Chuế Tế

Chương 1323: Thời đại triều cường, mênh mông cuồn cuộn (3)

Thời gian qua giờ Sửu, bóng đêm chính đạt đến độ sâu nhất, khu vực Văn Hàn uyển gần đó khí tức ngọn lửa bị kìm xuống, nhưng từng đội từng đội đèn lồng, bó đuốc vẫn tụ tập ở đây, ba tầng trong ba tầng ngoài bao vây, khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.
Cấm vệ trong cung đã bố trí phòng tuyến nghiêm ngặt dọc theo tường viện, Thành Chu Hải cùng phụ tá xuống xe ngựa, cùng Thiết Thiên Ưng đã đến trước đó tiến hành bàn bạc.
"Đám cháy đã được dập gần xong, tập hợp tất cả nhân thủ của nha môn, lập tức tại chỗ chờ lệnh, không có mệnh lệnh thì không ai được nhúc nhích... Cấm quân của ngươi coi chừng vòng trong, ta phái người canh chừng xung quanh, dấu vết khả nghi, nghe ngóng tin tức, chúng ta đều phải nhớ kỹ, qua hôm nay, lại từng nhà tới cửa ‘bái phỏng’..."
"Bệ hạ lát nữa sẽ đến."
"Tốt."
Thành Chu Hải gật đầu, "Thương vong thế nào?"
Thiết Thiên Ưng liếc nhìn phụ tá bên cạnh:
"Rất thảm."
"Được."
Thành Chu Hải lại gật đầu, rồi phất tay với phụ tá, "Đi thôi, coi chừng bên ngoài, có tin tức gì thì đến báo."
"Vâng."
Phụ tá lĩnh mệnh rời đi.
Không lâu sau, một đội xe có cấm vệ đi theo từ phía bắc đi tới, dừng ở cửa hông Văn Hàn uyển, Quân Vũ lưng đeo trường kiếm từ trên xe bước xuống, sau đó là Chu Bội. Bọn họ hít hà hương vị trong không khí, đi theo sau Thiết Thiên Ưng và Thành Chu Hải, hướng vào trong viện.
Toàn bộ Văn Hàn uyển là một tòa nhà ba tầng, trong đó một ngôi nhà đã bị thiêu rụi, lầu chính cũng cháy hơn phân nửa. Vì xe Thủy Long đến với quy mô lớn, nên trong không khí lúc này toàn mùi gỗ cháy dở khó ngửi, trong các gian còn thoang thoảng mùi máu tanh. Vì hàng ngày phải bàn bạc chuyện với Tả Văn Hoài, Lý Tần đến sớm hơn, lúc này nghênh đón, cùng Quân Vũ, Chu Bội hành lễ.
"Tả khanh và người nhà, thương vong thế nào?"
Quân Vũ hỏi trước.
"Bệ hạ, Trưởng công chúa, mời đi theo ta."
Lý Tần nói rồi dẫn bọn họ về phía tòa nhà thứ ba còn nguyên vẹn, trên đường đi thấy vài bóng dáng người trẻ tuổi, có mấy người dường như vẫn còn hoạt động trong căn lầu chính bị cháy, không biết đang làm gì.
"Tả Văn Hoài, Tiêu Cảnh Di, đều không sao chứ?"
Quân Vũ kìm nén tò mò không chạy đến khu nhà cháy xem xét, trên đường hỏi. Lý Tần khẽ gật đầu, thấp giọng:
"Không sao, chém giết rất dữ dội, nhưng Tả, Tiêu hai người đều có chuẩn bị, có mấy người bị thương, nhưng may mắn không có ai mất mạng, chỉ có hai người trọng thương, tạm thời khó nói trước."
Nghe vậy, Quân Vũ thở phào một hơi, nhìn lại căn nhà cháy một nửa, rồi quay sang một bên:
"Bọn họ ở đó làm gì vậy?"
"Trong lúc chém giết, có mấy tên phỉ nhân xông vào các gian lầu, muốn dựa vào địa hình để chống cự, mấy vị bên này vây quanh gian phòng chiêu hàng, nhưng bọn chúng chống cự quá dữ, nên... ném mấy trái bom Tây Nam vào, chỗ đó bây giờ thi thể tan nát, bọn họ... đi vào để tìm chút manh mối. Chẳng qua cảnh tượng quá thảm khốc, bệ hạ không nên đến xem."
"Không xem."
Quân Vũ nhìn gian phòng tan hoang kia, mày giãn ra, hắn nhỏ giọng đáp rồi nói, "Thật là quốc sĩ!"
Việc dùng bom nổ người thành mảnh vụn hiển nhiên không phải tiêu chuẩn đánh giá quốc sĩ, nhưng nhìn vẻ mặt vui mừng khôn xiết của Hoàng đế với cái sự ngông cuồng này, đương nhiên không ai chất vấn. Dù sao từ khi đăng cơ, Hoàng đế luôn bị truy đuổi, sống chém giết gian nan, nên cái màn phỉ nhân ám sát xong bị dồn vào phòng nổ thành mảnh vụn, thật sự là quá hợp ý hắn.
Người tốt thì phải thế này chứ!
"Những sách vở, tài liệu vận từ Tây Nam tới, có bị tổn hại không?"
Đến lúc này, hắn mới nhìn đống tro tàn hỏi.
"Ngay sau khi tới Phúc Châu, việc đầu tiên chúng ta làm là sắp xếp và sao chép các sách vở, tài liệu, nên hôm nay dù có chuyện xảy ra thì tài liệu cũng không hề hấn gì. À, bệ hạ thấy đám cháy đấy, thực ra là chúng ta cố ý đốt...."
"Vì sao?"
"Việc bệ hạ muốn làm, phải chịu chút thiệt thòi, đó là cái cớ thôi, dù có dùng hay không, thì cũng chỉ là hai tòa nhà này. Ngoài ra, Thiết đại nhân vừa tới đã phong tỏa nghiêm ngặt vòng trong, trong viện thì bị canh giữ cẩn mật, chúng ta nói với bên ngoài là tối nay tổn thất nặng nề, chết không ít người, nên tình hình bên ngoài hơi hỗn loạn...."
"Làm tốt."
Quân Vũ không khỏi tán thưởng.
Một đoàn người lúc này đã đến trước căn lầu gỗ còn nguyên vẹn, trong quá trình này Quân Vũ cũng quan sát được tình hình. Mặc dù việc bố phòng bên ngoài viện và vòng trong là do cấm vệ phụ trách, nhưng việc thanh lý hiện trường và dò xét nơi chém giết hiển nhiên là do đám quân đội Hoa Hạ này quản lý.
Điều này không bình thường, theo lý thuyết, Thiết Thiên Ưng mới là người phải chịu trách nhiệm việc này, việc ông ta bị loại ra ngoài chứng tỏ đã có bất đồng thậm chí xung đột giữa hai bên. Nhưng đối mặt với Tả Văn Hoài và những người vừa tham gia vào cuộc chém giết, Thiết Thiên Ưng cuối cùng cũng không dám làm gì quá đáng.
Điều này cho thấy sức mạnh thực sự của đội ngũ hơn bốn mươi người đến từ Tây Nam này, hoàn toàn khác với vẻ cung kính và có phần rụt rè mà Tả Văn Hoài đã thể hiện trước đó. Với người có quyền lực thì đây là tín hiệu không tốt, nhưng đối với Quân Vũ, người đã luôn nghi hoặc và tưởng tượng về sức mạnh chiến đấu của Tây Nam, thì nó giúp làm sáng tỏ nhiều điều.
Đúng vậy, nếu không có thái độ như vậy, sao lão sư có thể ngang nhiên đánh bại Tông Hàn và Hi Doãn, những kẻ còn khó đối phó hơn cả Nữ Chân Đông Lộ quân.
Là một hoàng đế ngoài ba mươi, trẻ tuổi, nóng tính, hắn đã vùng vẫy trong thất bại và nỗi sợ cái chết suốt một thời gian dài, từng vô số lần tưởng tượng không khí thiết huyết trong quân doanh Hoa Hạ ở Tây Nam. Khi quân Hoa Hạ đánh bại Tông Hàn Hi Doãn, hắn nhớ lại những thất bại trong quá khứ, sự tàn sát mà con dân Vũ triều phải gánh chịu, trong lòng chỉ thấy áy náy, thậm chí còn thẳng thắn nói "Đại trượng phu là như vậy".
Tả Văn Hoài là nhân tài Tả gia cài vào Tây Nam bồi dưỡng, sau khi đến Phúc Châu, mặc dù tấu trình trước mặt hắn khá thẳng thắn, nhưng nhìn vẫn còn quá rụt rè và thư sinh, khác với những gì Quân Vũ tưởng tượng về quân Hoa Hạ, hắn đã từng có chút thất vọng: Có lẽ bên Tây Nam đã cân nhắc Phúc Châu nhiều người học cứu, nên đã phái vài quân nhân văn chức khéo léo đến, đương nhiên, có người tài thì là tốt, hắn cũng không vì thế mà than vãn.
Đến giờ phút này, sự thật phơi bày trước mắt hắn.
Chính là phải như vậy mới đúng!
Đến trước tòa nhà hai tầng, người trẻ tuổi thuộc quân Hoa Hạ từ Tây Nam tới hành lễ với hắn, hắn đưa tay đỡ đối phương đang dính máu, hỏi thăm chỗ Tả Văn Hoài, biết Tả Văn Hoài đang xem xét thi thể phỉ nhân, muốn gọi người ra, Quân Vũ phẩy tay:
"Không sao, trẫm tự đi xem, đều là thứ gì!"
Chỗ trưng bày thi thể phỉ nhân nằm ở gian bên trái lầu một, vừa tới nơi, nghe tin Hoàng đế đến, Tả Văn Hoài và những người khác mở cửa ra, hành lễ với Quân Vũ, Quân Vũ ân cần hỏi han họ vài câu, rồi cười xòa vào phòng nghỉ.
"Bệ hạ, chỗ đó..."
Tả Văn Hoài định khuyên ngăn, nhưng Quân Vũ lại nói:
"Không sao, trẫm từng thấy thi thể rồi."
Hắn rất thích cảm giác mạnh mẽ dứt khoát.
Gian phòng khá lớn, nhưng bên trong nồng nặc mùi máu tanh, thi thể chất thành ba hàng trước sau, có khoảng hơn hai mươi cái, có cái đặt dưới đất, có cái trên bàn, có lẽ vì nghe tin Hoàng đế tới nên mấy cái trên bàn đã được phủ vội một lớp vải. Quân Vũ kéo lớp vải trên bàn xuống, chỉ thấy phía dưới thi thể đều đã bị lột hết quần áo, trần trụi nằm ở đó, những vết thương càng thêm ghê rợn.
"Chúng ta kiểm tra, da dẻ của những thi thể này đa số rất đen, thô ráp, tay chân có vết chai, nhìn sơ thì thấy giống người ở biển lâu ngày. Trong lúc đánh nhau, chúng ta cũng nhận thấy một vài người bước chân rất linh hoạt, nhưng động tác chân dưới rất kỳ quái, cũng giống công phu trên thuyền... Chúng ta đã mổ dạ dày vài người, nhưng tạm thời chưa tìm được manh mối rõ ràng. Đương nhiên, chúng ta mới tới, nên một vài dấu vết chưa tìm ra, cụ thể thì phải chờ Ngỗ tác đến nghiệm..."
Mổ dạ dày... Quân Vũ ra vẻ nhìn đám thi thể ghê tởm, gật đầu liên tục:
"Ngỗ tác đến chưa?"
"Vì trước mắt chưa biết ai ra tay, chúng ta đã bàn với Lý đại nhân, thấy rằng trước mắt không thể để người không liên quan tới, nên..."
"Làm đúng. Võ nghệ của phỉ nhân thế nào?"
"Thân thủ không tệ, nếu là đối đầu trong bóng tối, thắng bại khó lường."
"Vậy sao thương vong của chúng ta lại ít vậy?... Đương nhiên đây là chuyện tốt, trẫm chỉ hơi thắc mắc thôi."
"Bẩm bệ hạ, đánh nhau thành trận và gây hấn ở giang hồ dù sao cũng khác. Văn Hàn uyển bên này có quân đội trấn giữ, nhưng chúng ta cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu như muốn đánh chiếm nơi đây, sẽ dùng biện pháp gì, đều đã có dự án."
Khi bọn chúng đến, chúng ta bố trí trạm gác ngầm đã phát hiện đối phương trước tiên, sau đó tạm thời tổ chức vài người mang theo đèn lồng tuần tra, cố ý dẫn dụ bọn chúng đến một chỗ, đợi sau khi bọn chúng đã vào trong, lại muốn phản kháng, thì đã chậm một chút... Chỉ là những người này ý chí kiên quyết, hung hãn không sợ chết, chúng ta chỉ bắt được hai người bị trọng thương, chúng ta đã tiến hành băng bó, lát nữa sẽ giao lại cho Thiết đại nhân..."
"Ừ ừ..."
Quân Vũ gật đầu, nghe rất say sưa, sau đó nghiêm mặt nói:
"Có ý chí đó, có lẽ là gia nô do một số đại tộc nuôi dưỡng, dụng tâm tìm kiếm, là có thể tra ra."
"Nhìn từ trình tự những người này xâm nhập, bọn chúng biết sơ lược về quân đội phòng thủ bên ngoài, vừa vặn lựa chọn thời cơ đổi ca, chưa từng kinh động đến bọn họ liền đã lặng lẽ tiến vào, điều này cho thấy người đến ở Phúc Châu có quan hệ rất thâm hậu. Mặt khác, chúng ta đến đây chưa được một tháng, trên thực tế những việc làm cũng chưa từng bắt đầu, không biết là người phương nào ra tay, điều động lực lượng lớn như vậy muốn tiêu diệt chúng ta... Những chuyện này tạm thời nghĩ không rõ..."
Quân Vũ lại cười:
"Những chuyện này có thể chậm rãi điều tra. Việc ngươi và Lý khanh quyết định tạm thời rất tốt, trước tiên phong tỏa tin tức, cố ý đốt nhà, bày ra thế yếu, đợi cho tin tức các ngươi bị hao tổn được thả ra, theo ta thấy, kẻ có tâm ma quỷ quái, sớm muộn gì cũng sẽ từ từ lộ diện, ngươi cứ yên tâm, chuyện hôm nay, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho các ngươi. Đúng rồi, người bị thương ở đâu? Trước dẫn ta đi xem, mặt khác, ngự y trước tiên có thể gọi đến, chữa xong vết thương, đem bọn chúng trông coi chặt chẽ, tuyệt đối không cho phép lộ ra nửa lời về chuyện ở đây ra ngoài."
Đám người sau đó lại đi xem mấy người bị thương ở một tòa nhà khác, Quân Vũ nói:
"Thật ra, từ khi vào Phúc Châu đến nay, trước kia từng có vài người hành thích ta, nhưng bởi vì đại quân đóng quân ở gần đó, lại có Thiết Khanh hết lòng bảo vệ, những kẻ dám liều lĩnh sơ hở hành thích giết người trong thành không nhiều. Các ngươi vừa mới đến Phúc Châu, lại gặp phải chuyện như vậy, là ta sơ suất, lũ người bạo ngược trong những gia tộc này, chẳng quan tâm gì đến đại nghĩa Vũ triều ta, kháng Kim không thấy chúng bỏ sức ra như vậy."
Hắn hung hăng mắng một câu.
Đội ngũ từ Tây Nam tới này, vẫn chưa bắt đầu tham gia cải cách quy mô lớn. Trong lòng mọi người, phán đoán đầu tiên là cho rằng những lão nho vẫn luôn ghi hận tội ác của Tâm Ma Thí Quân có khả năng ra tay nhất, có thể điều động hơn mười người triển khai hành thích theo cách này, đó mới thực sự là một hành vi lớn. Nếu như Tả Văn Hoài bọn người vì đến Phúc Châu nên có chút lơ là, thì tối hôm nay những người chết có thể đã là người của cả tòa nhà lầu.
Nhưng nhìn vết máu trên người những người này, và áo ngoài bên trong mặc giáp trụ bằng tơ thép, Quân Vũ liền hiểu được, những người trẻ tuổi này cảnh giác đối với cuộc chém giết này cao hơn nhiều so với người ở Phúc Châu.
Chuyện như vậy trong tình huống bình thường có lẽ mang ý nghĩa bọn họ không tin tưởng phe mình, nhưng ngay lúc này, nó cũng chứng minh họ đã đúng.
"Ta phải xin lỗi các ngươi."
Quân Vũ nói, "Nhưng ta cũng cam đoan với các ngươi, chuyện như vậy, sau này sẽ không xảy ra nữa."
"Bệ hạ không cần như vậy."
Tả Văn Hoài cúi đầu hành lễ, hơi dừng lại một chút, "Thật ra... Nói một câu đại nghịch bất đạo, trước khi đến, tiên sinh Ninh ở Tây Nam đã dặn dò chúng ta, chỉ cần dính đến lợi ích liên quan, đấu tranh nội bộ còn nguy hiểm hơn cả đấu tranh bên ngoài, bởi vì rất nhiều khi chúng ta không biết, kẻ địch đến từ đâu. Bệ hạ đã nghiêm khắc thực hiện cải cách, chúng ta chính là đầy tớ của bệ hạ. Binh sĩ không sợ đao kiếm, bệ hạ không cần xem chúng ta quá yếu đuối."
Quân Vũ nhìn hắn, trầm mặc rất lâu, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi dài thật dài. Trong khoảnh khắc đó, hắn chợt nhớ tới lần gặp mặt với thành viên Hoa Hạ quân trước khi đăng cơ ở Giang Ninh, đó là lần đầu tiên hắn chính diện nhìn thấy gián điệp Hoa Hạ quân, thành trì nguy nan, vật tư khẩn trương, hắn hỏi Phương Tuân có đủ lương thực hay không, đối phương trả lời: Ăn đủ, bởi vì người không nhiều lắm...
Lúc này, Tả Văn Hoài, thoáng chốc trùng khớp với bóng dáng kia...
Đây mới là Hoa Hạ quân.
Đây chính là Hoa Hạ quân!
Nếu như năm đó bên cạnh hắn đều là những quân nhân như vậy, thì Nữ Chân, sao có thể ở Giang Nam hoành hành, giết chóc...
Hắn nhẹ gật đầu.
Sau đó, mọi người lại trong phòng thương nghị một lát, về việc tiếp theo làm sao để đánh lừa bên ngoài, làm sao để tìm ra kẻ chủ mưu lần này... Đến khi rời phòng, thành viên của Hoa Hạ quân đã bắt đầu tiếp xúc với cấm vệ quân của Thiết Thiên Ưng - trên người bọn họ bôi máu tươi, dù là người vẫn còn đi lại được, cũng đều lộ vẻ bị thương nghiêm trọng, có chút thảm hại. Nhưng dưới vẻ thảm hại đó, những người may mắn sống sót từ các cuộc chiến chém giết với Nữ Chân, đã bắt đầu ở mảnh đất xa lạ này, tiếp nhận thử thách của đám địa đầu xà, đám người xa lạ...
Trời còn chưa sáng, trên bầu trời đêm sao lấp lánh, mùi khét của đám cháy vẫn còn nồng nặc, đêm vẫn cứ xao động, bất an. Từng luồng sức mạnh, đang muốn thể hiện tư thái của mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận