Chuế Tế

Chương 1324: Thời đại triều cường, mênh mông cuồn cuộn (4)

Tháng năm, đoàn thương đội nối tiếp nhau đi qua Tử Châu, qua cầu Vọng Viễn, vượt qua đại quân Nữ Chân cuối cùng chật vật rút về Sư Lĩnh, trải qua từng trận chiến đấu ngút ngàn giữa núi non... Đến ngày hai mươi hai tháng năm, họ đã vượt qua ải Kiếm Môn.
Thời gian hơn một năm trôi qua, không ít địa phương đã thay đổi diện mạo. Đường núi có thể mở rộng đã cố gắng hết sức nới rộng, những nơi đóng quân trước đây giờ đều trở thành nơi nghỉ ngơi của thương khách, những điểm dừng chân cho nhân viên công tác làm việc, sau khi cục mậu dịch Tây Nam mở ra, đường ra quan như thế nào cũng không đủ dùng, từ Kiếm Các nhập quan, đoạn đường núi này phải bảo đảm lượng lớn hành khách qua lại, liền phải sắp xếp không ít nhân viên công tác duy trì trật tự.
Những nhân viên công tác này phần lớn nghiêm túc mà hung dữ, yêu cầu người đi lại phải tuân thủ nghiêm ngặt theo quy định, ở nơi tương đối chật hẹp không cho phép tự tiện lưu lại. Giọng của bọn hắn rất cao, thái độ chấp pháp có chút thô bạo, nhất là đối với những người bên ngoài không hiểu chuyện, ngạo mạn tự đắc, mơ hồ lộ ra cảm giác ưu việt của "Người Tây Nam".
Các thư sinh trong đoàn thương đội ra Xuyên khi đến ngược lại không cảm thấy gì, lúc này đã ở Thành Đô du ngoạn một thời gian, liền bắt đầu bàn tán những người này cũng chỉ là "Cáo mượn oai hùm", chẳng qua chỉ là một tiểu lại, vậy mà so với những đại quan ở Thành Đô còn lộ ra khoa trương hơn. Cũng có một số người vụng trộm ghi chép lại những tình huống này, dự định sau khi về nhà sẽ viết về kiến thức ở Tây Nam.
Ninh Kỵ ban đầu ghé qua khu đóng quân của thương binh, nay đã đổi thành nơi phòng dịch kiểm dịch người ngoại tỉnh, rất nhiều dân thường đến Tây Nam đều phải kiểm tra một lượt ở đây - chủ yếu kiểm tra công nhân từ nơi khác đến, họ mặc đồng phục, thường được dẫn bởi một số đội trưởng, hiếu kỳ mà rụt rè quan sát mọi thứ xung quanh. Theo lời giải thích của các thư sinh kia, những "Người đáng thương" này phần lớn bị bán đến đây.
Dọc theo đường đi có không ít khu tưởng niệm chiến dịch Tây Nam: Chỗ này xảy ra trận chiến nào đó, chỗ kia lại xảy ra một trận chiến khác... Ninh Nghị rất chú ý đến những "Công trình mặt tiền" như thế này. Sau khi chiến đấu kết thúc, đã có thống kê lớn, và trên thực tế, trong toàn bộ chiến dịch Tây Nam, mỗi một trận chiến đều diễn ra tương đối thảm khốc. Quân Hoa Hạ sau khi xác minh, khảo chứng, biên soạn lại, liền khắc bia kỷ niệm ở những địa điểm tương ứng, bởi vì số lượng công nhân điêu khắc đá có hạn, công trình này hiện vẫn đang tiếp diễn. Đám người đi trên đoạn đường này, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng đinh đinh đang đang vang lên.
Trong đại chiến Tây Nam trước kia, con đường núi Kiếm Các bị đánh cho rối tinh rối mù, đường sá hư hại, vận chuyển khó khăn, nhất là vào giai đoạn cuối, quân Hoa Hạ và quân Nữ Chân rút lui tranh giành đường đi. Quân Hoa Hạ muốn chặt đứt đường đi để chặn địch, quân Nữ Chân bị chặn thì thường liều chết phản kháng, hai bên đều cuồng loạn chém giết. Rất nhiều thi thể chiến sĩ căn bản không kịp thu nhặt phân biệt, cho dù có phân biệt ra cũng không thể đưa về hậu phương an táng.
Sau này chỉ đại khái phân rõ trận doanh rồi thống nhất thiêu, tro cốt chôn sâu dưới đất hoặc rải trong núi. Cũng bởi vì thế mà những chiến sĩ này không có mộ phần ở những nơi khác, những ghi chép trên núi này, đã là bia kỷ niệm của họ, cũng là mộ bia chân chính của họ.
Núi xanh may mắn chôn xương trung. Đối với những ghi chép ở khắp núi này, dù là người của thế lực nào cũng đều bày tỏ sự tôn trọng đầy đủ. Khi nghỉ ngơi vào ban đêm, sẽ có người đến những nơi có bia kỷ niệm để dâng hương bái tế, khói bụi bay lượn. Thỉnh thoảng sẽ có người đốt vàng mã bị đội tuần tra ngăn lại, thậm chí cãi vã hoặc chửi bới, nếu gây sự, sẽ bị bắt giữ trong núi một ngày.
Khi đoàn thương đội dừng chân trên núi, Ninh Kỵ cũng đã lên thắp hương hai lần. Hắn không thích thắp hương, càng thích kiểu dọn chút thịt đầu heo cùng uống rượu để tế lễ. Một học cứu trung niên cùng đoàn thấy bộ dáng đáng yêu của hắn, liền nhiệt tình chỉ cho hắn trình tự kính thần tế lễ, rằng tâm thành ý muốn, trình tự phải chuẩn, mỗi một phương thức đều có ý nghĩa của nó, nếu không, anh hùng ở đây có thể rộng lượng, nhưng sau này khó tránh khỏi làm phật ý thần linh. Ninh Kỵ nhìn người đó như thể nhìn một tên ngốc.
"Ta không tin thần, trên đời không có thần."
Ánh mắt khinh bỉ của hắn cũng rất đáng yêu, học cứu trung niên liền ân cần khuyên nhủ:
"Người trẻ tuổi, còn nông nổi, nhưng cũng không nên nói lung tung, ngươi đã thấy hết mọi chuyện trên đời chưa? Sao lại nói không có thần? Ngẩng đầu ba thước có thần minh... Hơn nữa, lời ngươi nói quá thẳng thắn, cũng dễ mạo phạm đến người khác..."
Ninh Kỵ nghĩ thầm, lão tử đã nói là không có thần, ngươi cứ nói có thần, vậy mạo phạm đến ta thì sao bây giờ... Nhưng sau những chuyện ở sân nhỏ năm ngoái, hắn đã sớm biết trên đời có rất nhiều kẻ ngốc nói không thông, cũng lười đôi co.
Học cứu trung niên cảm thấy phản ứng của hắn nhu thuận đáng yêu, tuy trẻ tuổi nóng nảy, nhưng không giống những đứa trẻ khác hay cãi chày cãi cối, thế là lại tiếp tục nói thêm không ít...
Trên đường, mọi người có nhiều biểu hiện khác nhau đối với việc tế lễ anh hùng. Đối với Ninh Kỵ, ngoài chút hồi ức trong lòng, hắn cũng không có quá nhiều cảm xúc. Ở lúc dâng hương, hắn nói với họ một câu "Ta muốn đi ra ngoài rồi", rồi rời Kiếm Môn quan, quay đầu về dãy núi phất tay. Lá cây trên núi xào xạc trong gió.
Rời khỏi Kiếm Các, vẫn là địa bàn của quân Hoa Hạ.
Trong đại chiến Tây Nam, Quân đoàn thứ bảy cuối cùng đã quyết chiến với quân Nữ Chân Tây Lộ, giành cho quân Hoa Hạ từ Kiếm Các xuống đến Hán Trung một vùng đất rộng lớn, trên thực tế cũng là tạo ra không ít thuận lợi cho việc xuất hàng hóa Tây Nam. Từ xưa ra Xuyên có cả đường thủy lẫn đường bộ, nhưng trên thực tế dù đi đường thủy qua Nghi Tân, Trùng Khánh hay đường bộ qua Kiếm Môn Quan đều không ổn, trước đây quân Hoa Hạ không quản được bên ngoài, thương khách rời khỏi Kiếm Môn quan phần lớn đều phải tự bơi, tuy nói rủi ro càng lớn thì lợi nhuận cũng càng cao, nhưng nói tóm lại chung quy bất lợi cho việc xuất nhập tài nguyên.
Lúc này, quân Hoa Hạ ở ngoài Kiếm Các liền có thêm hai điểm tập hợp và phân tán, một là gần Chiêu Hóa sau khi rời Kiếm Các. Dù là đến hay đi thì hàng hóa cũng đều phải tập kết một lần ở đây. Tuy rằng hiện tại nhiều thương nhân vẫn thích tự mình vào Thành Đô để mua được giá tốt nhất, nhưng để nâng cao hiệu suất vận chuyển trên đường núi Kiếm Các, chính phủ Hoa Hạ tổ chức đội kỵ mã chính thức mỗi ngày vận chuyển một lượng lớn hàng hóa thông thường đến Chiêu Hóa, thậm chí còn bắt đầu cổ vũ mọi người lập ra một vài xưởng nhỏ có hàm lượng kỹ thuật không cao ở đây để giảm áp lực vận chuyển cho Thành Đô.
Vì Thành Đô chỉ mới phát triển lớn trong một năm, nên bố cục ở Chiêu Hóa dưới mắt chỉ có thể coi là mới phác thảo. Lượng lớn dân số từ bên ngoài tụ tập ở nơi này bên ngoài Kiếm Các, so với khu phát triển Thành Đô, nơi này càng lộ vẻ bẩn, loạn và kém. Công nhân được đưa từ bên ngoài đến thường phải ở đây khoảng ba ngày. Họ cần trả trước một khoản tiền, bác sĩ kiểm tra xem có bệnh dịch nguy hiểm gì không, tắm nước nóng, nếu quần áo quá cũ nát thì phải đổi, chính phủ Hoa Hạ sẽ thống nhất cấp cho một bộ quần áo, đến mức vào núi rồi nhiều người trông đều mặc một bộ trang phục.
Ninh Nghị từng ở nhà chê bai bộ y phục đó không đẹp, giống như tù nhân, nhưng đại nương đã lấy vấn đề chi phí đốp lại hắn.
Những tên ăn mày rách rưới không được phép lên núi, nhưng không phải là không có cách. Không ít nhà máy ở Tây Nam sẽ tuyển người giá rẻ tại đây, một khi ký một bản "Văn tự bán mình", phí kiểm dịch vào núi và thay quần áo sẽ do nhà máy gánh chịu, sau này trừ dần vào tiền lương.
"Nói đến, Chiêu Hóa bên này, coi như là có lương tâm."
Lục Văn Kha, thư sinh lắm lời đi cùng đường và luôn "Rất có tiền đồ", cảm thán với Ninh Kỵ:
"Quân Hoa Hạ giúp đưa ra một loại hợp đồng bán thân, ở đây nhà nào cũng có. Hợp đồng quy định năm năm, nhà máy nào muốn bỏ tiền ra, sau này công nhân sẽ trả nợ dần theo tiền công, hết năm năm nếu muốn chạy còn phải trả thêm một khoản tiền chuộc thân. Nhưng mà, ngoài năm năm ra, cũng có hợp đồng mười năm hai mươi năm, điều kiện tốt hơn, hứa hẹn nhiều hơn, dành cho những người có bản lĩnh... Cũng có người ác độc, ký hai mươi năm, trên hợp đồng không có gì, khi ký thật rồi thì sẽ thảm..."
"Quân Hoa Hạ đã đưa ra hợp đồng năm năm thì nên quy định chỉ cho phép ký loại này."
Phạm Hằng, vị học cứu trung niên đã dạy Ninh Kỵ về kính thần, cau mày khi nghe nói chuyện này:
"Nếu không, thì chẳng khác nào cởi quần đánh rắm."
"Ai biết bọn họ nghĩ thế nào, nói cho cùng, những người dân thường không có gì trong tay, có thể đến đây ký hợp đồng thì đã tốt rồi, ở những chỗ khác thì thế nào, các vị đều nghe nói rồi chứ."
Mấy tên thư sinh tụ tập một chỗ thích nói chuyện bí hiểm, trò chuyện một hồi, lại bắt đầu chỉ trích quân Hoa Hạ ở Xuyên Thục đủ loại vấn đề, như là vấn đề vật tư xuất nhập không có cách nào giải quyết, Xuyên Thục chỉ hợp an phận, khó mà tiến thủ, nói đến sau này còn nói tới chuyện ba nước, trích dẫn kinh điển, phóng khoáng tự do.
Hơn một trăm người thương đội đi một đường, nhiều loại người cũng liền dần dần có tiểu đoàn thể. Cùng loại Lục Văn Kha, Phạm Hằng dạng này thư sinh tổng cộng có năm người, trên đường đi phần lớn tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm. Ninh Kỵ thân phận là một tiểu đại phu có gia học uyên thâm, mặc dù ở trong trường học thôn Trương vẫn luôn là một học cặn bã, nhưng cơ sở không kém, biết chữ đọc viết không có vấn đề gì cả, lại thêm hắn tướng mạo đáng yêu, đám thư sinh liền cũng xem hắn là đồng loại, nói chuyện phiếm linh tinh, cũng nên gọi hắn ở chung một chỗ, thỉnh thoảng còn có người san sẻ điểm tâm đưa cho hắn ăn. Thư sinh văn sĩ tuy nói phần lớn nghèo kiết hủ lậu, lúc này có thể đi theo thương đội khắp nơi du lịch, cũng ít nhiều vẫn có chút gia sản.
Vào thương đội sau đó, Ninh Kỵ liền không thể giống trong nhà thoải mái ăn nhiều. Hơn trăm người đồng hành, do thương đội thống nhất tổ chức, mỗi ngày ăn phần lớn là cơm tập thể, thẳng thắn mà nói thời đại này cơm nước thật sự khó ăn, Ninh Kỵ có thể lấy "thân thể to lớn" làm lý do ăn nhiều một chút, nhưng với tốc độ thay cũ đổi mới do hắn tập võ nhiều năm như vậy, muốn ăn no thật sự, là sẽ có chút dọa người.
Thân phận đại phu của hắn là một tiện lợi. Lặn lội đường xa như thế, đa số mọi người đều chỉ có thể dựa vào một đôi chân đi đường, đi đến mấy ngày, khó tránh khỏi bị phồng rộp, mà lại hơn một trăm người, cũng thường xuyên có người bị trẹo chân dạng nhỏ ngoài ý muốn, Ninh Kỵ dựa vào y thuật của mình, thái độ không sợ bẩn mệt cùng khuôn mặt đáng yêu vô hại, nhanh chóng thu hoạch được thiện cảm của phần lớn người trong thương đội, cái này khiến hắn trong khoảng thời gian du lịch này... cọ được đại lượng điểm tâm.
Tâm tính như vậy thực sự quá không phù hợp với thân phận "Thiên hạ đệ nhất cao thủ" tương lai, ngẫu nhiên nhớ tới, Ninh Kỵ cảm thấy ít nhiều có chút xấu hổ, nhưng cũng không có biện pháp.
Thịt muỗi cũng là thịt, đã đi ra bên ngoài, còn có thể làm sao đâu...
Một đường đến Chiêu Hóa, ngoài việc khám bệnh vặt cho không ít người, chung sống nhiều nhất chính là năm tên thư sinh này. Phạm Hằng, thư sinh trung niên từng dạy Ninh Kỵ về thần vị, tương đối có tiền, ngẫu nhiên đi ngang qua hàng quán đồ ăn vặt hoặc là nơi bán đồ ăn rẻ, đều sẽ mua chút đồ vật tìm đến cho hắn ăn, bởi vậy Ninh Kỵ cũng đành chịu đựng hắn.
Mà khi tiến lên thường đi ở phía sau mấy người, khi hạ trại cũng thường ở bên cạnh, là một đôi cha con làm trò mãi nghệ giang hồ, phụ thân Vương Giang có luyện qua chút võ công, người đã trung niên thân thể trông rắn chắc, nhưng trên mặt đã có những nốt đỏ khác thường, thường cởi trần luyện thiết thương đâm hầu.
Ngoại công cứng rắn luyện, già lại khổ không thể tả, người làm trò mãi nghệ trung niên này thật ra đã có các loại bệnh, nhưng những vấn đề cơ thể này đã tích lũy mấy chục năm, muốn giải quyết rất khó, Ninh Kỵ có thể nhìn ra, nhưng cũng không có cách nào, điều này rất giống như vô số cuộn len quấn quýt lấy nhau, trước kéo cây nào sau kéo cây nào cần phải rất cẩn thận. Tây Nam có nhiều danh y mới có thể chữa được, nhưng hắn trường kỳ rèn luyện y thuật chiến trường, lúc này còn chưa tới mười lăm tuổi, cho đơn thuốc chỉ có thể trị chết đối phương, bởi vậy cũng không nói thêm gì.
Con gái người làm trò mãi nghệ tên là Vương Tú Nương, mười bảy mười tám tuổi, làn da hơi ngăm đen, dáng người cân đối, đùi rắn chắc, nàng tết hai bím tóc, không có cùng phụ thân học cái gì võ nghệ cao thâm, vốn dĩ phụ thân nàng cũng sẽ không, kỹ xảo giỏi nhất của người làm trò mãi nghệ là lộn nhào, một lần có thể lộn một trăm cái. Ngoài lộn nhào thì là khỉ làm xiếc, hai cha con mang theo một con khỉ được huấn luyện khá tốt tên là Vọng Sinh, lần này đi Thành Đô, có vẻ như kiếm được không ít, vui vẻ chuẩn bị một đường biểu diễn mãi nghệ, trở lại Giang Nam.
Người làm trò mãi nghệ thật ra cũng sẽ bị thương, nhưng lên đường không lâu sau lại một lần Vương Tú Nương lộn nhào hơi bị đau, liền đến tìm Ninh Kỵ hỗ trợ khám trị. Chân đau không nghiêm trọng, nhưng từ đó về sau, Vương Tú Nương thường xuyên tới quấy rầy Ninh Kỵ, ví như sau khi hạ trại đưa chút quả dại cho Ninh Kỵ, cũng tiện cho những người khác, có đôi khi nói "Ngạo Thiên huynh đệ thật đáng yêu", liền muốn đến bóp mặt Ninh Kỵ, qua một hồi, mấy tên thư sinh liền cũng làm quen với nàng, qua lại có thể nói chuyện với nhau.
Ninh Kỵ lúc đầu chỉ cảm thấy là do mình đáng yêu, nhưng qua không lâu tiện nhận ra, người phụ nữ này hẳn là nhắm đến Lục Văn Kha, khi nàng đứng ở đó cùng Lục Văn Kha "rất có tiền đồ" nói chuyện, tay luôn theo bản năng vặn bím tóc, có chút nhăn nhăn nhó nhó động tác nhỏ, tản ra hơi thở tìm bạn đời hôi hám... Phụ nữ đều vậy, buồn nôn. Cũng không kỳ lạ.
Đương nhiên, mặc dù hiểu được điều này, hắn cũng không có ý định vạch trần ý đồ của đối phương, ngược lại còn thở dài một hơi. Khi phụ nữ kia nhéo mặt hắn, hắn liền đưa tay nắm mặt đối phương kéo ra. Dù sao phụ nữ này muốn gây họa không phải là mình, mà Lục Văn Kha nhìn cũng chẳng phải đồ tốt gì, hắn cũng không quan tâm vấn đề kết cục của hai người này.
Thương đội ở Chiêu Hóa gần đó ở lại một ngày, Ninh Kỵ cọ xát được bữa cơm lửng dạ, giữa chừng còn rời đội vụng trộm ăn một bữa no nê, sau đó mới cùng thương đội lên đường hướng phía đông đi tới.
Ra khỏi Kiếm Các, qua Chiêu Hóa, lúc này liền có hai con đường để lựa chọn.
Thứ nhất là dọc theo địa bàn của quân Hoa Hạ men theo đường Kim Ngưu lên phía bắc Hán Trung, sau đó theo Hán Thủy đông tiến, thì thiên hạ nơi nào cũng có thể đi. Con đường này an toàn mà lại có đường thủy, là con đường náo nhiệt nhất trước mắt. Nhưng nếu hướng đông đi vào bên trong ba quận, liền phải tiến vào một nơi tương đối phức tạp.
Từ sau khi quân Hoa Hạ nhảy ra khỏi ba huyện Hòa Đăng, vì nhân thủ không đủ, chiếm lĩnh hơn nửa bình nguyên Thành Đô xong thì không có ý định khuếch trương ra ngoài quá mức mãnh liệt, sau này Quân thứ bảy chiếm giữ Hán Trung, mảng lớn phía đông Hán Trung dưới sự xúi giục của người Nữ Chân thuộc về Đới Mộng Vi. Đây đương nhiên là hành vi bôi nhọ quân Hoa Hạ của người Nữ Chân, nhưng mà trên thực tế cản trở con đường lớn ra Xuyên, khó chịu lại không phải là quân Hoa Hạ hiện tại.
Dù sao với thanh thế của quân Hoa Hạ năm ngoái, thừa dịp đánh tan người Nữ Chân, đánh xuyên Hán Thủy đánh tới Tương Dương căn bản là không có vấn đề. Sở dĩ buông tha Đới Mộng Vi, bề ngoài nhìn có nguồn gốc từ việc hắn tạo thế "Cứu trăm vạn lê dân", vì vậy giơ tay lên, nhưng đồng thời, hai bên cũng ký kết rất nhiều hợp đồng, bao gồm việc Đới Mộng Vi từ bỏ quyền khống chế Hán Thủy, tuyệt đối không cho phép cản trở đồ vật thương lộ vận hành... Đây là ranh giới cuối cùng của quân Hoa Hạ, Đới Mộng Vi thực ra cũng biết rõ trong lòng.
Xấu hổ do thực lực không ngang nhau chính là ở đây, nếu như Đới Mộng Vi quyết tâm nhất định phải "có cái gì làm ngươi khó chịu thì làm cái đó", vậy thì quân Hoa Hạ sẽ trực tiếp đánh xuyên hắn, nhận lấy trăm vạn thậm chí mấy trăm vạn người, nói đến thì có lẽ rất mệt, nhưng nếu như Đới Mộng Vi thật sự điên rồi, thì gánh chịu cũng chưa chắc thực sự khó khăn đến vậy.
Đới Mộng Vi không có điên, hắn am hiểu ẩn nhẫn, bởi vậy sẽ không ở những lúc không có ý nghĩa mà làm loại hành động theo cảm tính kiểu "ta đập đầu chết trên mặt ngươi". Nhưng đồng thời, hắn chiếm cứ con đường mua bán, ngay cả thu thuế quá cao cũng không thể, bởi vì bề ngoài kiên quyết công kích Tây Nam, hắn còn không thể làm ăn trực tiếp với Tây Nam, mà mỗi một thế lực giao dịch với Tây Nam đều xem hắn là tên điên có thể nổi khùng bất cứ lúc nào, điểm này cũng khiến người ta vô cùng khó chịu.
Nếu như quân Hoa Hạ vận chuyển cho toàn bộ thiên hạ chỉ là một ít đồ thương nghiệp đơn giản, vậy thì ngược lại dễ nói, có thể sau kỳ nghỉ nửa năm mới bắt đầu, hắn mở ra quân giới cao cấp, mở ra chuyển nhượng kỹ thuật với khắp thiên hạ, đây là sự tình quan hệ đến mệnh mạch của cả thiên hạ, nhất định phải từ từ mưu tính ở thời khắc mấu chốt.
Ví như ta Lưu Quang Thế đang tiến hành giao dịch trọng yếu với quân Hoa Hạ, ngươi ngăn ở giữa, đột nhiên phát điên thì làm sao bây giờ, chuyện lớn như vậy, không thể chỉ nói để ta tin tưởng ngươi được chứ? Ta giao dịch với Tây Nam, là vì chuyện lớn cứu vớt thiên hạ thật sự, rất quan trọng...
Đới Mộng Vi bày ra một ván cờ, mượn thế lực của quân Hoa Hạ ngăn người Nữ Chân, lại đào lợi ích từ người Nữ Chân để đối kháng quân Hoa Hạ, một loạt thủ đoạn như vậy vốn để từng thế lực trong thiên hạ cảm thấy thú vị, trên miệng ủng hộ hắn cũng không ít. Nhưng khi từng thế lực có lợi ích qua lại thực tế với Tây Nam, đám người khi đối diện Đới Mộng Vi thì phần lớn lộ ra vẻ lo lắng này.
Ngươi đừng điên, ngươi đừng nhúng tay vào, hô hô trên miệng là đủ rồi, ngươi cũng đừng thật sự làm loạn... Không đúng, ngươi làm sao đảm bảo những điều này với chúng ta?
Bên Tây Nam khi có mối quan hệ lợi ích phức tạp với từng thế lực, Đới Mộng Vi liền trở nên chướng mắt. Toàn bộ thiên hạ bị người Nữ Chân giày xéo hơn mười năm, chỉ có quân Hoa Hạ đánh bại được bọn chúng, bây giờ tất cả mọi người đối với lực lượng Tây Nam đều khao khát đến tột độ, trước lợi ích thực tế như thế, chủ nghĩa chẳng là gì cả. Mục tiêu công kích sớm muộn sẽ biến thành ngàn người chỉ trích, mà ngàn người chỉ trích sẽ không kết thúc đơn giản, Đới Mộng Vi hiểu rõ điều này nhất.
Thế là vào sáu tháng cuối năm ngoái, một cuộc phản loạn nổ ra trong địa bàn của Đới Mộng Vi.
Một vị tướng quân tên là Tào Tứ Long vì phản đối Đới Mộng Vi, đã cầm vũ khí nổi dậy, chia rẽ một phần khu vực giáp giới với quân Hoa Hạ.
Vị Tào tướng quân này tuy mang tiếng là nổi dậy, nhưng cũng không ưa gì quân Hoa Hạ bên cạnh. Hắn ở đây hiên ngang lẫm liệt mà tỏ vẻ chấp nhận Vũ triều chính thống, chấp nhận sự chỉ huy của Lưu Quang Thế Đại tướng quân và những người khác, hô hào bình định lập lại trật tự, đánh đuổi tất cả phản tặc. Dưới cái khẩu hiệu to lớn nhưng trống rỗng này, điều duy nhất thể hiện ra thực tế là, hắn nguyện ý tiếp nhận sự chỉ huy của Lưu Quang Thế.
Lưu Quang Thế ở Tây Nam tiêu tiền như nước, vung tiền khiến Ninh tiên sinh mặt mày tươi cười. Về chuyện này, vô cùng bất đắc dĩ, Ninh tiên sinh đã gửi một phong thư, hy vọng Chính phủ nhân dân Hoa Hạ có thể thông cảm cho lập trường của Tào Tứ Long tướng quân, giơ cao đánh khẽ. Ninh tiên sinh cũng chỉ biết vậy, mặc dù gượng gạo làm theo, nhưng vì đã có bên A lên tiếng, thì thể diện này nhất định phải nể mặt.
Thế là, ở giữa quân Hoa Hạ và Đới Mộng Vi, Lưu Quang Thế lại xuất hiện thêm một vùng đất tương tự khu tự do cảng. Khu vực này không chỉ có thế lực của Lưu Quang Thế tiến vào chiếm giữ, mà còn có Đới Mộng Vi, Ngô Khải Mai, Trâu Húc và những người khác không thể giao dịch trực tiếp với Tây Nam cũng âm thầm có những động thái trong bóng tối. Hàng hóa từ Tây Nam xuất ra, chỉ cần đi một vòng qua nơi này, nói không chừng sẽ thu được giá trị lớn hơn. Vì đảm bảo lợi ích riêng, Đới Mộng Vi đã duy trì khá tốt khu vực này, toàn bộ con đường mua bán luôn được bảo vệ an toàn, thật đúng là một chuyện trớ trêu.
"Tào Tứ Long trên danh nghĩa là người của Lưu Quang Thế, sau khi phản Đới Mộng Vi thì nhận Lưu làm chủ, nhưng trên thực tế, chúng ta cảm thấy hắn vẫn luôn là một kẻ mang người. Đới công chuyện này, thật có thể nói là cáo già..."
Khi gần đến Ba Bên, Lục Văn Kha, Phạm Hằng lại cùng Ninh Kỵ chỉ điểm giang sơn, bàn luận về chủ đề Đới Mộng Vi.
Thông thường, những người đi từ Tây Nam ra ngoài đều sẽ chọn đường Hán Trung, Lục Văn Kha, Phạm Hằng lúc đến đều có chút cẩn trọng, vì chiến loạn vừa lắng xuống, tình hình chưa ổn định. Đợi đến khi ở Thành Đô một thời gian, họ mới có một chút đánh giá về toàn bộ thiên hạ. Mấy vị này là những nho sinh ưa thích đi vạn dặm đường, đã nhìn thấy quân Hoa Hạ ở Tây Nam, nên cũng muốn nhìn xem những vùng đất khác, thậm chí còn muốn cầu danh công ở ngoài Tây Nam, bởi vậy mới đi theo đoàn thương đội này rời Xuyên. Còn Ninh Kỵ thì chọn bừa một chỗ.
"Đới công hiện đang cai quản An Khang, Thập Yển, đều nằm dọc theo bờ Hán Thủy. Nghe nói người dân ở đó sống cũng không tệ. Đới công dùng Nho đạo để trị quốc, đạt được không ít thành tích. Vì thế chúng ta định trên đường này sẽ đi tận mắt xem sao. Long tiểu huynh đệ kế tiếp định chuẩn bị như thế nào?"
Mục đích chủ yếu của đoàn thương đội rời Xuyên này là đến địa bàn của Tào Tứ Long để dạo qua một vòng. Họ sẽ dừng lại ở một huyện thành phía bắc Ba Bên, sau đó mới tính tiếp hành trình. Lục Văn Kha hỏi ý kiến Ninh Kỵ, Ninh Kỵ thì không mấy quan tâm:
"Ta sao cũng được."
"Vậy không ngại cùng nhau đồng hành, cũng có thể nương tựa nhau."
Phạm Hằng cười nói:
"Chúng ta đã bàn xong, sẽ đi vòng lên phía bắc từ Ba Bên, qua hướng Minh Thông viện, sau đó đến An Khang rồi đi thuyền, chọn đường thủy đi Kinh Tương rồi tiến về phía đông. Ngạo Thiên tuổi còn nhỏ, đi cùng chúng ta là tốt nhất."
"Ta sao cũng được."
Trong đầu Ninh Kỵ nghĩ đến chuyện vào thành sẽ được một bữa cơm no bụng, lộ trình cụ thể thì không chọn.
Buổi chiều ngày mùng một tháng sáu, đội ngũ đi qua con đường núi chật hẹp không rộng rãi, tiến vào Ba Bên.
Trong thành, mọi thứ đều hỗn loạn không chịu nổi.
Đông đảo thương đội tụ tập ở trong thành trì nhỏ bé này, đâu đâu cũng là những quán trọ đơn sơ vừa được xây dựng. Những tiểu nhị quàng khăn mặt, những kỹ nữ son phấn đang ra sức mời chào những kiếm khách. Trên mặt đất bốc lên mùi phân ngựa khó ngửi. Với những người thường xuyên đi Nam về Bắc, có lẽ đây là biểu tượng của sự phát triển thịnh vượng, nhưng với những người mới ra khỏi Tây Nam thì trật tự ở đây quả là kém xa.
"Nhìn bên kia..."
Khi đoàn người đang trên đường đi về hướng quán trọ bình dân gần đó, Lục Văn Kha kéo tay áo Ninh Kỵ, chỉ về phía bên kia đường.
Phía bên kia đường, dọc theo hai bên là những chiếc lều trại đơn sơ được dựng lên khắp nơi, xung quanh được rào chắn bao bọc, trông như những nhà tù được dựng ven đường.
Trong các lều đều có người.
Những người đàn ông, đàn bà, trẻ con mặt mày xám xịt, quần áo tả tơi. Có người ngồi bệt bên ngoài lều, nơi không có rào chắn ngăn cách; có người lại bị giam bên trong rào chắn. Những đứa trẻ thì gào khóc, mút ngón tay hoặc là đùa giỡn rượt đuổi nhau trong môi trường như chuồng heo. Còn người lớn thì nhìn về phía này bằng ánh mắt vô hồn.
Nói là ngồi tù thì không giống, mà bảo họ hoàn toàn tự do thì cũng không đúng.
"Bọn họ là..."
Ninh Kỵ cau mày hỏi.
"Đây là những người đã nói ở Chiêu Hóa, những kẻ ăn mày có thể đến được đây coi như may mắn, những người đó vẫn có thể chọn, ký một bản hợp đồng năm năm, nói không chừng nửa năm là trả xong nợ, làm trong nhà máy năm năm, vẫn còn lại một khoản tiền lớn... Những người này, trong chiến loạn đã chẳng còn gì, có một số người bị người ta ở bên ngoài dụ dỗ, nói đưa đến Tây Nam, Tây Nam là chỗ tốt mà, nhưng khi ký hợp đồng thì lại hai mươi năm, ba mươi năm, bốn mươi năm, tiền công cũng chẳng được một thành ở Chiêu Hóa... Nhưng mà sao? Vì người lớn, vì con cái trong nhà, cũng chỉ có thể bán thân mình thôi."
"Ta thấy đây đều là vấn đề của quân Hoa Hạ!"
Người đàn ông trung niên Phạm Hằng đi bên cạnh lên tiếng, "Nói thì là giảng luật pháp, giảng khế ước, nhưng thực tế thì vô nhân đạo! Ở Chiêu Hóa rõ ràng đã có một bản hợp đồng năm năm, vậy thì quy định tất cả hợp đồng đều như vậy chẳng phải xong sao. Những người này đi Tây Nam, trên tay lại có hợp đồng lộn xộn như vậy, quân Hoa Hạ đáng lẽ ra nên chủ trì công đạo, sửa hết lại cho họ. Làm vậy thì chắc chắn sẽ được vạn dân ủng hộ! Cái gì mà Ninh tiên sinh, ta ở Tây Nam đã nói rồi, cũng chỉ là một kẻ ngu, nếu như ta xử lý việc này, không đến một năm, sẽ trả lại nó một càn khôn tươi sáng, Tây Nam còn có được danh tiếng tốt nhất!"
"Có lẽ là muốn để tự bọn họ chọn lựa..."
Ninh Kỵ nhìn những ánh mắt vô hồn, khẽ nói một câu. Lòng hắn vốn trắc ẩn, thấy kẻ địch thì có thể giết, nhưng khi thấy những ánh mắt này thì lại không được thoải mái.
Trên đường phố ồn ào náo nhiệt, những lời phê phán quân Hoa Hạ của Phạm Hằng không thể át nổi câu nói của Ninh Kỵ. Một người tên Trần Tuấn Sinh đang đi phía trước quay đầu lại nói:
"Dáng người thật không tầm thường đâu, các ngươi nói... Những người này từ đâu tới vậy?"
Vấn đề này dường như hơi phức tạp, cũng hơi nhạy cảm, trên đường năm người họ đã từng nhắc đến, có lẽ cũng đã nghe được một vài lời đồn. Lúc này vừa hỏi đến, Lục Văn Kha, Phạm Hằng cũng đều im lặng, một lúc sau, Phạm Hằng mới mở miệng:
"Đi xem một chút... Rồi sẽ biết thôi."
Hắn có ý riêng, đoàn người tiếp tục đi về phía trước. Ninh Kỵ có chút tò mò, khi sắp đến khách sạn mới hỏi Lục Văn Kha:
"Đi đâu xem gì vậy?"
Lục Văn Kha nghiêng đầu, nhỏ giọng đáp:
"Ngày thường đã có lời đồn rằng phần lớn công nhân đến Tây Nam trong những ngày này là bị người ta bán sang từ những vùng đất khác... Có nhiều công nhân như vậy, Đới công bên này có nhưng chắc chắn không phải là đa số. Rốt cuộc thì thế nào cũng khó mà nói rõ. Chúng ta đã bàn nhau trên đường rằng nên đến đó xem thử một chút. Thật ra Đới công học vấn uyên thâm, tuy không hợp với quân Hoa Hạ nhưng khi xưa binh hung chiến nguy, hắn đã cứu mấy trăm vạn người khỏi tay người Nữ Chân, đây là đại công đức không thể xóa bỏ. Dùng chuyện này để bôi nhọ hắn thì bọn ta có chút không tin."
"À."
Ninh Kỵ gật đầu. Hắn nếu gặp kẻ xấu thì tự nhiên sẽ rút kiếm giết, còn việc đánh giá tốt xấu, công tội của những người này thì hắn sẽ không làm, cho nên cũng không có thêm ý kiến.
Có lẽ do lưu lượng khách đột ngột tăng lên nên quán trọ vừa xây dựng ở Ba Bên đơn sơ chẳng khác gì hoang mạc, không khí oi bức lại tràn ngập mùi hôi khó chịu. Đến đêm, khi Ninh Kỵ trèo lên nóc nhà nhìn về phía xa, trông thấy những chiếc lều tạm bợ chen chúc với gia súc trên đường phố, giây phút này hắn mới thực sự cảm nhận được rằng mình đã rời khỏi địa bàn của quân Hoa Hạ.
Trong lòng bỗng có chút nhớ nhà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận