Chuế Tế

Chương 1314: Tên hề (3)

Trong bầu trời đêm, ánh sao thưa thớt. Mãn Đô Đạt Lỗ cưỡi ngựa, xuyên qua phủ Vân Trung lúc rạng sáng. Giữa đường còn chạm mặt tuần thành binh sĩ, hai tên đồng bạn phía sau lấy lệnh bài cho hắn để kiểm tra.
Chạy vội một hồi, đã tới phố dài nhà biểu huynh biểu tẩu phía tây thành, hắn gõ cửa, sau đó biểu huynh từ trong nhà lao ra mở cửa.
"Đi muộn, ta cũng không biết hắn còn giữ được con mắt không..."
Trong đầu hắn vang lên tiếng cười như điên của tù binh kia, vốn tưởng rằng đứa nhỏ trong nhà bị cờ đen bắt cóc, nhưng không phải. Biểu huynh kéo hắn, chạy về phía y quán ở đầu kia đường, vừa chạy vừa buồn bã kể lại chuyện xảy ra buổi chiều.
Hôm qua buổi chiều, một cỗ xe ngựa không rõ từ đâu ra lao nhanh qua con phố này, hai chân đứa nhỏ mười một tuổi trong nhà bị nghiến đứt tại chỗ, kẻ đánh xe như điên không dừng lại, thùng xe phía sau có một móc sắt lủng lẳng kéo theo tay phải của đứa bé, lôi đứa bé kia đi nửa con phố, sau đó cắt dây buộc ở móc sắt rồi bỏ chạy.
Đứa bé bị xe ngựa kéo thành một người máu, vội vàng đưa đến y quán, lúc này còn sống, chỉ là không biết có qua được không.
Đứa nhỏ này chính là con ruột của Mãn Đô Đạt Lỗ.
Mấy năm trước hắn về Vân Trung làm bộ khoái, không có chỗ dựa, cũng không có đường tắt thăng tiến, thế là đành phải liều mạng. Dân phong đất Bắc dũng mãnh, phỉ nhân hoành hành trên đường không ít, trong quân cũng có cao thủ, thậm chí là dư nghiệt sau khi Liêu quốc diệt vong, hắn muốn lập chút công trạng, dứt khoát đem con lặng lẽ đưa cho biểu huynh biểu tẩu nuôi dưỡng. Sau đó, số lần hắn đến thăm nom cũng không được bao nhiêu.
Mấy năm nay địa vị dần dần cao, khả năng gây họa cho người nhà cũng không lớn. Nhưng ai có thể ngờ trong cờ đen lại có kẻ liều mạng điên cuồng như vậy?
Một đường đi tới y quán, biểu tẩu canh giữ ở đây đã khóc đến mắt sưng đỏ, bọn họ nuôi dưỡng đứa bé kia nhiều năm, cũng có tình cảm, thấy Mãn Đô Đạt Lỗ đến, biểu tẩu liền níu lấy hắn, kể lể tên hung đồ đáng ghét, muốn hắn nhất định bắt lấy đối phương, thiên đao vạn quả. Mãn Đô Đạt Lỗ không nói nên lời, theo đại phu đi vào bên trong y quán, đến gần cửa gỗ, thậm chí có chút chần chừ, hoảng hốt một lúc, mới bước chân vào.
Đại phu ghé vào tai hắn nói rõ tình hình.
Mãn Đô Đạt Lỗ nhìn đứa bé đầy mùi thuốc trên giường kia, trong lúc nhất thời cảm thấy đại phu có chút ồn ào, hắn đưa tay ra muốn đẩy người bên cạnh, nhưng không trúng ai. Mấy người bên cạnh nghi hoặc nhìn hắn. Sau đó, hắn rút đao.
Đứa bé mười một tuổi trên giường đã mất hai chân, một tay, khuôn mặt bị kéo trên đất hơn nửa con phố dài, sớm đã máu thịt be bét. Đại phu không dám đảm bảo hắn có thể sống qua đêm nay, nhưng cho dù sống được, thì quãng đời dài đằng đẵng về sau, hắn cũng chỉ còn một tay cùng nửa khuôn mặt, sống như vậy, dù ai nghĩ đến cũng đều thấy ngột ngạt.
Mãn Đô Đạt Lỗ mũi đao hướng đứa bé chỉ tới, nhưng chân lại không tự chủ lùi một bước. Biểu tẩu một bên thét lên xông tới, đoạt lấy đao trong tay hắn. Tiếng khóc vang vọng trời đêm.
Thần sắc trên mặt hắn khi thì hung ác khi thì hoảng hốt, đến cuối cùng, lại không thể hạ được đao, biểu tẩu khóc lớn tiếng hô:
"Ngươi đi giết hung đồ đi! Ngươi không phải tổng bộ đầu sao? Ngươi đi bắt tên trời đánh hung đồ kia đi! Tên súc sinh kia..."
Mãn Đô Đạt Lỗ loạng choạng bị đẩy ra khỏi gian phòng, mọi người xung quanh vẫn nghiến răng nghiến lợi khuyên hắn nhất định bắt được hung thủ. Trong đầu Mãn Đô Đạt Lỗ hiện lên khuôn mặt điên cuồng kia, khuôn mặt điên cuồng mang đôi mắt bình tĩnh.
"Là ngươi giết Lư Minh Phường à?"
"Chuyện Lư Minh Phường, hai chúng ta sẽ thanh toán."
Năm ngoái, khi bắt được tên thành viên Hoa Hạ quân tên Lư Minh Phường, đối phương thà chết không hàng, bên này trong lúc nhất thời cũng không tra rõ được thân phận của hắn, chém giết sau đó để hả giận, cơ hồ băm người thành nhiều khúc. Về sau mới biết người kia là người phụ trách của Hoa Hạ quân ở đất Bắc.
Bây giờ, thi thể bị băm thành nhiều khúc kia cùng hình dáng đứa bé vẫn còn sống trong phòng, ẩn ẩn trùng khớp với nhau.
"A !"
Hắn trong đêm tối há miệng gào thét, sau đó lại giương đao chém một cái, lại thu đao về, thất tha thất thểu chạy ra ngoài.
Rồi hắn lên ngựa, một đường phi nước đại, tới gần cửa Bắc chỗ ngục Môn của tiểu thái giám kia, hắn rút đao định xông vào, để con súc sinh bên trong nhận thống khổ lớn nhất rồi chết đi. Nhưng bộ khoái canh giữ bên ngoài ngăn hắn lại, Mãn Đô Đạt Lỗ hai mắt đỏ bừng, trông rất đáng sợ, một hai người không cản được, bộ khoái bên trong liền lại liên tiếp xuất hiện, tiếp đó Cao Phó Hổ cũng đến, nhìn thấy hắn bộ dạng này, liền đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Một đám người xông tới, chế trụ Mãn Đô Đạt Lỗ... Trong đêm dài đằng đẵng, bên ngoài ngục của tiểu thái giám không còn yên tĩnh, thuộc hạ của Mãn Đô Đạt Lỗ trong nha môn lục tục kéo đến, có lúc cãi vã ầm ĩ, Cao Phó Hổ bên kia cũng gọi thêm người, canh gác chỗ ngục này.
Lúc này, một cơn phong ba đáng sợ đang quét qua tầng lớp quyền lực cao nhất của phủ Vân Trung, người phía dưới vẫn còn chưa rõ, Cao Phó Hổ biết Cốc Thần có lẽ phải xuống rồi, Mãn Đô Đạt Lỗ cũng vậy. Ngày thường hắn cùng Mãn Đô Đạt Lỗ đối đầu gay gắt, đó là khi trên quan trường không thể nhượng bộ, bây giờ mục đích phía mình đã đạt được, nhìn Mãn Đô Đạt Lỗ bộ dạng như điên kia, hắn cũng không muốn biến chuyện này thành thù hận sống chết, chỉ cho người âm thầm đi tìm hiểu xem con trai của đối phương rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Rạng sáng mười sáu tháng tư đi qua, phương Đông hửng sáng, rồi lại là một ngày nắng gió nhẹ nhàng, con đường lớn ngõ nhỏ vẫn bình lặng yên ả, người qua lại vẫn sinh hoạt như thường. Lúc này, một vài bầu không khí kỳ lạ và lời đồn đại bắt đầu thẩm thấu trong triều đình.
Ngày mười bảy tháng tư, tin tức liên quan đến "Hán phu nhân" bán tình báo Tây Lộ quân cũng bắt đầu xuất hiện thấp thoáng. Còn trong nha môn phủ Vân Trung, gần như tất cả mọi người nghe nói Mãn Đô Đạt Lỗ cùng Cao Phó Hổ đấu đá một trận dường như đã nếm quả đắng, không ít người thậm chí còn biết con trai ruột của Mãn Đô Đạt Lỗ bị làm cho sống không bằng chết, phối hợp với lời đồn liên quan đến "Hán phu nhân", rất nhiều điều đã trở nên khác thường trong mắt những bộ đầu có khứu giác nhạy bén này.
Chiều hôm đó, Cao Phó Hổ mang theo vài thuộc hạ cùng mấy tên bộ khoái trong nha môn tìm hắn dò la tình báo đang ăn cơm trên đường phố đối diện với ngục nhỏ phía Bắc, hắn liền âm thầm lộ ra một số chuyện.
"Mẹ nó, tên kia là một tên điên, lão tử ngày hôm kia mới biết... Mẹ nó, là ta bị lừa rồi, cái tên điên này, trước khi chết còn bày ván cờ, hại con ruột của Mãn Đô Đạt Lỗ, bây giờ đứa nhỏ đó mười một tuổi, chỉ còn một tay dùng được, chuyện này mà là tao thì tao cũng điên...."
Hắn nhớ lại khoảng thời gian ban đầu bắt được đối phương, mọi thứ đều rất bình thường, đối phương sau khi chịu hai lượt hình phạt đã khóc ròng ròng, đem một đống lớn chứng cứ rung ra, rồi đối mặt sáu vị vương gia Nữ Chân, cũng đều tỏ vẻ một bộ dạng "tù phạm" bình thường, ngoan ngoãn. Đến khi Mãn Đô Đạt Lỗ xông vào, Cao Phó Hổ mới phát hiện, tên tù phạm tên Thang Mẫn Kiệt này hoàn toàn không bình thường.
"Mẹ... Tên điên... chắc là nhân vật có máu mặt trong Hoa Hạ quân... Đúng là mang dao găm đến chỗ ta... Vốn đã không muốn sống nữa..."
Hắn vừa nghiến răng nghiến lợi nói, vừa uống rượu.
Một bộ đầu bên cạnh nói:
"Nếu là vậy, người này chắc biết không ít bí mật, còn có thể đào thêm mà."
"Ngươi cho rằng ta không đào hả?"
Cao Phó Hổ trợn mắt nhìn hắn, "Tối hôm đó tao đã lôi hắn ra hành hạ một canh giờ, ánh mắt hắn... là của một tên điên, tên điên trời đánh, không moi được gì cả, hắn trước đây vu oan giá họa, mẹ nó là giả vờ."
"Mới một canh giờ, có phải là chưa đủ không..."
"Hắn phun tin tức làm Cốc Thần sụp đổ rồi, tiếp theo là Đông phủ tiếp nhận, lão tử muốn thăng quan. Con trai Mãn Đô Đạt Lỗ như vậy, ngươi cũng muốn con trai mình như vậy sao. Người này lát nữa còn phải ra tòa, nếu không ngươi vào đó tra tấn tiếp, để mọi người chiêm ngưỡng tay nghề?"
Cao Phó Hổ nói tới đây, uống một ngụm rượu:
"Cứ chờ đó đi... sắp có đại sự rồi."
Đại sự đang xảy ra.
Tối hôm đó, hướng tường thành Vân Trung truyền đến tiếng la hét khẩn trương, sau đó là tiếng chiêng báo giới nghiêm. Quân đội đóng ở phía đông phủ Vân Trung đang di chuyển về phía bên này.
Trên phủ của Tông Hàn, tình hình căng thẳng giương cung bạt kiếm đang diễn ra, Hoàn Nhan Xương cùng vài vương gia Nữ Chân nắm thực quyền đều ở đây, Tông Bật giơ khẩu cung cùng chứng cứ trên tay, lớn tiếng gào.
"Đến đi Niêm Hãn! Ngay tại phủ Vân Trung! Chính là ở đây! Ngươi đóng cửa phủ lại! Đem bọn ta từng người từng người làm hết đi! Ngươi có thể bảo trụ Hi Doãn! Bằng không, chuyện của hắn bại lộ! Chứng cứ xác thực rành rành, ngươi đi đến đâu cũng không thể nói được nữa..."
"Giả nhân giả nghĩa! Mua danh chuộc tiếng! Các ngươi ở Thượng Kinh, luôn miệng nói vì Nữ Chân! Ta nhường các ngươi một bước! Đến Vân Trung chơi theo luật của các ngươi, ta cũng sẽ chơi đúng luật với các ngươi! Hiện tại chính là mông của các ngươi không sạch sẽ! Đến đây! Niêm Hãn ngươi một đời bá đạo, ngươi là lão đại tây Triều Đình!"
"Ta đến Vân Trung của ngươi, ta không mang binh vào thành, ta tiến chỗ ở của ngươi, ta hôm nay ngay cả áo dày cũng không mặc, ngươi có gan bao che Hi Doãn, ngươi bây giờ giết ta đi."
Tông Bật ngay trước mặt Tông Hàn trách móc một hồi lâu, Tông Hàn trên trán gân xanh sôi sục, đột nhiên xông tới, hai tay bỗng nhiên nắm chặt bộ ngực quần áo hắn, nhấc bổng hắn lên, xung quanh Hoàn Nhan Xương bọn người cũng xông lại, nhất thời trong thính đường một đoàn hỗn loạn.
Nhưng mà đến cuối cùng, Tông Hàn cũng không thể thật sự ra tay đánh Tông Bật một trận.
Đóng cửa lại thì hắn có thể giết bất kỳ ai trong phủ Vân Trung. Nhưng từ đó về sau, nước Kim cũng coi như xong...
"Một dòng sông lớn sóng nước mênh mông, gió thổi hương lúa hai bên bờ."
Trong phòng giam âm u, ánh sao từ cửa sổ nhỏ hẹp xuyên vào, mang theo giọng điệu cổ quái tiếng ca, thỉnh thoảng trong đêm lại vang lên.
Sau khi sáu vị vương gia Nữ Chân đồng loạt thẩm vấn, cục diện phủ Vân Trung lại âm ỉ, lên men mấy ngày, trong thời gian này, bốn tù nhân lại trải qua hai lần ra tòa, trong đó có một lần thậm chí gặp Niêm Hãn.
Thành phố trải qua một lần giới nghiêm, nhưng ngày hôm sau liền lại giải trừ. Tên điên ở giữa phòng giam có khi lại cùng "Tiểu Cao" hỏi thăm về tình hình bên ngoài, Cao Phó Hổ thích ứng với kiểu mạo phạm này, cũng sẽ thuận miệng kể vài điều. Đương nhiên, tầng lớp hắn tiếp xúc không cao, một số thời điểm nhìn thấy manh mối, đã là phế liệu của các cuộc đấu đá tranh chấp cấp cao lộ ra.
Mặc dù tin tức "Hán phu nhân" tiết lộ tình báo dẫn đến thất bại nam chinh đã truyền ra ở tầng lớp dưới, nhưng đối với Hoàn Nhan Hi Doãn và Trần Văn Quân, việc bắt hoặc tống giam chính thức từ đầu đến cuối không xuất hiện trong mấy ngày qua, Cao Phó Hổ có khi cũng thấp thỏm, nhưng tên điên an ủi hắn:
"Đừng lo lắng, tiểu Cao, ngươi nhất định sẽ thăng quan, ngươi phải cảm ơn ta đấy."
Cao Phó Hổ cũng sẽ nói:
"Vậy cảm ơn ngươi nha."
Hắn cứ thế ngân nga bài hát kia trong đêm, mắt luôn nhìn về phía ánh sao qua cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì. Ba người còn lại trong phòng giam tuy bị liên lụy đến, nhưng bình thường cũng không dám chọc hắn, không ai lại tùy tiện gây sự với một tên bệnh thần kinh không giới hạn.
Lúc hát bài ca đó, hắn cho người ta cảm giác mang theo vài phần nhẹ nhõm, thân thể gầy yếu tựa vào vách tường, rõ ràng trên người còn mang đầy đủ loại thương tích, nhưng trong sự đau đớn ấy, hắn lại cho người ta cảm giác như thể cởi bỏ được xiềng xích nặng trĩu, đang đợi điều gì đó xảy đến. Đương nhiên, bởi vì hắn là thằng điên, có lẽ cảm giác đó cũng chỉ là giả tạo thôi.
Bốn phạm nhân vẫn chưa bị chuyển đi, là vì giai đoạn then chốt đã đến. Mấy vị vương gia Nữ Chân nắm thực quyền đã xác định, nhân chứng tiếp theo dù có chết hết, Hi Doãn trên thực tế cũng không thoát khỏi lần lên án này. Đương nhiên, vị Sơn Cẩu phạm nhân ở trong lo sợ bất an vì điều này, sợ ngày nào đó ban đêm ngục này sẽ bị người phóng hỏa, thiêu chết bọn họ tại chỗ.
Vì vậy mà mỗi đêm hắn đều không ngủ được.
Một đêm khuya, những bóng người kia đi vào nhà lao, hắn liền giật mình tỉnh giấc, có mấy người xua đuổi ngục tốt. Người cầm đầu là một nữ tử tóc hơi bạc, nàng cầm chìa khóa, mở cửa trong và cửa lao, bước vào. Tên điên trong phòng giam vốn đang ngân nga, lúc này ngừng lại, ngẩng đầu nhìn người bước vào, rồi vịn tường, khó khăn đứng lên.
Trong ngần ấy thời gian ở nhà tù, Sơn Cẩu thấy dáng vẻ của tên điên đều rất uể oải và suy sụp, mặc kệ ai đến, hắn cũng chỉ nằm hoặc ngồi trên đống rơm rạ, nếu không phải bắt hắn, hắn đối với ai cũng tỏ vẻ không quan trọng, nhưng chỉ lần này, hắn chủ động đứng lên.
Đương nhiên không lâu sau, Sơn Cẩu đã biết thân phận của người đến.
Chỉ thấy hai người nhìn nhau một lát trong phòng giam, là môi của tên điên động đậy vài lần, rồi chủ động mở miệng, nói một câu:
"Không dễ dàng đâu..."
Nữ nhân tóc nửa bạc quần áo quý phái, sau khi hắn nói xong câu đó, đột nhiên một cái tát vào mặt hắn. Tiếng động vang vọng nhà lao, nhưng xung quanh không ai lên tiếng. Tên điên đầu hơi nghiêng, sau đó quay lại, nữ nhân lại hung hăng một cái tát.
Đầu vẫn còn lay động, tên điên tên Thang Mẫn Kiệt có chút cúi đầu, đầu tiên co một chân lên, sau đó co chân còn lại, chậm rãi và trang trọng quỳ xuống trước mặt nữ nhân.
Tiếp theo là cái tát thứ ba, sau đó là cái tát thứ tư, cái tát thứ năm... Thang Mẫn Kiệt quỳ thẳng, để nàng một bàn tay một bàn tay đánh xuống. Như vậy trôi qua một hồi, nữ nhân kia có chút khàn giọng mở miệng:
"Ta có từng... làm chuyện gì tổn thương ngươi không?"
"Không có" Thang Mẫn Kiệt nói, "... Ngài có ân tình với ta."
"Ta có từng làm chuyện gì tổn thương người Hán thiên hạ không?"
"Ngài với người Hán khắp thiên hạ... có đại ân đại đức."
"Ta có từng làm gì có lỗi với quân Hoa Hạ các ngươi không!?"
"Không có, ngài là anh hùng, anh hùng người Hán, cũng là anh hùng của quân Hoa Hạ. Ta... Ninh tiên sinh từng đặc biệt dặn dò, mọi hành động, tất lấy bảo toàn ngài làm ưu tiên."
Trần Văn Quân lại một cái tát xuống, nặng trĩu, trong miệng Thang Mẫn Kiệt đầy bọt máu.
"Vậy tại sao còn làm như vậy!"
"Chỉ có diệt trừ Hi Doãn, mới tránh cho hai phủ đông tây từ đây hợp lực..."
Lại một cái tát rơi xuống.
"Vậy ta đáng chết sao?"
"Mới có thể tránh cho nước Kim đúng như lời họ nói, xem đối kháng với quân Hoa Hạ là ưu tiên hàng đầu..."
Lại một cái tát.
"Ta mấy năm nay cứu bao nhiêu người? Ta không xứng có một kết thúc tốt đẹp sao?"
"Như thế, mới có thể tránh cho quân Hoa Hạ sau này tiến lên phía bắc, người Nữ Chân thực sự hình thành chống cự mạnh mẽ..."
Lại là một cái tát nặng nề.
"Quân Hoa Hạ các ngươi làm ra chuyện này, sau này làm sao bàn giao với người thiên hạ! Ngươi cái tên khốn này !"
"Chúng ta có thể sớm vài năm, kết thúc cuộc chiến này, có thể bớt chết mấy vạn người, mấy trăm ngàn người, ta không còn cách nào khác..."
"Ta không cầu kết thúc tốt đẹp, nhưng người nhà ta, con ta, chúng dù sao cũng là con của ta..."
"Ta làm ra chuyện ác tày trời..."
Một cái tát, lại một cái tát, miệng Trần Văn Quân nói chuyện, miệng Thang Mẫn Kiệt cũng lẩm bẩm theo. Và khi nhắc đến đứa trẻ, Trần Văn Quân chợt đưa tay ra sau, rút chiếc trâm trên đầu, sắc nhọn lao xuống người đối phương, Thang Mẫn Kiệt trong mắt lóe lên một tia giải thoát, tiến lên đón lấy.
Ngay thời khắc quyết tâm làm xong chuyện này, tất cả gông xiềng trên người hắn đều đã rơi xuống, bây giờ, thứ còn lại cuối cùng này, không thể nào đền trả nổi.
"A !"
Trần Văn Quân gầm lên bi thương, nhưng trâm cài tóc, vẫn dừng lại giữa không trung.
Thang Mẫn Kiệt có chút chờ đợi một lúc, rồi đưa đôi tay đầy máu của mình lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay đối phương.
"Mọi chuyện đã rồi, Hi Doãn không thể thoát tội. Ngươi có thể giết ta."
Hắn khẽ nói, kéo trâm về phía cổ họng mình.
"Ta tự biết làm ra chuyện tội ác tày trời, đời này cũng không thể chuộc lại lỗi của mình. Chúng ta ở đất Bắc này, nếu nói ta mong muốn nhất được chết dưới tay ai, thì chỉ có ngươi, Trần phu nhân, ngươi là anh hùng thực sự, ngươi đã cứu vô số sinh mạng, nếu như có thể có cách nào khác, dù phải chết cả nghìn lần, ta cũng không muốn làm tổn thương ngươi."
Trong phòng giam, Trần Văn Quân mặt mang giận dữ, mang theo thê lương, mang theo nước mắt, cuộc đời nàng đã từng che chở vô số sinh mạng trong gió tuyết ở đất Bắc này, nhưng giờ khắc này, gió tuyết tàn khốc ấy rốt cuộc muốn cướp đi tính mạng của nàng. Còn Thang Mẫn Kiệt thì đầy thương tích, mười ngón tay máu me, đầu tóc rối bù, hai gò má sưng phù, trong miệng đầy bọt máu, mấy cái răng cửa đã sớm không còn trong khi bị tra tấn.
Trong những lần tiếp xúc trước đây, Trần Văn Quân đã từng thấy vẻ khoa trương của hắn, nhưng chưa từng thấy dáng vẻ của hắn lúc này, nàng chưa bao giờ thấy hắn thật sự nức nở, mà trong sự bình tĩnh và hổ thẹn này, Trần Văn Quân thấy trong mắt hắn có những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống. Hắn không hề khóc, nhưng vẫn cứ rơi lệ.
Hắn đưa cổ, đón nhận trâm cài.
Trần Văn Quân "A" một tiếng, phất tay tránh hắn ra, rồi đá hắn ngã lăn xuống đất.
Trong phòng giam tĩnh lặng một lát, Thang Mẫn Kiệt mới lại chậm rãi đứng lên.
"Ngươi giết ta đi. Ta biết chuyện này không thể chuộc tội... Xin ngươi giết ta."
Sau đó là quỳ xuống, liên tục dập đầu. Trần Văn Quân kinh ngạc nhìn cảnh này, một lát sau, nàng bước chân lùi về sau, Thang Mẫn Kiệt ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt, thấy nàng lùi lại thì có chút sợ hãi và thất vọng, cũng giữ lại, rồi lại dập đầu.
Bộp !
Trán của hắn đập xuống đất. Trong cổ họng hắn, dường như cũng có tiếng nấc nghẹn ngào.
Trần Văn Quân lùi ra khỏi nhà lao, cả đời này nàng đã thấy vô số phong ba, đã gặp vô số người, nhưng chưa bao giờ thấy như thế này. Tiếng "bịch" lại truyền ra trong phòng giam, nàng ném chìa khóa, bắt đầu nhanh chân đi về phía ngoài nhà lao.
Bành ! Bành ! Bành !
Đó là tiếng trán đập vào mặt đất, một tiếng lại một tiếng. Nhưng Trần Văn Quân bọn người cuối cùng đã rời khỏi phòng giam, ngục tốt nhặt chìa khóa lên, có người ra ngoài gọi đại phu. Khi đại phu đến, Thang Mẫn Kiệt co quắp trên mặt đất, trán đã sớm máu me đầy một mảnh...
Cầm máu, băng bó... Trong lao ngục tạm thời không còn tiếng hát ngâm nga đó, Thang Mẫn Kiệt mê man, có đôi khi có thể thấy cảnh tượng phía nam. Hắn có thể thấy em gái mình đã sớm qua đời, khi đó nàng còn rất nhỏ, nàng nhẹ giọng hát những bài hát thiếu nhi ngây thơ, bài hát nàng hát khi đó là gì, về sau hắn đã quên rồi.
Lại về sau hắn theo Ninh tiên sinh ở sông Tiểu Thương học tập, Ninh tiên sinh dạy bọn họ hát bài hát kia, trong đó giai điệu, đều khiến hắn nhớ đến bài hát thiếu nhi em gái đã hát.
"Đây là tổ quốc vĩ đại, nơi sinh sống nuôi dưỡng ta, trên mảnh đất ấm áp kia..."
Trên mảnh đất ấm áp kia, có em gái của hắn, có người nhà của hắn, nhưng mà hắn đã vĩnh viễn không thể trở về được nữa.
Hay có lẽ, bọn họ sắp gặp lại nhau...
Bạn cần đăng nhập để bình luận