Chuế Tế

Chương 859: Sấm vang chớp giật, trường phong mênh mang (11)

Trời dần dần ngả về tây, giữa các khe rãnh dãy núi một mé Đổng Chí Nguyên đang dâng lên từng làn khói bếp, cờ xí ngôi sao trên nền đen phấp phới, có cờ xí đã nhuốm máu tươi, hiện ra từng vết đỏ thẫm, trong khói bếp, có bầu không khí trầm ổn tĩnh lặng.
Thỉnh thoảng có kẻ bí mật dò xét, cũng chỉ dám yên ắng thăm dò trong bóng râm đằng xa, mà sau đó nhanh chóng tránh xa, giống như con thú nhỏ lén lút trên Đổng Chí Nguyên.
Nhánh quân giết ra từ trong Tiểu Thương Hà này, sáp nhập tại đây. Mấy ngày trước, đội quân Thiết Diêu Tử nhào tới bọn họ như đâm đầu vào vực sâu, ngoại trừ một số ít người tan tác ra, tính mạng của những kỵ sĩ còn lại, gần như đều chôn thân trong một lần tấn công, hiện giờ cơ hồ một nửa Tây Bắc, đều đã chấn động bởi tin tức này rồi.
Mười vạn đại quân của vua Tây Hạ đang đẩy về phía này, nhìn như ổn trọng, thực tế lại có chút ý vị bất đắc dĩ.
Con người sợ hãi những thứ chưa biết.
Chủng Liệt ở xa tận Hoàn Châu sau khi nghe nói chuyện này, vẫn không biết sẽ có biểu cảm như thế nào, Chủng gia quân dưới trướng hắn chỉ còn mấy ngàn, đã không gây ra nổi sóng gió quá lớn. Nhưng ở mặt đông bắc, Chiết gia quân của Phủ Châu, đã bắt đầu có hành động.
Một mặt lần nữa phái người xác nhận tin tức như thiên phương dạ đàm này, một mặt chỉnh quân đợi xuất phát, đồng thời, cũng phái đi sứ giả, đi cả ngày đêm đến chỗ của Tiểu Thương Hà trong núi. Những chuyện này, Hắc Kỳ quân đóng quân ở Đổng Chí Nguyên vẫn chưa biết, đội quân Tây Hạ đẩy tới cũng không rõ, nhưng cho dù có biết, đó cũng không phải là chuyện quan trọng nhất trước mắt.
Thiên phương dạ đàm: thiên phương, là cách gọi của người Trung Quốc cổ đại đối với khu vực Ả-rập; dạ đàm, câu chuyện kể trong đêm. Thiên phương dạ đàm là tên gọi khác của câu chuyện “Nghìn lẻ một đêm”, vì câu chuyện trong sách ly kỳ cổ quái, nên sau này được dùng để ẩn dụ cho những cách nói hoặc lời đồn kỳ quái hoang đường.
Quan trọng nhất, vẫn là xu hướng của nhánh Hắc Kỳ quân này.
Lấy một vạn quân nhào ra từ trong núi, chưa đến hai ngày phá Diên Châu, sau đó lập tức chuyển hướng về phía tây, một trận phủ đầu hủy diệt Thiết Diêu Tử. Binh lính mạnh cỡ nào cũng có tổn thương chiến đấu, cũng có sự mỏi mệt về thể xác và tinh thần. Nếu bọn họ quay đầu chạy hoặc phái sứ giả đi đàm phán, đều rất bình thường, nhưng vấn đề ở chỗ, hai loại đầu mối này, đến giờ đều chưa từng xuất hiện.
Nghĩ tới phương hướng điên cuồng nhất, nhánh quân này không nghỉ ngơi nữa, mà đâm đầu xuyên vào chính giữa mười vạn đại quân, đều không phải không có khả năng.
Loại khả năng này khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Hiện trường một trận đại chiến trên Đổng Chí Nguyên ngoài mấy dặm, thi thể còn sót lại đã hóa thành một mảnh địa ngục thối rữa đáng sợ dưới cái nắng gay gắt của ngày hè. Giữa sơn cốc thông suốt bên này, Hắc Kỳ quân đã dừng lại nghỉ ngơi sắp xếp được bốn ngày. Đối với những kẻ rình rập bên ngoài mà nói, bọn họ yên tĩnh trầm mặc như cự thú. Nhưng bên trong nơi dừng trú, người bị thương nhẹ trải qua nghỉ ngơi đã cơ bản bình phục, binh sĩ thương thế hơi nặng lúc này cũng đã khôi phục lại năng lực hành động, mỗi ngày, các binh sĩ còn có lao động thích hợp, đến vùng phụ cận chẻ củi, nhóm lửa, chia nhỏ và hun sấy thịt ngựa.
Hai ngàn bảy trăm Thiết Diêu Tử, trực tiếp chiến tử trên chiến trường chưa tới một nửa, sau đó bỏ chạy mất hai ba trăm người. Có gần năm trăm kỵ sĩ sau khi đầu hàng còn được sống sót, những người khác đều bị giết chết từng người một khi đối đầu trên chiến trường hoặc trong lúc thu dọn chiến trường. Chiến mã chết ít, nhưng bị thương nhiều, còn có thể cứu đa phần đều được cứu sống. Thiết Diêu Tử đều cưỡi ngựa tốt, cao lớn lực lưỡng, một số có thể trực tiếp cưỡi, một số cho dù bị thương nhẹ, sau khi hồi phục còn có thể dùng để thồ hàng. Những con đã chết, rất nhiều đều bị xẻ thịt ngay tại chỗ, những chiến mã có đủ loại vết thương chịu khổ mấy ngày, cũng bị giết từng con một trong bốn ngày này.
Năm trăm người đầu hàng bị ép thực hiện công việc giết mổ. Những người này có thể trở thành Thiết Diêu Tử, đa số là quý tộc Đảng Hạng, cả đời làm bạn với chiến mã, đợi đến khi phải cầm đao nhọn giết chết chiến mã của mình, đa phần không nỡ xuống tay, người không xuống tay được đều lập tức bị một đao chém chết, cũng có kẻ phản kháng, đồng dạng bị một đao chém lăn ra đất.
Các binh sĩ quân tâm đã vỡ, quân đảm đã lạnh, cho dù có cầm được đao lên phản kháng, cũng là sự uy hiếp có hạn trong tình huống có phòng bị kẻ phản kháng thế này cũng không nhiều. Binh sĩ Hắc Kỳ quân trước mắt cũng không có lòng dạ đàn bà, binh sĩ Tây Hạ đối xử với dân chúng Tây Bắc thế nào, trong những ngày này, không chỉ truyền đi trong lời nói của người tuyên truyền, mà một đường bọn họ tới đây, cần nhìn đều đã nhìn thấy hết. Thôn trang bị thiêu hủy, dân chúng bị ép thu gặt lúa mạch, xác chết hoặc xương trắng treo trên cây bày ra ven đường, sau khi tận mắt nhìn thấy những thứ này, đối với tù binh của quân đội Tây Hạ, cũng chính là một câu nói.
Dám phản kháng, rất tốt, vậy chính là một mất một còn!
Mà những tù binh cũng cảm nhận được sự kiên quyết này. Là kiên quyết chứ không phải cuồng nhiệt, trong thời gian mấy ngày này, những gì phần lớn quân nhân trong cả nơi trú đóng làm, nhìn như đang giết ngựa, thức ăn mỗi ngày cũng là thịt ngựa, nhưng điều họ thật sự làm, lại không phải như thế, mà là: Giết Thiết Diêu Tử, ăn ngựa của bọn chúng.
Còn về bước tiếp theo, binh sĩ Hắc Kỳ quân cũng có bàn bạc, nhưng đến tận hôm nay, mới trở nên chính thức hơn. Bởi vì thượng tầng muốn thống nhất ý kiến của tất cả mọi người, trước khi đại quân Tây Hạ tới, xem mọi người muốn đánh hay muốn ở lại, thảo luận và tổng kết ra một quyết nghị. Sau khi tin tức này truyền tới, ngược lại khiến nhiều người bất ngờ.
Ví dụ như Hầu Ngũ hôm nay xử lý thịt ngựa đến mức cả người một mùi máu tanh, sau khi nghe được tin tức này liền sững sờ một lúc:
- Ta còn cho rằng chúng ta đợi ở nơi này chính là sắp đánh Lý Càn Thuận sao còn phải thảo luận chứ?
- Đúng rồi.
Đám người Mao Nhất Sơn cũng ngây ngốc gật đầu.
- Sao không phải thảo luận?
Tiểu đoàn trưởng Từ Lệnh Minh đứng phía trước cau mày:
- Mười vạn đại quân của Lý Càn Thuận, hai ngày nữa sẽ tới, không phải nói sợ hắn, nhưng hai trận chiến công Diên Châu, đánh Thiết Diêu Tử, chúng ta cũng đích thực có tổn thất, hiện giờ bảy ngàn đấu với mười vạn, cũng không thể ngông cuồng tự đại trực tiếp xông qua đó chứ! Là đánh tốt, hay là đi tốt hơn, cho dù có đi, Hoa Hạ quân chúng ta có hai trận chiến này, cũng đã danh chấn thiên hạ, không mất mặt! Nếu muốn đánh, vậy đánh thế nào? Các người còn muốn đánh hay không, ý chí có đủ kiên quyết hay không, cơ thể có chịu nổi không, bên trên cũng phải biết chứ, bản thân tự bày tỏ thái độ là yên tâm nhất! Các tiểu đội trung đội đại đội, tối nay thống nhất hết ý kiến, sau đó bên trên mới xác định được.
- Vậy đương nhiên phải đánh.
Có một trung đội trưởng giơ tay bước ra:
- Ta có lời muốn nói, các vị...
- La Phong Tử ngươi có gì đợi lát nữa nói! Đừng có làm loạn lúc này!
Từ Lệnh Minh dùng một chưởng vỗ về phía tướng lĩnh trẻ tuổi tên La Nghiệp này:
- Còn nữa, muốn gì có thể nói, có thể thảo luận, không được phép áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, La Phong Tử ngươi chú ý cho ta.
Không lâu sau đó, cả quân doanh đều trở nên náo nhiệt.
Đoạn đường cách nơi này hơn ba mươi dặm, mười vạn đại quân đẩy tới, khói bụi kinh động che kín bầu trời, từ trên đường lớn phóng tầm mắt nhìn cờ xí kéo dài trước sau, đều không nhìn thấy bến bờ.
Lần này hầu hết binh lính đi theo bản trận đều là tinh binh trong nước Tây Hạ, Bộ Bạt sở trường đi đường núi, quân Cường Nỏ từng lớp từng lớp, Bát Hỉ điều khiển máy bắn đá, quân Cầm Sinh chiến lực cao cường, mấy ngàn cấm quân Vệ Thú doanh được lập từ con em quý tộc như Thiết Diêu Tử, và cả số ít khinh trọng tinh kỵ, bảo vệ đại trướng trung quân Lý Càn Thuận. Chỉ riêng trận thế mênh mông cuồn cuộn như vậy, đều đủ khiến cho sĩ khí binh sĩ trong đó tăng vọt.
Mà đại thủ lĩnh các bộ tộc tạo nên cao tầng Tây Hạ này, lần này cũng đều di chuyển theo đoàn quân, sự tồn tại của Thiết Diêu Tử, sự tồn vong của Tây Hạ đại diện cho lợi ích của tất cả bọn họ. Nếu như không thể nghiền nát đội quân đột ngột tới này trước trận của đại quân, vậy lần cả nước xuôi nam này, sẽ trở nên hoàn toàn vô nghĩa, thứ nuốt vào trong miệng, đều sẽ bị nôn ra hết thảy.
Không có ai có thể khoan nhượng chuyện như vậy.
- Đối phương khí thế đùng đùng hung dữ, binh lực tuy rằng không tới vạn người, nhưng chiến lực cực kỳ cao, không được khinh thường. Nếu đối phương còn có tâm cơ, muốn đàm phán, chúng ta có thể đàm phán trước. Nhưng nếu thật sự muốn đánh, theo binh pháp mà nói, lấy nhanh đánh chậm, lấy ít đánh nhiều, đối phương nhất định tấn công vương kỳ!
Trong hội nghị chiến lược quân sự hai ngày này, đại tướng A Sa Cảm Bất bèn suy đoán hành động của đối phương. Vua Tây Hạ Lý Càn Thuận nghiến răng nghiến lợi.
- Bảy ngàn người đối đầu với mười vạn quân ta, nếu bọn chúng dám xông tới trung trận của trẫm, trẫm tiếp bọn chúng thì có làm sao!
- Bệ hạ vũ dũng, mạt tướng kính phục. Nhưng binh pháp phải lấy mạnh đánh yếu, bệ hạ là chủ của Tây Hạ, không nên tùy tiện dính líu. Nhánh quân này từ khi giết ra từ trong núi, trong hai trận chiến, nhiều lần ra kỳ mưu. Chúng ta cũng không thể lơ là thiếu cảnh giác, một khi tiếp trận, nên dùng ưu thế binh lực tiêu hao nhuệ khí của chúng, cũng xem thử bọn chúng có đường rút hay không. Nếu đối phương không ra kỳ mưu, quân ta gấp mười lần chúng, tự nhiên có thể dễ dàng san bằng đối phương, nếu thật sự có kỳ mưu, mười vạn đại quân bên ta, cũng không sợ chúng. Cho nên mạt tướng kiến nghị, một khi tiếp chiến, không thể liều lĩnh, thận trọng là hơn. Vì dù sao đã có vết xe đổ của Thiết Diêu Tử…
Lời của A Sa Cảm Bất ít nhiều có chút nâng chí khí đối phương mà diệt uy phong mình, nhưng đây chỉ là bàn bạc của cao tầng, lại có ví dụ của Thiết Diêu Tử trước đó, lời hắn nói cũng đại diện cho cách nhìn của rất nhiều người, vì vậy, cho dù cảm thấy uất ức, nhưng càng ép gần đến Hắc Kỳ quân, phòng ngự của đại doanh Tây Hạ càng trở nên chặt chẽ. Đến ban đêm, đại doanh với tầng tầng bảo vệ đèn đuốc kéo dài, giống như pháo đài khổng lồ với trời sao vây quanh mặt trăng, bầu không khí căng thẳng lạnh lẽo không thôi.
Trong đêm nay, không đợi đến được bất cứ sứ giả tới đàm phán nào, rất nhiều người đều biết, sự tình khó xử rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận