Chuế Tế

Chương 1222: Hữu hình chư tượng phân phi viễn vô thanh cự mộng quyển hồng trần (5)

Đến trại, Ninh Nghị đi xem người bệnh trong thương binh doanh, sau đó mở họp, tập hợp và trần thuật tình hình chiến đấu, trạng huống ở Hán Trung, thậm chí là mấy trăm dặm xung quanh. Trạng huống của thiên hạ mấy ngày liền chất đống với nhau, báo cáo vòng thứ nhất lộn xộn mà chặt chẽ không bỏ sót.
Ninh Nghị họp cả buổi, đã hiểu rõ toàn bộ thế cục bắt đầu từ vĩ mô, đầu óc hơi mệt mỏi. Đến gần chạng vạng, hắn ngồi xuống sườn núi ngoài quân doanh, hoàng hôn còn chưa biến đỏ, gần đó là quân doanh, kề bên là Hán Trung, dấu vết chém giết chiến loạn đã bị xóa, người bị thương ngồi trong doanh địa, người hy sinh đã đi xa, tất cả chỉ mới qua vài ngày, nhận thức này khiến người thương cảm. Ninh Nghị chỉ có thể tưởng tượng vị trí của mình từng trải qua xung phong liều chết vô cùng kịch liệt vào mấy hôm trước.
Tần Thiệu Khiêm đi lên, đuổi tùy tùng đi, đứng một bên nói:
- Đánh thắng trận lớn, nên mừng vui một chút.
- Quá nhiều người chết, vốn nên sống sót, dù không đánh trận Hán Trung này thì ...
- Không có trận này thì cả đời họ khó chịu. Hai vạn người quân đoàn Bảy vốn được luyện binh bằng cách cực đoan, tâm huyết của họ đều bị ép bức ra, sống chỉ vì trận đại chiến này, sống vì báo thù. Sau đại chiến Tây Nam, tuy đã chứng minh sức mạnh của Hoa Hạ quân với thiên hạ, nhưng không có trận này thì hai vạn người quân đoàn Bảy không sống nổi, có lẽ bọn họ sẽ biến thành ác quỷ quấy rối trật tự thiên hạ. Có trận đại thắng này, người may mắn sống sót có lẽ sẽ sống đàng hoàng ...
Tần Thiệu Khiêm nói một tràng rồi lặng im, hắn vỗ vai Ninh Nghị:
- Những chuyện này cần gì ta nói ra, trong lòng ngươi vốn hiểu rõ. Ngoài ra, nguyên nhân Niêm Hãn và Hi Doãn đồng ý triển khai quyết chiến là bởi vì ngươi tạm thời không cách nào chạy tới Hán Trung, ngươi đến bọn họ liền đi, ngươi không đến mới đánh được, cho nên dù thế nào trận này phải để quân đoàn Bảy một mình đánh xong. Kết quả hiện giờ tốt lắm, ta rất mừng. Phụ huynh ở trên trời linh thiêng cũng sẽ cảm thấy vui mừng.
Ninh Nghị trầm mặc, chợt cười nói:
- Nếu Tần lão ở trên trời linh thiêng chắc rất muốn đánh ta.
- Thì có sao, ngươi đã vô địch thiên hạ, phụ thân không đánh thắng ngươi được.
- Nói cũng đúng.
Ninh Nghị đáp như vậy, Tần Thiệu Khiêm ngồi xuống một bên, giống như ngày mười lăm tháng tám nhiều năm trước, Tông Vọng và Quách Dược Sư giết đến, trước lúc Tần Thiệu Khiêm lãnh binh đón địch, hai người ngồi trên sườn núi bãi cỏ, phía trước là ánh chiều tà đỏ rực. Còn ngày này là hai mươi chín tháng tư Chấn Hưng nguyên niên.
Trong quân doanh gần đó vọng ra tiếng ca của binh sĩ.
Hai người nghe một lúc, Tần Thiệu Khiêm lên tiếng:
- Kế tiếp tính sao? Làm hoàng đế không?
Tất cả đã trong tầm với.
Mặt trời sắp lặn, trên sườn núi bãi cỏ, Tần Thiệu Khiêm tùy ý mở miệng, nhưng bên trong chất chứa ý vị không tầm thường. Vô luận là ai, đàm luận về vấn đề hoàng đế bằng ngữ khí hời hợt như vậy vốn đã bao hàm ý vị không tầm thường.
Ninh Nghị không nhìn Tần Thiệu Khiêm, chỉ chăm chú vào quân doanh phía trước, qua một lúc mới mở miệng nói chuyện:
- Ngươi biết trạng thái hoàn mỹ nhất trên đời này là lúc nào không?
- Hửm?
- Lúc ta còn nhỏ đặc biệt thích cảm giác sau khi hoàn thành một việc. Ví dụ đọc xong cuốn sách, ngươi biết xem xong rồi là có thể nghỉ ngơi, rửa chén xong là không làm gì nữa, ngươi thỏa mãn mong đợi của thế giới này, hơn nữa toàn thân trống rỗng, sau khi lớn lên ta cũng đuổi theo cảm giác như thế, cái cảm giác làm xong chuyện gì đó rồi nghỉ ngơi. Nhưng dần dà ngươi sẽ phát hiện làm mãi không dứt.
Ngữ khí của Ninh Nghị than thở khiến Tần Thiệu Khiêm nhíu mày nói:
- Nhưng ... ban đầu ngươi ở rể.
Ninh Nghị lặng im một lúc:
- Thì so sánh vậy thôi.
Tần Thiệu Khiêm gật gù:
- À.
- Từ khi người Nữ Chân lần đầu tiên xuôi Nam đến hiện tại, hơn mười năm rồi, khó khăn lắm mới đánh một trận. Chúng ta hy sinh to lớn, tính tổng hy sinh mười mấy năm nay càng thêm khiến người cảm thán, từ nơi này đi về phía trước còn sẽ có vô số sự tình, vô số phiền phức, nhưng ít nhất giây phút hiện tại là hoàn mỹ. Chúng ta tin tưởng hy sinh trong quá khứ đều có ý nghĩa của nó, tin tưởng tương lai sẽ có vô hạn hy vọng. Loại cảm động thuần túy này cả đời người đại khái chỉ có vài lần. Ngươi nhìn xem, mặt trời lặn, Tần Lão Nhị, ngươi đánh bại Tông Hàn là ngày nào?
Chú ý Ninh Nghị liếc mắt qua, Tần Thiệu Khiêm sờ cằm, không nhìn lại hắn:
- Hai mươi bốn ...
- Hai mươi bốn à, hôm nay là hai mươi chín.
Ninh Nghị gật gù:
- Trong năm ngày, Tần Lão Nhị chúc mừng thắng lợi, đưa tiễn chiến hữu, nên cười thì cười, nên khóc thì khóc, ngươi còn gửi thiệp khắp thiên hạ khoe khoang lên mặt. Ta mới đến hôm nay, xem người bên, mở họp một ngày, đầu óc mệt mỏi ngồi đây ngắm mặt trời lặn. Ta suy nghĩ rất nhiều lần, ta phải hát một bài thôi, cái bài Trường Giang cuồn cuộn đều là nước, còn nhớ không?
- Nhớ, lúc phụ thân ta chết ngươi kêu người hát bài đó.
- Đúng rồi.
Ninh Nghị giơ tay về phía mặt trời lặn:
- Nước Trường Giang cuồn cuộn trôi, bọt sóng lọc hết anh hùng ... thị phi ... thành bại ... quay đầu ù ù ù ù ... Núi xanh vẫn còn đó, mấy lần hoàng hôn đỏ ...
Ninh Nghị nhìn Tần Thiệu Khiêm, Tần Thiệu Khiêm đưa mắt qua hướng khác, được một lúc thì gượng gạo vỗ tay. Ninh Nghị vốc một nắm đất ném vào đầu Tần Thiệu Khiêm.
Cảnh tượng nghiêm túc bị hai vị nhân vật lớn cầm đất ném vào nhau, thân vệ đi theo bất đắc dĩ nhìn, không biết có nên tiến lên giúp không. Ném tới lần thứ ba thì bởi vì Ninh Nghị lỡ vốc đất bùn ném trúng mặt Tần Thiệu Khiêm, hai người đành đi tới dòng suối gần đó rửa tay, rửa mặt.
Tần Thiệu Khiêm phủi tro bụi dính trên áo khoác:
- Được rồi, qua hai ngày lại trò chuyện được không?
Ninh Nghị lắc đầu, nói:
- Khỏi đi, gặp dịp thì nói chuyện thôi.
Hắn lại bổ sung một câu:
- Dù sao không khí đều bị ngươi phá hỏng rồi.
- Già mồm.
- Đầu đất.
Hai người thuận miệng nói, chậm rãi leo lên dốc núi.
Ninh Nghị ngẫm nghĩ, lần này hắn lên tiếng trước:
- Vấn đề của chúng ta vốn đã rất nghiêm trọng, thiếu người, không đủ dự bị. Đánh trận bên Tây Nam khiến lực lượng dự trữ đã thấy đáy, bên Hán Trung lại lấy đi một nửa, mấy nhân tài như lại viên, lão sư có thể nhận lý niệm chính trị Hoa Hạ đã rất ít ỏi, giờ ngươi lỡ đánh chiếm Hán Trung, tiến thêm nghìn dặm về phía Nam, ta là không bột đố gột nên hồ, vừa rồi đang sầu lo đây.
Tần Thiệu Khiêm cười nói:
- Với thành tích chiến đấu của Hoa Hạ quân, hô lên một tiếng là bốn phương theo, nhân tài sẽ tự đến thôi.
Ninh Nghị lắc đầu:
- Vấn đề nằm ở chỗ quá nhanh, Hoa Hạ quân là nhìn giàu chứ nghèo, giờ họ hàng nghèo bốn phương kéo tới cửa, trong đó đa số là kẻ đầu cơ, số ít thật sự có kiến thức, có lý niệm chính trị đều là đến từ nho gia, lý niệm của họ đều thành lập trên cơ sở quân quyền nho gia ngày xưa. Lúc trước trong Hoa Hạ quân thì ta có thể thảo luận từ từ, ảnh hưởng dần, bây giờ không được, nơi lớn như vậy, chỗ trống khắp nơi, cân cử người đi, bây giờ mà sử dụng thì sẽ là người của ai khác, sẽ phải đau đầu một khoảng thời gian.
Tần Thiệu Khiêm hơi nhíu mày nhắc nhở:
- Vừa rồi chúng ta có đề cập việc làm hoàng đế.
Ninh Nghị còn đang lẩm bẩm:
- Ta mở họp dày đặc mệt chết bọn họ luôn.
Hắn nghe vậy phất tay nói:
- Làm hoàng đế không phải chuyện quan trọng, nơi lớn như vậy, biến cách lớn đến thế, khả năng phân biệt của dân chúng chưa lên kịp, trong vòng mấy chục, trên trăm năm chơi kiểu gì thì chỉ có thể gom quyền, làm người đứng đầu, đơn giản sửa tên như tổng thống, thủ tướng, chủ tịch quốc hội, chủ tịch ... Lúc trước chúng ta đã nói chuyện rồi, mấu chốt quyết định vỏ ngoài thể chế không nằm ở chỗ cầm đầu gọi là gì mà là chọn người nối nghiệp như thế nào.
Tần Thiệu Khiêm cảm thán một câu:
- Vị trí thái tử của Ninh Hi thế là vuột mất rồi.
Ninh Nghị cười nói:
- Là huynh đệ, ngươi thích thì cho ngươi làm hoàng đế đầu tiên.
Leo lên sườn núi, Tần Thiệu Khiêm cau mày liếc Ninh Nghị, qua một lúc mới nói:
- Ngươi tán dóc kiểu đó hơi đáng sợ.
- Nếu ngươi không ngại vất vả làm vài năm rồi nhường chỗ thì xem như làm một tấm gương tốt. Thật ra từ gom quyền đến nhường ngôi, mở ra cục diện mới chưa từng có, rất ít người để ta đặt niềm tin làm điều này.
Ninh Nghị nói đến đây thì bật cười:
- Đương nhiên nếu ai không chịu xuống sẽ được thấy đao của Tây Qua, ta chưa chắc kiềm chế được nàng.
Hai người Ninh, Tần từ lúc hợp tác giết vua một đường đi tới đã mười mấy năm, họ đã trò chuyện rất nhiều lần về lý niệm, ý tưởng, tương lai, một số lời không cần nói nhiều nữa.
Tần Thiệu Khiêm nhớ Tây Qua cấp tiến trong những lý niệm thì cũng bật cười, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Nhưng tóm lại ngươi định đổi xưng hô là gì?
Ninh Nghị lặng im một lúc:
- Về mặt chính trị sẽ đi con đường đại hội đại biểu nhân dân, ngươi thấy sao?
- Tùy ngươi quyết định, ta không có ý kiến. Nhưng mấy năm trước đã đề cập rồi, ta cũng nhắc tới mấy ý tưởng của người cho một số người biết, đa phần cảm thấy nếu không giết hoàng đế, vậy ngươi nêu ra quân chủ lập hiến, cho vua mất quyền lực cai trị sẽ càng bình ổn hơn.
Ninh Nghị trầm giọng nói:
- Ngược lại mới đúng. Về mặt thể chế, đa số sử dụng quy tắc vốn có khiến hoàng đế lui ra sau, cho người cầm quyền thật sự ai giỏi thì làm, nghe như rất xinh đẹp, trên thực tế quá mức lý tưởng hóa, không có quá nhiều khả năng thao tác. Đạo lý nằm ở chỗ tư duy quân quyền trên mảnh đất chúng ta đang ở đã cắm sâu vào lòng người, chiến loạn mới mười mấy năm chúng ta đã bảo về sau không để hoàng đế cầm quyền, tạm thời có lẽ được, nhưng đi ra đế vương có chút dã tâm hô lên một tiếng là có người hùa theo ngay, xét cho cùng thì đa số quần chúng mong đợi minh quân.
Tần Thiệu Khiêm gật đầu, nói:
- Ừm. Vậy lúc trước ngươi nói cách chơi hai đảng, thậm chí nhiều đảng chấp chính thì sao? Thật ra mười mấy năm trước lúc vừa giết vua tạo phản có vẻ ngươi thích chiêu trò đó, loại chế độ này có thể bảo đảm chính quyền ổn định vượt qua, không chừng sẽ thực hiện đế quốc lớn thiên thu trăm đời. Sao hôm nay ... xác định không dùng nó?
Ninh Nghị lắc đầu, nói:
- Điều kiện các mặt còn chưa đủ. Cách chơi nhiều phe phái có một quy luật bản chất thể hiện nhân quyền từ xưa đến nay nhất là quyền lợi tương đương với trách nhiệm, hơn nữa trách nhiệm là điều kiện tiên quyết của quyền lợi, từ xã hội nô lệ đến phong kiến, xét đến cùng đều là thể hiện dân chúng càng lúc càng có thể chịu trách nhiệm, giành vác trách nhiệm lên vai rồi nhận nhiều quyền lợi hơn.
- Hôm nay chúng ta thành lập một hệ thống cũng sẽ sinh ra đặc quyền, xét đến cùng hễ ngươi gánh nhiều trách nhiệm thì quyền lợi sẽ to ra. Nếu thực hành cách chơi nhiều phe phái, ủy quyền mức lớn nhất, vậy cần yêu cầu dân chúng có tố chất tự do tham gia chính trị. Trước kia là hoàng đế làm quyết định, hôm nay tất cả đều giao cho mọi người làm, vậy thì cần có thành lập vài hệ thống cần thiết.
- Đầu tiên, bắt buộc phải có hệ thống thông tin lành mạnh, quốc gia xảy ra chuyện gì thì dân chúng đều phải biết, không chỉ biết mà còn phải bảo đảm nhanh đáng tin, một quốc gia lớn như vậy, truyền bá thông tin phải có đột phá mang tính quyết định, chuyện xảy ra cách mấy nghìn dặm bên mình phải biết ngay.
Hai người chậm rãi đi tới trước, Ninh Nghị nói đến đây thì Tần Thiệu Khiêm liếc qua nói:
- Ngươi kêu người trong nhóm nghiên cứu của viện truy nguyên nghiên cứu cái kia ...
Ninh Nghị cười nói:
- Cái đó còn sớm lắm, dù giải quyết vấn đề thông tin thì còn một yêu cầu cứng nhắc là dân chúng tính toán với sự vật, chúng ta đối đĩa, giải quyết thế nào với chuyện xảy ra cách mấy nghìn dặm, ngươi cần có thái độ nghiêm túc, phương pháp tương đối chính xác. Trung tâm tư duy của xã hội chúng ta lấy tình lý pháp làm cơ sở, đa phần là người thấy mất đầu đã khen hay, người như vậy không chơi nổi, dù dựng lên hệ thống thì không lâu sau sẽ sụp đổ. Trước kia cũng có nói sơ về mấy chuyện này rồi.
- Nhiều năm trước ngươi từng nói dựng lên hệ thống sẽ làm một số người bắt đầu suy nghĩ.
Ninh Nghị gật đầu, nói:
- Sẽ có xúc tiến. Nhưng xã hội của chúng ta nếu muốn đến tiêu chuẩn đó thì phải cách mạng, cách mạng hoàn toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận