Chuế Tế

Chương 1316: Chấn Hưng hai năm, mùa hạ (1)

Vũ Chấn Hưng năm thứ hai, đầu tháng năm, đất Tấn.
Thành Uy Thắng ngoài cửa đông, con đường quan đạo mới được mở rộng rất nhiều.
Con đường rộng rãi hiếm thấy ở đất Tấn này, bắt đầu được xây dựng từ tháng chín năm trước, men theo vùng đồi núi bên ngoài thành, kéo dài từ vùng núi hướng đông khoảng hơn mười dặm, sau đó dừng lại ở một địa phương có tên sông Trần Gia, nơi mà thôn xóm vốn có được mở rộng, một trấn thành mới được xây lên dựa vào núi kề sông.
Dường như có hiềm khích với những chữ "Tây", "Nam" hay tương tự, tòa trấn thành được nữ tướng đích thân giám sát xây dựng này được đặt tên là "Đông thành".
Đầu tháng năm, mọi thứ ở đây đều lộ ra vẻ khẩn trương và rối ren. Xe ngựa và các đoàn thương nhân ra vào tấp nập ở cả bên trong và ngoài thành, vận chuyển một lượng lớn vật tư. Từ phía tây vào thành, tường thành bảo vệ vẫn chưa được xây xong, nhưng đã có vọng lâu và quân đội tuần tra. Đường sá bên trong thành được phân chia đơn giản, khắp nơi là công trường xây dựng khí thế ngút trời. Rải rác có những khu dân cư nhỏ với các túp lều, có cả những chợ búa lộn xộn, các tiểu thương dùng xe đẩy hoặc gánh, mang cơm và nước đến các công trường.
Từ cuối tháng sáu năm trước, tin tức liên quan đến đại hội Tây Nam dần dần lan rộng khắp thiên hạ.
Những đề tài có thể làm phong phú thêm cho câu chuyện của người kể chuyện như "Đại hội luận võ thiên hạ đệ nhất" chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể trong những tin tức đó. Hành động "mở cửa toàn diện" của Hoa Hạ quân sau đó gần như đã lan đến Giang Nam và Trung Nguyên, ảnh hưởng đến tất cả mọi người, bao gồm cả sĩ, nông, công, thương. Một thế lực dựa vào việc nghiên cứu để đánh bại người Nữ Chân, nay lại bắt đầu rộng rãi đem thành quả của mình ra bán, những người nhạy bén đều nhận thấy, một đợt sóng lớn sắp ập đến.
Ngay tại đất Tấn, từ tháng chín năm trước, tin tức liên quan đến việc Tây Nam sẽ bán các công nghệ nấu sắt, chế pháo, thủy tinh, làm giấy... đã bắt đầu rục rịch tung ra. Tây Nam phái một đoàn sứ giả đến truyền dạy các công nghệ cho đất Tấn, còn việc nữ tướng muốn xây thành mới để dung nạp nhiều ngành nghề đã được đồn đại trong suốt mùa đông, đến đầu xuân, gần như tất cả các thương gia lớn ở đất Tấn đều đã rục rịch, tụ tập về Uy Thắng để thử tìm kiếm cơ hội kiếm chác.
Bình thường, đất Tấn và Tây Nam cách xa nhau, những vật phẩm tinh xảo, thủy tinh, nước hoa, sách vở, thậm chí cả binh khí từ bên đó đưa đến đây đều có giá trị gấp mấy chục lần. Nếu một nơi như vậy được dựng lên ở đất Tấn, hàng hóa được chế tạo tốt từ các vùng lân cận trong vòng mấy trăm thậm chí hàng ngàn dặm sẽ được vận chuyển ra từ đây, lợi nhuận từ việc này khiến không ai không đỏ mắt.
Thế là, mượn đà trào lưu này, khi Đông thành chưa khởi công, Lâu Thư Uyển đã đem không ít lợi ích chia ra với giá trên trời. Ngoại trừ những công lao quân sự không thể nhượng bộ, các ngành nghề còn lại như thủy tinh, nước hoa, dệt may, sách vở, đồ hộp... tất cả các sản phẩm phục vụ dân sinh, thậm chí cả hàng xa xỉ phẩm đều được chia cắt cho tất cả mọi người một cách hào phóng. Đầu tiên, những người thợ đầu tiên của đất Tấn được các sư phụ của Hoa Hạ quân dạy dỗ, sẽ xây dựng xưởng làm mẫu quan trọng nhất, sau đó các gia tộc cử người đến học, rồi lại mở rộng quy mô ra làm ăn riêng.
Điều này gần như tương đương với việc Chính phủ đứng ra cung cấp kỹ thuật cho từng hộ gia đình, lợi ích quá lớn đã thúc đẩy tính tích cực của tất cả mọi người. Trong giai đoạn cuối xây dựng đường sá ở phía đông thành, gần như tất cả các đại tộc và thương gia ở đất Tấn đều đã tham gia vào. Họ tự tổ chức nhân lực, điều động vật tư, không ngừng đưa lực lượng đến trấn thành đang được xây dựng này. Quy mô điều động nhân sự lớn như vậy và sự tích cực được thể hiện trong đó, thậm chí còn khiến không ít quan viên đất Tấn phải kinh ngạc.
Đồng thời, sự hào phóng của Lâu Thư Uyển đã tạo thành "màu sắc chung" giữa đa phần các thân sĩ, thương nhân ở đất Tấn. Các mỹ từ về nữ tướng đã liên tục tăng lên trong mấy tháng này ở đất Tấn. Những vụ ám sát hay chỉ trích vì các nguyên nhân khác nhau thường ngày cũng đã giảm hơn phân nửa.
Dù sao, trong bóng tối, tin đồn về việc nữ tướng đất Tấn và ma đầu Ninh của Tây Nam có một đoạn tư tình vẫn chưa bao giờ ngừng lại. Và trong đại hội Tây Nam lần này, có những người thạo tin âm thầm so sánh những lợi ích mà các thế lực đạt được, chí ít là trên bề mặt, lợi ích mà đất Tấn có được cũng tương xứng, thậm chí còn hơn so với Lưu Quang Thế, kẻ tài đại khí thô. Trong mắt mọi người, nếu không phải nữ tướng có giao tình sâu sắc với Tây Nam, thì đất Tấn sao có thể chiếm được nhiều lợi thế như vậy?
Tin đồn cứ thế mà lan truyền, còn chân tướng sự việc thường phức tạp đến nỗi ngay cả người trong cuộc cũng có chút khó nói rõ. Trong đại hội Tây Nam năm ngoái, đoàn đội của An Tích Phúc đúng là đã thu được thành quả lớn. Nhưng thành quả này không giống như đoàn sứ giả của Lưu Quang Thế, phải trả một cái giá thật lớn để có được, mà thật ra thì họ chỉ dựa vào sự quen biết, có chút mặt dày mày dạn, hoàn toàn coi tình cảm của Hoa Hạ quân Lương Sơn và việc hai lần trợ giúp Lưu Thừa Tông là thẻ bài vô hạn sử dụng, cái gì cũng muốn, cái gì cũng đòi.
Ninh Nghị cuối cùng cũng dở khóc dở cười chấp nhận phần lớn yêu cầu.
Trong những lời tâm sự giữa hắn và người ngoài, những lý do chính đáng được đưa ra là: Thứ nhất, đúng là hắn coi trọng tình cảm với đội ngũ Lương Sơn, có đi có lại là lẽ thường; thứ hai, hắn cho rằng trong tất cả các thế lực, đất Tấn là đại diện cho một thế lực người Hán có tinh thần phản kháng mạnh mẽ nhất, nên cho dù họ không đề cập, rất nhiều thứ Ninh Nghị vốn cũng đã định cho họ.
Đương nhiên, lý do thứ hai mang tính cá nhân, vì tính bảo mật nên không được lan truyền rộng rãi. Trong bối cảnh nữ tướng đất Tấn cười khẽ không để ý tới lời đồn, những gì hậu thế lưu truyền về giai đoạn lịch sử này phần lớn chỉ là những thông tin bề ngoài, cũng chẳng có gì đáng nói.
Từ khi các nhà dốc sức xây dựng Đông thành, thứ đầu tiên thành hình là doanh trại quân đội ở phía đông thành, nơi ở và khu xưởng làm mẫu. Đây không phải là địa bàn của các nhà, nhưng đối với những người đầu tiên được phân công đến xây dựng nơi đây, không ai lên tiếng oán thán. Vào thời điểm đầu tháng năm, khu xưởng nấu sắt cần kíp nhất đã dựng xong hai lò cao thử nghiệm, những ngày gần đây đã khởi động lò. Cột khói đen bốc lên trời, không ít thợ rèn đến học tập đã vùi đầu vào công việc.
Ở phía đông bắc thành trấn, gần với một gò núi, có một dòng suối nhỏ chảy qua khu vực, là khu sinh hoạt và học tập liên kết với doanh trại. Hiện tại đang có hơn ba trăm người trong đoàn sứ giả từ Tây Nam tới sinh sống ở đây, trong đó bao gồm hơn một trăm thợ thủ công, hơn hai mươi vị lão sư và một đội quân Hoa Hạ tăng cường bảo vệ. Trưởng đoàn sứ giả có tên Tiết Quảng Thành.
Ngoài những người của Hoa Hạ quân, một số lượng lớn thợ thủ công và sĩ tử trẻ tuổi nhanh nhẹn ở đất Tấn đã tập trung ở đây. Trước khi xưởng khởi công, những thợ thủ công và sĩ tử này sẽ phải tiếp nhận khóa đào tạo về tri thức truy nguyên học bao gồm toán học, vật lý học, hóa học... Điều này nhằm dạy cho họ những nguyên lý cơ bản, hy vọng họ có thể suy một ra ba. Đồng thời cũng để thử lựa chọn một số thợ thủ công có thể trở thành những nhân tài nghiên cứu, để tri thức truy nguyên học không ngừng phát triển.
Hoa Hạ quân đưa ra một cái giá không hề thấp cho việc dạy tri thức nền tảng của truy nguyên học này, ngay cả bên Lưu Quang Thế cũng không mua được, nhưng đối với đất Tấn, Ninh Nghị gần như ép mua ép bán mà đưa tới.
Trong đó cũng bao gồm việc chia cổ phần công nghệ, ngoài mảng quân sự và liên kết với các gia tộc quyền thế ở đất Tấn, hấp dẫn họ cùng nhau xây dựng khu công nghiệp mới. Đó là những kế hoạch trọn bộ mà ngoài triều đình mới Phúc Kiến ra thì không nơi nào có thể mua được. Lâu Thư Uyển sau khi thấy những điều này thì cũng khinh thường lẩm bẩm:
"Tên này muốn dạy ta làm việc sao?"
, nhưng sau đó cũng cảm thấy ý nghĩ của hai bên có không ít điểm tương đồng, sau khi sửa đổi một chút cho phù hợp thì lời nói trong miệng cô lại biến thành:
"Những chỗ này quá đơn giản", "Thật sự là trò đùa" cùng với tiếng lắc đầu thở dài.
Vào buổi chiều, mọi người tập trung trong khu học tập phía bắc. Hơn mười phòng học đều chật kín người. Phòng học đầu tiên ở phía đông, cửa sổ đã được che rèm, lính canh đứng ở ngoài. Trong phòng, nữ lão sư đã thắp đèn và đang giảng bài, nói về thí nghiệm về lỗ nhỏ thành hình ảnh.
"... Người đầu tiên làm ra thí nghiệm này chính là tiên thánh Mặc Tử, ông đã mô tả những việc như vậy trong " Mặc kinh ", nói 'ảnh đến, buổi trưa có mép, cùng chiều dài của ảnh. Nói về mép.', ý của nó là... Thông qua những thí nghiệm quang học, vật lý học này, chúng ta có thể có được một số đạo lý hữu ích, và cuối cùng là dựa vào những đạo lý này mà chúng ta tạo ra được kính viễn vọng sử dụng trên chiến trường. Thậm chí trong tương lai, chúng ta có thể chế tạo ra loại kính có thể nhìn được hàng ngàn, thậm chí hàng vạn dặm. Ở Tây Nam, loại kính thiên văn có thể xem được mặt trăng đã được tạo ra..."
Nữ lão sư này có vẻ ngoài không xinh đẹp, chỉ là giọng nói ấm áp và rõ ràng, nghe rất trật tự.
Mà giờ khắc này ngồi ở phía dưới đoạn trước nhất, đương nhiên đó là một bộ váy dài màu xanh, cho dù ngồi ở đằng kia đều lộ ra khí thế nghiêm nghị của nữ tướng Lâu Thư Uyển, ở Sử Tiến cùng An Tích Phúc cùng đi, nàng có chút hăng hái xem hết dạng thí nghiệm này, thậm chí đã đưa ra câu hỏi kiểu như "Trên mặt trăng có gì, có thấy Thường Nga không?"
Nữ lão sư sau đó kết hợp với "thuyết trời tròn đất vuông", nói đại địa là một quả cầu, mặt trăng cũng là hình cầu, kiểu lý lẽ mới lạ này khiến một đám thợ thủ công cùng sĩ tử nghe được mà tấm tắc lấy làm lạ. Lâu Thư Uyển nghe nói trên mặt trăng không có Thường Nga cùng con thỏ thì ít nhiều có chút ủ rũ, sau đó hỏi kính viễn vọng Tây Nam có phải làm chưa đủ tốt, thấy còn chưa đủ rõ ràng, nữ lão sư cũng chỉ đành gật đầu nói đúng.
"Nghĩ là như thế này."
Lâu Thư Uyển vừa cười vừa nói.
Nghe xong đại khái tiết học này, Lâu Thư Uyển, Sử Tiến, An Tích Phúc cùng những người khác từ trong lớp học đi ra, những vị quan viên trẻ tuổi vừa rồi tham gia nghe giảng cũng đi theo. Lâu Thư Uyển cùng An Tích Phúc nói chuyện về Ninh Nghị.
"Ta nhớ nhiều năm trước ở Hàng Châu, lúc quân đội của Thánh Công còn chưa đánh tới, Ninh Nghị và thê tử Đàn Nhi tới du lịch, trong thành có một hộ quan gia có tiểu thư cả ngày nhốt ở trong nhà, sầu não uất ức, đám người bó tay không có cách nào. Tô Đàn Nhi đến thăm, Ninh Nghị cho nàng một ý, bảo nàng đưa một hộp tằm, không lâu sau, tiểu thư kia mỗi ngày hái dâu, cho tằm ăn, tinh thần lại phấn chấn lên..."
Nàng cười nhạt nói:
"Toàn thân lụa là khinh người, không phải người nuôi tằm. Về sau Ninh Nghị thao túng nhân tâm, nhiều lần thành công, người ngoài gọi hắn là Tâm Ma, nói hắn thấm nhuần nhân tâm trí lý, nhưng hôm nay xem ra, cách thiên địa lý lẽ của vạn vật mới là điều hắn muốn, đâu chỉ tại nhân tâm."
Nàng ở trên lớp học cười có vẻ hiền lành, lúc này rời khỏi phòng học kia, bước chân đi nhanh, lời nói trong miệng cũng nhanh, không giận mà uy. Những quan viên trẻ tuổi xung quanh nghe thấy nhân vật lớn này nói ra những chuyện xưa cũ, nhất thời không ai dám tiếp lời, đám người đi vào một tòa lầu nhỏ gần đó, vào phòng tiếp khách cùng nghị sự, Lâu Thư Uyển mới phất tay, để mọi người ngồi xuống.
"Vị lão sư Hồ Mỹ Lan này, ý nghĩ rõ ràng, phản ứng cũng nhanh, xưa nay nàng thích gì? Bên này có biết không?"
Lâu Thư Uyển hỏi thăm An Tích Phúc bên cạnh.
An Tích Phúc gật gật đầu, kể ra những điều mà vị lão sư này xưa nay yêu thích, bao gồm thích ăn đồ ăn gì, ngày thường thích tranh vẽ, thỉnh thoảng cũng tự mình viết vẽ tranh loại hình thông tin, nói một cách đại khái. Lâu Thư Uyển nhìn sang đám quan chức trong phòng:
"Xuất thân của nàng, có bối cảnh gì, các ngươi có ai có thể đoán ra được không?"
"Hẳn là xuất thân từ gia đình uyên bác..."
"Cha ông tất có đại nho..."
Các quan viên lần lượt nói ra vài ý kiến, Lâu Thư Uyển hướng An Tích Phúc nhíu mày, An Tích Phúc nhìn mọi người một cái:
"Nàng này xuất thân nông hộ, nhưng từ nhỏ tính tình tốt, kiên nhẫn, sau khi Hoa Hạ quân đến Tây Nam đã đưa nàng vào trường học làm lão sư, nhiệm vụ duy nhất là dạy học sinh, nàng chưa từng đọc đủ loại thi thư, vẽ cũng không vẽ giỏi, nhưng truyền thụ kiến thức, lại làm rất tốt."
Trong phòng yên tĩnh một lát, mọi người hai mặt nhìn nhau, Lâu Thư Uyển cười gõ mấy ngón tay trên bàn nhỏ, rồi lập tức thu lại nụ cười.
"Chúng ta từ trước đến giờ cứ cho rằng người tài tư mẫn tiệp như vậy nhất định xuất thân uyên bác, cũng như đọc Tứ thư Ngũ kinh, đầu tiên là học bằng cách nhớ, đợi đến khi người ta đã trung niên, thấy nhiều, nghĩ nhiều, mới học được đạo lý của từng chỗ một nên dùng như thế nào, để có thể linh hoạt như thế mà dạy học sinh, có lẽ lại cần thêm mấy tuổi. Nhưng ở Tây Nam, tên Ninh đồ kia làm phép hoàn toàn khác biệt, hắn không ép người đọc Tứ thư Ngũ kinh, truyền thụ tri thức toàn bằng thực dụng, vị lão sư Hồ Mỹ Lan này, được dạy ra chính là để dạy học, dạy ra phương pháp của nàng, dùng tốt thì chỉ vài năm đã có thể dạy được mười mấy lão sư, mười mấy lão sư sau mấy năm có thể biến thành mấy trăm..."
"Các ngươi là nhóm quan thứ hai đến, các ngươi còn trẻ, đầu óc tốt, tuy có một số người đọc mấy chục năm sách thánh hiền, có chút 'chi', 'hồ', 'giả', 'dã', nhưng cũng có thể sửa đổi. Ta không nói biện pháp cũ là xấu, nhưng ở đây có biện pháp mới, cần các ngươi biết rõ ràng, học qua, cho nên những học thức Thánh Hiền trong lòng các ngươi hãy tạm thời để đó, ở đây, trước hết khiêm tốn học rõ ràng các biện pháp của Tây Nam, đây là cho các ngươi một nhiệm vụ. Ai học được tốt, tương lai ta sẽ trọng dụng."
Lâu Thư Uyển nhìn quanh đám người:
"Ngoài chuyện này ra, còn một chuyện khác... Các ngươi đều là người trẻ tuổi giỏi nhất của chúng ta, đọc đủ loại thi thư, có ý tưởng, có vài người lại thích chơi bời, kết giao bạn bè, các ngươi đều là quan thân, liền đại biểu cho mặt mũi của đất Tấn... Lần này những sư phó, lão sư từ Tây Nam tới đều là khách quý của chúng ta, các ngươi đã ở đây thì phải kết giao với họ. Người ở đây đôi khi sẽ có sai sót, làm không tốt, các ngươi phải lưu ý, họ có muốn thứ gì, phải tìm cách thỏa mãn họ, muốn cho họ ở đây ăn ngon, ở tốt, sống tốt, coi như là ở nhà..."
"Chuyện này cuối cùng là hi vọng bọn họ có thể ở lại đất Tấn. Nhưng phải hào phóng, phải ân cần, đừng tỏ ra bẩn thỉu, không nên đặt nặng mục đích quá, kết giao với người của Hoa Hạ quân, sau này đối với các ngươi cũng không ít chỗ tốt, họ muốn ở đây nghỉ ngơi một hai năm, họ đều là nhân kiệt, các ngươi học được càng nhiều thì sau này đường đi càng rộng. Cho nên đừng làm hỏng chuyện..."
"Đương nhiên, đối với những người có thể ở lại đất Tấn, chúng ta sẽ không keo kiệt khen thưởng, quan chức danh lợi gì cần là có đó, ta sẽ bảo đảm họ cả đời không lo cơm ăn áo mặc, thậm chí nếu có người nhà ở Tây Nam, ta sẽ đích thân bàn bạc với tên Ninh đồ kia, đưa người nhà họ an toàn đến đây, để họ không phải lo lắng về những điều này. Mà đối với những người hoàn thành tốt việc này, cũng sẽ có trọng thưởng, những việc này sau này An đại nhân sẽ nói rõ ràng cho các ngươi biết..."
Liên quan đến việc lôi kéo đoàn sứ giả, thực tế trước khi đến đã có lời đồn đại, một đám quan viên trẻ tuổi nhìn nhau, lần lượt gật đầu, Lâu Thư Uyển lại dặn dò vài câu, rồi phất tay bảo họ rời đi. Khi những quan viên này rời khỏi phòng, An Tích Phúc mới nói:
"Tiết Quảng Thành gần đây canh giữ những quân nhân Hoa Hạ rất nghiêm, trong thời gian ngắn e là khó có kết quả."
Lâu Thư Uyển cười gật đầu:
"Thời gian còn rất dài, cứ từ từ thôi, Tiết Quảng Thành không đơn giản, năm đó trực tiếp bắt cóc Lưu Dự ở Biện Lương, sau khi đưa Lưu Dự đi rồi còn một mình trở về Biện Lương, dùng cái Tiểu vương gia Hoàn Nhan Thanh Giác làm con bài, đổi lấy tính mạng của toàn thành Biện Lương, cuối cùng bản thân còn sống. Loại người này a, không dễ đối phó như Triển Ngũ, hiện tại hắn còn cấu kết với Triển Ngũ làm bậy, lại càng thêm đáng sợ. Ngươi ở đây, phải để mắt đến họ, tối kỵ là họ hành động lỗ mãng, ngược lại làm cho người ta chán ghét."
"Vậy sao lúc này lại nói rõ với bọn họ những chuyện này?"
"Chuyện này cần phải có khí khái lớn, thông tin trước hết cứ lan truyền ra, không sao cả."
Lâu Thư Uyển nói, "chúng ta chính là muốn giữ người ở lại, hứa cho họ quan to lộc hậu, cũng muốn nói cho họ biết, cho dù ở lại cũng không có ý đối đầu với Hoa Hạ quân. Ta lại quang minh chính đại cùng Ninh Nghị bàn bạc, như vậy, họ cũng bớt được nhiều lo lắng."
"Ninh Nghị bên kia... lại đáp ứng sao?"
"Hắn đã có thể đưa người tới, thì chắc chắn có chuẩn bị tâm lý. Hắn là một thương nhân, thích buôn bán, chỉ cần những người này tự mình gật đầu, ta chắc chắn phía Tây Nam sẽ có thể đàm phán được. Còn ở đây, có thể động não một chút, mỹ nhân kế cũng có thể dùng được nha, bọn họ đến đây mấy năm, bên cạnh không có ai chăm sóc, nữ tử nhà nào có tri thức hiểu lễ nghĩa, có thể gặp gỡ, ngươi tình ta nguyện, cũng chẳng bôi nhọ ai... Ngoài ra còn có vị lão sư Hồ kia, cô ấy có người nhà ở Tây Nam, nhưng một mình ở đây muốn chờ lâu như vậy, nói không chừng phòng không tịch mịch..."
Lâu Thư Uyển vừa nói, An Tích Phúc vẫn còn gật đầu, nhưng khi nói đến Hồ Mỹ Lan thì lại nhíu mày. Lâu Thư Uyển nói đến đây, rồi cũng ngừng lại, một lát sau, lắc đầu bật cười:
"Được rồi, chuyện này làm thất đức, quá keo kiệt, với người không gia thất thì có thể dùng chút, còn với người đã có gia thất thì thôi đi, thuận theo tự nhiên vậy, có thể sắp xếp mấy cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa, cùng kết giao bạn bè với cô ấy."
Gió nhẹ làm lay động rèm cửa trong phòng, ánh nắng chiều từ cửa sổ chiếu vào, Lâu Thư Uyển nói ra những chuyện này, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ phức tạp. Trong đầu nàng nhớ lại những ngày trước ở Hàng Châu, bây giờ nói ra, cũng chỉ còn lại câu "quá keo kiệt" kia. Có điều gì đó, lọn tóc lay động bên môi khiến nàng có chút thở dài...
Nhưng ngay sau đó, sự phức tạp trong mắt nàng tan biến, ánh mắt lại trở nên trong trẻo:
"Đúng rồi, Lưu Quang Thế đang ngóc ngách muốn động thủ với Trung Nguyên, có lẽ không lâu sau sẽ phát binh lên phía bắc, cuối cùng chắc chắn muốn giành lại Biện Lương và toàn bộ khu vực phía nam Hoàng Hà, chuyện này quá rõ rồi."
"Năm ngoái ở Thành Đô, nhiều người đã thấy rõ rồi."
An Tích Phúc nói, "chúng ta ở đây thì trước tiên tiếp đoàn sứ giả, còn bên kia thì tiếp nhận lô vũ khí đầu tiên Tây Nam sản xuất, bây giờ binh hùng tướng mạnh, chuẩn bị đánh nhau cũng không có gì lạ."
Lâu Thư Uyển cười một tiếng:
"Hắn muốn lên phía bắc, Doãn Tung, Trâu Húc những người này liền bắt đầu sốt ruột, dù sao Trâu Húc mưu phản Hoa Hạ quân, lần này Tây Nam mua bán, hắn một chút chỗ tốt đều không có chiếm được. Ninh Nghị cũng là hung ác, trong âm thầm cùng Lưu Quang Thế tỏ thái độ, nếu có thể đem Trâu Húc đánh tan, người giao cho Hoa Hạ quân, đi qua giao tiền có thể trở lại một đến hai thành. Cuộc mua bán này không nhỏ, Lưu Quang Thế ma quyền sát chưởng rồi."
An Tích Phúc nghe đến đó, có chút nhíu mày:
"Trâu Húc bên kia có phản ứng?"
"Tính ngươi thông minh."
Lâu Thư Uyển nói, "hắn muốn cùng ta hợp tác, mua vài món đồ trở về khẩn cấp, kỹ càng sự tình, hắn nguyện ý tự mình đến đất Tấn cùng ta đàm."
An Tích Phúc nhìn xem nàng, Lâu Thư Uyển nói:
"Ta đáp ứng."
"Trâu Húc là cái nhân vật, hắn liền không sợ chúng ta bên này bán hắn quay về Tây Nam?"
"Tại sao muốn bán hắn, ta cùng Ninh Nghị cũng không phải rất quen. Thù giết cha đâu."
Lâu Thư Uyển cười lên, "Mà lại Ninh Nghị bán đồ cho Lưu Quang Thế, ta cũng có thể bán đồ cho Trâu Húc nha, hai người bọn hắn tại Trung Nguyên đánh, chúng ta ở hai đầu bán, bọn hắn đánh cho càng lâu càng tốt. Luôn không thể chỉ làm cho Tây Nam chiếm lợi như vậy. Cái này chuyện làm ăn có thể làm, cụ thể đàm phán, ta nghĩ ngươi tham dự một chút."
An Tích Phúc gật đầu, sau đó lại nhìn sang ngoài phòng học bên kia:
"Bất quá, bây giờ chúng ta dù sao đang xây bên này, nếu là Hoa Hạ quân phát ra kháng nghị..."
Lâu Thư Uyển bật cười lớn.
"Vậy liền để Ninh Nghị từ Tây Nam viết thư đến mắng ta rồi. Ai sợ ai?"
Buổi chiều ánh nắng dần dần nghiêng, từ cửa sổ tiến đến ánh nắng cũng biến thành càng thêm kim hoàng. Lâu Thư Uyển đem chuyện kế tiếp từng cọc từng cọc kiện kiện an bài tốt, An Tích Phúc cũng rời đi, nàng mới đưa Sử Tiến từ bên ngoài gọi vào, làm cho đối phương ở một bên ngồi xuống, sau đó cho vị này đi theo nàng mấy năm, cũng bảo vệ nàng mấy năm an toàn hiệp khách rót một chén trà.
"Sử tiên sinh, gần đây nhìn ngươi có tâm sự, là đã xảy ra chuyện gì sao?"
Sử Tiến ở bên người nàng, những năm gần đây không biết cứu được nàng bao nhiêu lần tính mệnh, bởi vậy đối với vị đại hiệp này, Lâu Thư Uyển luôn luôn tôn trọng. Sử Tiến có chút nhíu mày, sau đó nhìn xem nàng, cười cười.
"Trên giang hồ truyền đến một chút tin tức, mấy ngày nay ta quả thật có chút để ý."
"Có thể nói cho ta nghe không?"
"Ta mấy năm nay một mực tại tìm kiếm Lâm đại ca đứa bé, Lâu tướng là biết đến, năm đó Ốc châu gặp thảm họa chiến tranh, đứa bé hướng đi khó tìm, lại thêm những năm này đất Tấn tình huống, rất nhiều người cũng là tìm không được nữa. Chẳng qua gần nhất ta nghe nói một tin tức, đại hòa thượng Lâm Tông Ngô gần nhất trên giang hồ đi lại, bên người đi theo một cái gọi Bình An tiểu hòa thượng, tuổi tác mười một mười hai tuổi, nhưng võ nghệ cao cường. Đúng lúc ta kia Lâm đại ca đứa bé, vốn là đặt tên gọi Mục An Bình, tuổi tác cũng trùng hợp tương đương..."
Lâu Thư Uyển gật gật đầu:
"Sử tiên sinh cảm thấy bọn hắn có thể là một người?"
"Năm đó tìm hiểu Ốc châu tin tức, ta nghe người ta nói đến, ngay tại Lâm đại ca xảy ra chuyện trong đoạn thời gian đó, đại hòa thượng cùng một người điên luận võ, kia tên điên chính là Chu tông sư dạy dỗ đệ tử, đại hòa thượng đánh kia một chiếc, suýt nữa thua... Nếu thật là lúc ấy cửa nát nhà tan Lâm đại ca, kia có lẽ chính là Lâm Tông Ngô về sau tìm được con của hắn. Ta không biết hắn tồn chính là tâm tư gì, có lẽ là cảm thấy mặt mũi không ánh sáng, bắt cóc đứa bé muốn trả thù, đáng tiếc về sau Lâm đại ca đưa tin chết rồi, hắn liền đem đứa bé thu làm đồ đệ."
"Xác thực có khả năng này."
Lâu Thư Uyển nói khẽ, nàng nhìn xem Sử Tiến, trôi qua một lát:
"Sử tiên sinh những năm này hộ ta chu toàn, Lâu Thư Uyển đời này khó mà báo đáp, dưới mắt quan hệ đến vị kia Lâm đại hiệp đứa bé, đây là đại sự, ta không thể ép tiên sinh ở lại. Nếu là tiên sinh muốn đi tìm kiếm, Thư Uyển đành phải thả người, tiên sinh cũng không cần tại việc này thượng do dự, bây giờ đất Tấn tình thế hơi bình ổn, muốn tới người hành thích, dù sao đã ít đi rất nhiều. Chỉ hi vọng tiên sinh tìm được đứa bé sau có thể trở lại, bên này nhất định có thể cho đứa bé kia lấy đồ tốt nhất."
Chạng vạng tối ánh nắng từ cửa sổ bắn vào, chiếu qua gian phòng, Lâu Thư Uyển cười nói khởi việc này, quang minh lỗi lạc. Sử Tiến nhìn xem nàng, sau đó cũng lỗi lạc nở nụ cười, lắc đầu:
"Chuyện bên này càng thêm quan trọng, đứa bé ta đã sai người đi tìm, chỉ là mấy ngày nay nhớ tới việc này, khó tránh khỏi tâm hữu sở động thôi. Ta lại ở chỗ này lưu lại, sẽ không đi."
Lâu Thư Uyển đứng ở đằng kia nghiêng đầu nhìn hắn, qua một hồi lâu, mới rốt cục thở một hơi dài nhẹ nhõm, nàng cong cong đầu gối, vỗ ngực một cái, con mắt đều cười đến dùng sức híp lại, nói:
"Làm ta sợ muốn chết, ta mới vừa rồi còn cho là mình có thể muốn chết đâu... Sử tiên sinh nói không đi, thật quá tốt rồi."
Nàng cực ít đối với người khác trước mặt lộ ra loại này hoạt bát, lờ mờ còn mang theo thiếu nữ ấn ký thần sắc. Trôi qua một lát, bọn hắn từ trong phòng ra ngoài, nàng liền lại khôi phục không giận mà uy, khí thế nghiêm nghị đất Tấn nữ tướng phong phạm.
Đây là bận rộn một ngày, tiếp xuống nàng còn có không ít người muốn gặp, bao quát vị kia khó chơi Hoa Hạ quân sứ đoàn trưởng Tiết Quảng Thành. Nhưng lúc này Lâu Thư Uyển, cho dù là cùng Tây Nam vị kia Ninh tiên sinh giằng co, tựa hồ cũng đã sẽ không rơi xuống hạ phong.
Đương nhiên, bọn hắn cũng đã có rất lâu rất lâu, chưa từng thấy qua...
Gặp lại một khắc này, sẽ như thế nào đây?
Nàng có đôi khi cũng sẽ ngẫm lại chuyện này.
Có lẽ... Đều nhanh già đi...
Nhưng nàng, vẫn là rất chờ mong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận