Chuế Tế

Chương 1304: Quân ứng hữu ngữ, Miểu vạn lý tằng vân (1)

Tuy là phương nam cái gọi là Kim thu tháng tám, nhưng gió bấc không thôi, càng đi Thượng Kinh, nhiệt độ không khí càng thêm rét lạnh, bông tuyết cũng sắp rơi xuống.
Cũng may người Kim trong đội của Tông Hàn đều là những chiến sĩ no bụng trải qua gió tuyết, nhiệt độ không khí mặc dù hạ xuống, nhưng áo khoác khẽ quấn, áo lông chồn một khoác, cái lạnh ở đất Bắc ngược lại dễ chịu hơn cái lạnh ẩm ướt của phương nam. Mãn Đô Đạt Lỗ không chỉ một lần nghe những tướng lĩnh trong quân này kể về quang cảnh ở Giang Nam, Hạ Thu hai mùa thì vẫn còn tốt, chỉ duy đông xuân thì rét lạnh cùng với hơi nước từng đợt thấm vào quần áo, thật là chẳng phải nơi tốt gì, quả nhiên vẫn là cảm giác về nhà là tốt nhất.
Đoàn kỵ mã gần hai ngàn người dọc theo quan đạo Thượng Kinh một đường tiến lên, thỉnh thoảng lại có huân quý phụ cận đến đây tiếp đón đại soái Niêm Hãn, trong bóng tối thương nghị một phen, lần này đám người từ Vân Trung xuất phát cũng lục tục được đại soái hoặc Cốc Thần tiếp kiến. Những người này trong nhà, trong tộc có nhiều quan hệ, chính là những nhân vật mấu chốt đi lại xâu chuỗi tại Thượng Kinh sau này không lâu.
Mãn Đô Đạt Lỗ thì lại không có nhiều bối cảnh, hắn là một trong số ít người được gọi gặp vào ngày mười bảy tháng tám trên đường đi, người triệu hắn đến là Cốc Thần Hi Doãn. Mặc dù địa vị đôi bên chênh lệch rất xa, nhưng trước kia đã có mấy lần gặp mặt. Lần này gọi hắn đến, không phải là vì chuyện Thượng Kinh mà là muốn nghe hắn tường thuật lại rất nhiều vấn đề bí mật phát sinh ở Vân Trung trong hai năm qua.
"Vấn đề ở một vùng cửa ải Vu Vân Trung này, trước khi xuất chinh đã từng có cân nhắc, ta cũng từng nói chuyện với các nơi, có ý kiến gì, có mâu thuẫn gì, chờ đến khi Nam chinh trở về sẽ bàn tiếp. Nhưng trong hai năm nay, theo ta thấy, lòng người dao động có hơi quá."
Quân đội phía trước tiến, Hoàn Nhan Hi Doãn ngồi trên lưng ngựa, nói chuyện cùng Mãn Đô Đạt Lỗ đi bên cạnh.
"Đại soái và ta không ở, một số người trong bóng tối bị kích động, không chờ đợi được nữa, đao kiếm tương hướng, chuyện này là có kỳ quặc, nhưng cho đến giờ, văn thư báo cáo cũng không rõ ràng. Bao gồm chuyện phát sinh vào tháng bảy năm ngoái ở Tề gia, Thì Viễn Tế. Cũng không phải chiến trường, vậy mà náo loạn nửa tòa thành, chết hơn mấy trăm người. Tuy lão đại nhân đã ra tay trấn áp, nhưng ta muốn nghe ý kiến của ngươi. Ai làm, ngươi cảm thấy ai làm, làm thế nào, dù gì cũng phải nói rõ chi tiết..."
Xung quanh tiếng chân rầm rập vang lên. Lần này tiến về Thượng Kinh là vì đế vị, là vấn đề thắng bại của hai phủ đông tây. Mà bởi vì quân Tây Lộ thua trận, khả năng Tây phủ thất thế gần như đã rõ trước mắt mọi người. Nhưng theo câu hỏi của Hi Doãn lần này, Mãn Đô Đạt Lỗ có thể hiểu được, suy tính của Cốc Thần trước mắt đã là chuyện của một đoạn đường xa hơn.
Hắn trầm tư một chút, sau đó bắt đầu kể lại những dấu vết để lại mà hắn phát hiện trong sự kiện ở Vân Trung năm đó.
"Những năm này, không ít phỉ nhân hoạt động quanh Vân Trung, kẻ cầu tài có nhiều, kẻ báo thù cũng có. Nhưng theo như chức ti nhìn nhận, tuyệt đại đa số phỉ nhân làm việc đều không kín đáo. Trong mười mấy năm qua, nếu nói có người cẩn mật đề phòng thì chỉ có một vài người như Tiêu Thanh của tàn dư nước Liêu, sau đó còn có mật thám Vũ triều. Chỉ là Tiêu Thanh đã bị chém đầu ba năm trước, mật thám Vũ triều, sau khi mất Trung Nguyên chỉ còn trên danh nghĩa. Lúc trước có đạo tặc Hoàng Cán nổi lên, bí mật có tin đồn hắn là thủ lĩnh do Vũ triều phái đến, chỉ là lâu ngày không liên lạc được với phương nam, sau này thì vào rừng làm cướp. Hành vi hắn cướp hạ Hán nô mang đến phương nam xem ra cũng giống, chỉ là hai năm trước chết trong nội chiến, không có chứng cứ..."
"Ngoài hai nhóm Tiêu Thanh và Hoàng Cán này, còn lại chính là phỉ nhân cờ đen. Những người này làm việc kín đáo, phân công rất nhỏ, những năm gần đây cũng đã gây ra không ít vụ án lớn. ... Sự kiện Vân Trung năm trước liên lụy rất lớn, chức ti không thể xác định có phải là do bọn họ gây ra hay không. Quả thực là có một vài dấu vết thoạt nhìn như là cờ đen gây nên, ví dụ như Tề Nghiễn khi ở Trung Nguyên đã kết thù quá lớn với cờ đen, trước khi thảm kịch xảy ra, hắn còn từ phía nam đòi một số tù binh Hắc Kỳ quân về để ngược sát cho hả giận, vậy có thể thấy rằng cờ đen có ý muốn giết Tề Nghiễn là chắc chắn..."
"Sau khi thảm án xảy ra, chức ti đi thăm dò đám cháy, phát hiện một số dấu vết mơ hồ của con người, ví dụ như Tề Nghiễn và hai vị tằng tôn trốn trong chum nước tránh nạn, sau này bị lửa lớn thiêu chết. Nên biết người vào nước nóng thì sao có thể không cố gắng vùng vẫy, hoặc là đã uống thuốc đến không còn chút sức lực nào, hoặc là trên miệng chum có vật gì đó đè lên. ... Mặt khác, tuy có khả năng họ chui vào chum, đậy nắp lại rồi bị cái gì đó đè lên nắp, nhưng khả năng trùng hợp này dù sao cũng quá hiếm hoi..."
"Đương nhiên, chuyện này sau đó có liên quan đến lão đại nhân khi đó, Hoàn Nhan Văn Khâm, mà manh mối thì lại chỉ đến Tông Phụ đại nhân bên kia, người dưới không được điều tra nữa. Nếu nói đây là hành vi của cờ đen thì cũng không có gì lạ, nhưng xét trên một phương diện khác, toàn bộ sự việc đan xen chồng chéo, liên lụy rất lớn. Một mặt là một gã Hán nô tên Đới Mạt xúi giục Hoàn Nhan Văn Khâm, mặt khác một vụ tính toán lại bao gồm cả các loại phỉ nhân, đến cả cháu trai của lão đại nhân. Cho dù xét từ sau về trước thì vụ tính toán này quá khó khăn. Bởi vậy chức ti chưa dám kết luận, cũng không thể xác định..."
Hi Doãn nghe đến đây, hỏi:
"Nếu là đệ tử của Tâm Ma thì sao?"
Mãn Đô Đạt Lỗ đáp:
"Người ta ở phía nam truyền nhau về cái gọi là Tâm Ma lợi hại, có năng lực mê hoặc lòng người, nhưng theo như chức ti nhận thấy thì dù có mê hoặc lòng người cũng nhất định sẽ có dấu vết để mà lần theo. Chỉ có thể nói, nếu chuyện Tề gia năm trước là do người cố ý sắp đặt của cờ đen, thì thủ đoạn người này hung ác, tâm cơ sâu xa, không thể khinh thường."
Hi Doãn cười:
"Vậy mà cuối cùng ngươi vẫn bắt được hắn."
Mãn Đô Đạt Lỗ suy nghĩ:
"Không dám giấu giếm đại nhân, người mà chức ti giết chết mặc dù là thủ lĩnh cờ đen ở đất Bắc, nhưng có vẻ như đã ở Thượng Kinh một thời gian dài. Theo như những năm qua điều tra, cờ đen ở Vu Vân Trung có một thủ lĩnh lợi hại khác, chính là tên phỉ hiệu là ‘Tên hề’. Tuy không thể xác định thảm án Tề gia có liên quan đến hắn hay không, nhưng sau khi sự việc xảy ra, kẻ này đứng ra xâu chuỗi, ngầm làm cho Tông Phụ đại nhân cùng lão đại nhân xảy ra hiềm khích, loan tin người nọ tiên hạ thủ vi cường, kích động gây ra vài trận đánh nhau, thương vong không ít..."
"Hãy kể chi tiết những chuyện khác mà ngươi phát hiện ra là kỳ quặc đi."
"Vâng."
Đội ngũ một đường tiến lên, Mãn Đô Đạt Lỗ đem những chuyện ở Vân Trung hai năm nay tóm lược lại. Vốn còn lo rằng những chuyện này nói ra sẽ quá dài dòng, nhưng Hi Doãn lại chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn hỏi lại vài câu. Khi đến đoạn gần đây, hắn hỏi về tình hình người Hán bị giết ở Vân Trung sau khi Tây Lộ quân thất bại, nghe Mãn Đô Đạt Lỗ miêu tả, liền im lặng một hồi.
"Trên đời này a, ngay cả con chó hiền lành ngoan ngoãn mà bị ép cũng sẽ cắn người. Người Hán trước giờ vốn mềm yếu, bị khinh khi mười mấy hai mươi năm, cuối cùng họ liền đánh ra một cái cờ đen. Đạt Lỗ à, tương lai có một ngày, Đại Kim ta và cờ đen chắc chắn sẽ có một trận đại chiến mang tính quyết định. Trước lúc này, người Hán ở đất Bắc vẫn còn phải trồng trọt, làm đồ dùng cho chúng ta, cũng là vì một chút khí phách, nếu không đẩy họ đến chỗ chết, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện một vài người không sợ chết, muốn đối nghịch với chúng ta. Vụ thảm án ở Tề gia, Đới Mạt đã kích động Hoàn Nhan Văn Khâm, cuối cùng dẫn đến bi kịch, có lẽ chính là người như vậy. ... Ngươi thấy thế nào?"
Hi Doãn quay đầu nhìn hắn, Mãn Đô Đạt Lỗ chắp tay hành lễ:
"Đại nhân nói rất đúng."
"Ta nghe nói, ngươi bắt được vị thủ lĩnh cờ đen kia, cũng là vì dùng một nữ tử người Hán làm mồi nhử, đúng không?"
"Đúng là như vậy."
Mãn Đô Đạt Lỗ đáp, "Chẳng qua tình hình của cô gái Hán kia cũng khá đặc biệt..."
Hắn đem tình hình của cô gái Hán đó giới thiệu một lần, Hi Doãn gật đầu:
"Lần này sau khi xong việc ở Thượng Kinh, trở lại Vân Trung thì việc đối phó gián điệp cờ đen, duy trì trật tự trong thành, chính là một việc lớn. Với người Hán, không được giết chóc thêm nữa, mà phải nghĩ cách để quản thúc tốt họ, thậm chí tìm một số người dùng được đến, giúp chúng ta bắt đám người ‘Tên hề’ kia. Đây là điều cần suy tính thật kỹ. Ít nhất, vụ án của Thì Viễn Tế, ta muốn có một kết quả, cũng coi như giao phó với lão đại nhân một chút."
Mãn Đô Đạt Lỗ cúi đầu, Hi Doãn đưa roi ngựa ra, gõ vào vai hắn một cái:
"Sau khi về, ta giao cho ngươi phụ trách mọi công việc an phòng, tuần bổ ở Vân Trung, phải làm như thế nào, những ngày qua ngươi nên suy nghĩ thật kỹ."
Nhiệt huyết dâng lên đến trán Mãn Đô Đạt Lỗ, hắn tung người xuống ngựa quỳ nửa gối tạ ơn, Hi Doãn cười xua tay:
"Không cần đa lễ, đứng lên đi, chúng ta lại đi một đoạn đường nữa!"
Mãn Đô Đạt Lỗ vội vã đứng dậy đi theo.
.
Đội ngũ của Tông Hàn và Hi Doãn một đường Bắc tiến, trên đường đi, tâm tình của mọi người vừa phóng khoáng vừa thấp thỏm. Mãn Đô Đạt Lỗ vốn dĩ chỉ là đến để Cốc Thần hỏi han một phen, giờ đã thăng quan, đối với vận mệnh tiếp theo của đại soái bọn người lại càng thêm quan tâm, trong lòng thấp thỏm không yên.
Bên ngoài có lời đồn, tiên đế Ngô Khất Mãi lúc này ở Thượng Kinh đã băng hà, chỉ là nhân tuyển tân đế chưa định, trong kinh kín tiếng không phát tang, chờ lấy Tông Hàn Hi Doãn đám người tới rồi mới quyết định. Có thể chuyện như vậy làm sao lại tốt như vậy, Tông Phụ Tông Bật hai người khải hoàn hồi kinh, trước mắt tất nhiên đã ở Thượng Kinh hoạt động, chỉ cần bọn hắn thuyết phục đám người trong kinh, để tân quân sớm lên ngôi, nói không chừng đội ngũ của tự mình chưa đến hai ngàn người này còn chưa tới, liền phải gặp mấy vạn đại quân bao vây, đến lúc đó cho dù là đại soái cùng Cốc Thần trấn thủ, gặp phải chuyện thay đổi đế vương, cả đám tự mình chỉ sợ cũng khó mà may mắn.
Là một người lính dày dạn kinh nghiệm ở tầng lớp trung hạ cùng bộ đầu, Mãn Đô Đạt Lỗ nghĩ không rõ lắm chuyện đang xảy ra ở trong kinh, cũng không nghĩ ra rốt cuộc là ai chặn Tông Phụ Tông Bật tất nhiên nổi lên, nhưng mà ở mỗi đêm hạ trại, hắn lại có thể rõ ràng phát giác được, quân đội này cũng là tùy thời làm xong chuẩn bị tác chiến thậm chí phá vòng vây. Điều đó nói rõ bọn họ cũng không phải là không có cân nhắc đến khả năng xấu nhất.
"Người chết chim bay lên trời, không chết vạn vạn năm..."
Việc đã đến nước này, lo lắng là điều tất nhiên, nhưng Mãn Đô Đạt Lỗ cũng chỉ đành mỗi ngày mài đao chuẩn bị, chuẩn bị tốt lương khô, một mặt chờ đợi khả năng xấu nhất đến, mặt khác, mong chờ đại soái cùng Cốc Thần anh hùng một thời, cuối cùng có thể ở dưới cục diện như vậy, ngăn cơn sóng dữ.
Hai mươi tư tháng tám, trên bầu trời có tuyết nhỏ rơi xuống. Tập kích cũng không đến, đội ngũ của bọn hắn đã tiếp cận địa giới Thẩm Châu, đã đi qua một nửa đường...
Cùng thời khắc đó, mấy ngàn dặm bên ngoài Thành Đô Tây Nam, nắng thu ấm áp. Trong nội viện yên tĩnh sạch sẽ, Ninh Kỵ từ bên ngoài vội vàng trở về, trong tay cầm một gói nhỏ, tìm được Cố đại thẩm:
"... Ngươi giúp ta đưa cho nàng đi."
Hắn đại khái giới thiệu một lần đồ vật trong gói, Cố đại thẩm cầm gói đồ kia, có chút do dự:
"Sao ngươi không tự mình đưa cho nàng..."
"Ai đưa cho nàng đều như thế thôi, vốn dĩ chính là của nàng. Cố đại thẩm, ngươi với nàng đều là nữ, tương đối dễ nói. Ta còn phải thu dọn đồ đạc, ngày mai phải về Trương thôn rồi."
Cố đại thẩm cười nói:
"Ngươi thật sự là về đọc sách à?"
"Ừm, không về mẹ ta sẽ đánh ta."
Ninh Kỵ đưa tay dụi mũi, sau đó cười, "Với lại ta cũng nhớ nương và các em ta."
"Vậy... không đi cùng nàng nói lời tạm biệt sao?"
"Ừm, ta lát nữa đi xem một chút... Với nàng có cái gì tốt mà nói tạm biệt chứ..."
Ninh Kỵ lanh lẹ đi vào, để lại Cố đại thẩm ở đó khẽ thở dài.
Ánh nắng buổi chiều đang xiên xiên rọi vào trong sân, xuyên qua cửa sổ rộng lớn lọt vào, trôi qua một lúc, tiểu quân y mặc đại phu phục màu trắng gõ cửa phòng bệnh, đi vào.
"Long đại phu ngươi đến rồi."
Khúc Long Quân đang ngồi trên giường hướng thiếu niên lộ ra một nụ cười.
Thời gian trôi qua một tháng, giữa hai người đồng thời không có quá nhiều giao tiếp, nhưng Khúc Long Quân cuối cùng cũng đã khắc phục được sự sợ hãi, có thể cười với vị Long đại phu này, vì thế sắc mặt của đối phương nhìn cũng tốt hơn một chút. Hướng nàng tự nhiên gật đầu nhẹ.
"Ừm, để ta bắt mạch cho ngươi."
Hắn ngồi xuống bên giường, Khúc Long Quân đưa tay ra, để ngón tay đối phương đặt lên cổ tay của nàng, sau đó lại có vài câu hỏi thăm và trò chuyện theo lệ cũ. Đến cuối cùng, Khúc Long Quân nói:
"Long đại phu, hôm nay nhìn ngươi rất vui a?"
"Ca ca ta sắp thành hôn."
"A, chúc mừng bọn họ."
Bọn họ giao tiếp, liền đến đó thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận