất hiện ở chỗ nước cạn bên kia, lại là tiểu hòa thượng đã gặp ở trạm dịch buổi trưa hôm nay, hắn cũng bắt được hai ba con ếch xanh, nhét vào trong túi vải mang theo, chắc là đồ chuẩn bị cho bữa tối. Lúc này gặp Ninh Kỵ, chắp tay trước ngực thi lễ, Ninh Kỵ cũng chắp tay trước ngực nói "A mi phò phò", quay người không để ý đến hắn.
Cái tên tiểu trọc đầu này võ nghệ cơ bản xem như không tệ, hẳn là có sư thừa rất lợi hại. Lúc buổi trưa liếc nhìn thấy, mấy đại hán từ phía sau đưa tay muốn bắt bờ vai của hắn, đầu hắn không hề ngoảnh lại mà đã tránh được, với cao thủ thì việc này không có gì, nhưng chủ yếu là Ninh Kỵ vào lúc đó mới chú ý đến bộ pháp tu vi của hắn, nói cách khác, trước đó, tiểu trọc đầu này biểu hiện hoàn toàn như một người không có võ công bình thường. Sự tự nhiên và thu liễm như vậy không phải ai cũng dạy được.
Đương nhiên, xét ở một mặt khác, dù thấy thịt vịt nướng mà thèm chảy nước miếng, cũng không dựa vào nghệ nghiệp bản thân đi cướp đoạt, hóa duyên không thành, bị tiểu nhị quán đuổi ra ngoài cũng không giận, điều này nói rõ hắn được giáo dưỡng không tệ. Mà trong thời buổi loạn lạc, những người hiền lành vốn có cũng trở nên hung tàn, sự giáo dưỡng này, có lẽ có thể nói là "Rất không tệ".
Vì vậy, Ninh Kỵ nhìn thấy hắn, cũng thả lỏng hơn một chút.
Hai người lại bắt thêm một mẻ ếch xanh và cá, tiểu hòa thượng kia tay không tấc sắt, chỉ bắt được một con cá nhỏ bỏ vào túi vải, Ninh Kỵ thu hoạch không tệ. Lúc này đi lên bờ dốc gần đó, chuẩn bị nhóm lửa.
Hắn hạ bao phục và hòm thuốc phía sau xuống, lấy ra một cái nồi sắt nhỏ từ trong bọc quần áo, chuẩn bị dựng bếp nấu. Lúc này ánh chiều tà gần như đã bao phủ hoàn toàn đường chân trời, ánh sáng cuối ngày xuyên qua rừng rọi tới, trong rừng có chim hót, ngẩng đầu, chỉ thấy tiểu hòa thượng đứng bên kia trong nước, cầm túi tiền của mình, có chút ngưỡng mộ nhìn về phía này.
Ninh Kỵ liền nhìn đến trang bị của tiểu hòa thượng ! đồ dùng mang theo của đối phương quả thực rất đơn sơ, ngoài một cái bọc nhỏ, đôi giày cởi bên bờ dốc và cái bát hóa duyên nhỏ, thì không còn gì khác, và dường như trong cái bọc nhỏ kia cũng không có nồi sắt, thua xa hai bao phục và một cái rương của hắn.
Hắn nghĩ ngợi một lát, vẫy tay về phía kia:
"Này, tiểu trọc đầu."
Tiểu hòa thượng nắm túi chạy đến.
"Ngươi đến cái nồi cũng không có, có muốn cùng ăn không?"
"Tốt, được ạ."
Tiểu hòa thượng mặt hơi ửng đỏ, trong chốc lát lộ ra có chút cao hứng, sau đó mới hoàn hồn, chắp tay trước ngực cúi đầu:
"Nhỏ, tiểu nạp có lễ."
"Ngươi đi kiếm củi đi."
Ninh Kỵ quen tùy tiện với bạn nhỏ, lúc này cũng không khách sáo, tùy ý khoát tay, đuổi hắn đi làm việc. Tiểu hòa thượng kia liền gật đầu:
"Vâng."
Vừa định đi, lại giơ tay đưa một bọc đến:
"Cái này bắt được, cho ngươi."
Ninh Kỵ nhận bọc, thấy đối phương như một làn khói chạy về phía rừng núi gần đó, hơi nhếch miệng.
"Cũng không sợ ta cầm đồ rồi bỏ đi, ngốc nghếch..."
Một lúc sau, sắc trời hoàn toàn tối xuống, hai người dựng lò đất dưới một tảng đá lớn phía sau sườn dốc, nổi lửa. Tiểu hòa thượng mặt mày hớn hở, Ninh Kỵ tùy ý trò chuyện với hắn.
"Tiểu trọc đầu, vì sao ngươi lại gọi mình là tiểu nạp?"
"Sư phụ có khi tự xưng là lão nạp, ta nói ta có được gọi tiểu nạp không, sư phụ nói cũng không sao."
"Ờ. Sư phụ ngươi cũng có chút gì đó đấy..."
"Ha ha..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận