Chuế Tế

Chương 1075: Chiếm đất (1)

Hai mươi ba tháng năm, Từ Châu đi về hướng tây bốn mươi dặm, chân núi mạn bắc Tiêu huyện.
Bầu trời quang đãng, không khí yên tĩnh và ngột ngạt, ưng bay trên trời.
Đường núi gập ghềnh trải dài, xa xa biến mất trong rừng cây rậm rạp dưới chân núi, ở ruộng dốc phía trước đường núi, tiếng hít thở của mọi người dồn lại với nhau.
Mùi thuốc súng thoang thoảng giữa đám đông, những viên đạn chì đã được găm vào nòng súng.
Cờ xí màu đen kéo dài thành chữ nhất, đội ngũ gần một ngàn người đã xếp hàng dài trên dốc.
La Nghiệp đứng trên tảng đá, nhìn con chim ưng trên bầu trời, có tiếng chấn động lờ mờ truyền tới từ mặt đất, kẻ địch sắp sửa tới rồi.
Đây là một góc của toàn bộ chiến cục trong cuộc đại rút lui của Từ Châu.
Kể từ năm Vũ Kiến Sóc thứ chín người Nữ Chân phát động tiến công về phía nam, đến nửa đầu năm Kiến Sóc thứ mười, dưới sự xâm lược phía nam của đại quân hai lộ đông tây Nữ Chân, mảnh đất Trung Nguyên, lần lượt bạo phát mấy trận đánh chặn oanh liệt trên quy mô lớn, nguyên cả đất Tấn hóa thành biển lửa, sự chống cự của Quang Vũ quân ở Đại Danh phủ cũng thảm liệt nhất. Trong thời gian này, sự chống cự ở Từ Châu tương đối ổn định, ngoại trừ việc bị trăm vạn Ngạ Quỷ bao vây vào mùa đông, đến nửa đầu năm Kiến Sóc thứ mười, sau khi Hoàn Nhan Tông Phụ, Tông Bật triển khai công thành, Từ Châu canh giữ không tới ba tháng, bèn bắt đầu rút lui vào trung tuần tháng năm.
So với sự tráng liệt của năm vạn quân đội Đại Danh Phủ chống cự nửa năm, cuối cùng đột phá vòng vây còn kéo thêm hơn vạn Hoa Hạ quân đến cứu viện, số người may mắn sống sót không quá mấy ngàn người. Thì trận chiến ở Từ Châu này trong mắt rất nhiều người soi mói là không đủ oanh oanh liệt liệt, chí ít đối với tri phủ Từ Châu Lý An Mậu vốn mời Hoa Hạ quân tới thủ thành mà nói, vạn người viện quân của Hoa Hạ quân cộng thêm đội ngũ mấy vạn mà hắn kéo lên ở Từ Châu, ít nhất cũng nên tử thủ nửa năm thậm chí một năm ở nơi tứ chiến chi địa này mới tốt. Nếu có thể hy sinh vì nghĩa lớn, vậy cũng thành toàn cho tấm lòng trung nghĩa của hắn đối với Vũ triều.
Nhưng mà mấy người Lưu Thừa Tông từ lúc bắt đầu đã không có tính toán như vậy.
Bắt đầu từ khi nhánh Hoa Hạ quân vạn người này đến Từ Châu, vẫn luôn làm công tác sơ tán cư dân phụ cận Từ Châu về nam. Lý An Mậu đã có ý quyết tử, đối với việc sơ tán dân chúng cũng không có nhiều ý kiến, ngược lại ra sức phối hợp trên mức độ lớn. Đến sau này Ngạ Quỷ bên ngoài thành Từ Châu tan đi, người Nữ Chân giết tới, cư dân còn lại trong thành nhân lúc khai xuân lên đường về nam, Lưu Thừa Tông và gần năm vạn thủ quân Từ Châu trong thành tiến hành phòng thủ ngoan cường.
Hơn ba mươi vạn quân đông lộ Nữ Chân, từ khi bắt đầu vào đông năm ngoái đã làm công tác chuẩn bị công thành, mấy vạn người phòng thủ thành Từ Châu hơn hai tháng, sau đó mấy người Lưu Thừa Tông bèn đánh ngất Lý An Mậu trên một lần hội nghị, đoạt lấy binh quyền của hắn, tuyên bố quyết nghị rút khỏi Từ Châu.
Binh sĩ dưới trướng Lý An Mậu tuy số lượng nhiều đến năm vạn, nhưng thành phần vốn phức tạp, một phần là binh sĩ của Lưu Dự trước khi quay đầu, một phần khác chẳng qua người nhàn rỗi nhập ngũ để kiếm cái ăn. Lý An Mậu kéo hơn năm vạn người tăng cường thanh thế, muốn giữ chân Hoa Hạ quân ở nơi này, nhưng năm vạn người này vốn dĩ không có sức chiến đấu, sau khi Hoa Hạ quân tới, cùng bọn họ huấn luyện, chỉnh đốn quân kỷ, mở họp tâm sự, như vậy mới có thể nâng sức chiến đấu của họ lên một phần. Trước mắt Hoa Hạ quân nói muốn đi, trong thủ quân Từ Châu bèn không có ai chịu nghe Lý An Mậu ra lệnh tử thủ nữa, đối với việc hợp nhất mấy vạn người sau khi trải qua hai tháng chiến tranh, cứ như vậy mà thành hiện thực. Chí ít trong quá trình rút lui, thật sự không có ai dám không nghe sự điều phối của Hoa Hạ quân.
Từ Châu từ xưa là tứ chiến chia địa, thành trì nằm trong lòng chảo, sông núi bao bọc, địa hình phức tạp, địa hình hiểm trở dễ thủ khó công. Quân đông lộ của Tông Phụ, Tông Bật vì cầu tốc thắng, cũng lựa chọn chiến lược mãnh liệt công thành mà không phải vây thành trì thành tử địa, người Nữ Chân vây ba thả một, mấy vạn quân đội phá vây cũng không khó khăn, quá trình rút lui sau đó mới gặp phải truy kích mãnh liệt của đại quân Nữ Chân.
Nhưng đối với toàn bộ kế hoạch rút lui, Hoa Hạ quân từ năm ngoái đã bắt đầu khảo sát, thôi diễn, đợi đến khi đại quân ra thành, Lưu Thừa Tông phân lực lượng chủ chốt của Hoa Hạ quân thành mấy nhóm, lựa chọn địa hình gập ghềnh tiến hành chặn đánh, rút lui ngay ngắn đâu vào đấy, mấy vạn truy binh Nữ Chân phía sau từ các phương hướng khác nhau tràn tới, ngược lại bị đánh đến vô cùng chật vật. Đến hôm hai mươi ba tháng năm này, mạn bắc Tiêu huyện về phía Triêu Tiên lĩnh, trở thành điểm tựa tuyến đầu của toàn bộ cuộc rút lui lớn.
Hơn vạn quân Liêu Đông đang từ phụ cận giết tới, người lĩnh quân là tướng quân người Hán Liêu Đông Lưu Quang Kế, mà bên phía Hoa Hạ quân là trung đoàn đặc chủng gần một ngàn hai trăm người do La Nghiệp suất lĩnh. Bọn họ được thành lập như binh chủng thử nghiệm của quân đoàn năm Hoa Hạ, toàn bộ phân phối cũng chưa trải qua thực chiến, nhưng lập thành toàn bộ trung đoàn đặc chủng này đều là lão binh trong Hoa Hạ quân.
Nhánh trung đoàn đặc chủng này đã biểu hiện nghiêm chỉnh quy củ trong trận phòng thủ Từ Châu trước đó, đồng thời không sử dụng tất cả các loại vũ khí mới được trang bị cho họ, bởi vì hiệu quả trong trận chiến phòng thủ chưa hẳn đã tốt. Đến lúc này chọn phòng thủ trên Triêu Tiên lĩnh, một là vì địa hình nơi đây lý tưởng nhất, hai là bởi vì sau khi quân bạn phụ cận rút lui, miệng núi này nằm trên một điểm nhô ra của tiền tuyến, áp lực phòng thủ có thể là lớn nhất, mà vẫn còn điểm thứ ba La Nghiệp không nói với quá nhiều người: Dựa theo thôi diễn chiến thuật lúc trước, nơi này có khả năng gặp phải sự chiếu cố của đại tướng tiên phong trong quân địch nhất.
Mà đại tướng tiên phong lợi hại nhất trong quân Nữ Chân, không ai qua được “Tứ thái tử” Nữ Chân Kim Ngột Truật hầu như chủ đạo toàn bộ trạng thái tiến công của quân đông lộ.
Theo La Nghiệp, chỗ này là nơi thích hợp nhất để vũ khí mới phát huy hào quang.
Nếu như chuyện trong khả năng, hắn muốn lấy một cái đầu.
Chỉ tiếc trên chiến trường tình hình thay đổi trong nháy mắt, người giết tới không phải là Ngột Truật.
Một năm này Nữ Chân nam chinh, cách lần thứ nhất nam hạ đã qua hơn mười năm, đại quân hai lộ đông tây hưng binh gần sáu mươi vạn. Mặc dù trải qua thời gian mấy năm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nhưng binh sĩ Nữ Chân từng đánh ra uy danh “vạn người không thể địch” không thể mở rộng đến con số này, trên thực tế, hài tử Nữ Chân mới gia nhập quân đội, kỳ thực cũng rất khó tái hiện lại vũ dũng giết ra từ bạch sơn hắc thủy năm đó.
Thế nên toàn bộ quân đội, bèn có rất nhiều tộc khác tham gia, như người Bột Hải hạng hai trong lãnh thổ Nữ Chân, người Khiết Đan, người Hề, người Hán, vân vân, tuy đối với hậu thế, không phân biệt khác nhau với dân tộc Hán, nhưng trong thời đại này, người Hán Liêu Đông đều xem thường người Nam, trong mắt bọn họ, người Nữ Chân vũ dũng tự nhiên càng đáng để đi theo, đi theo người Nữ Chân xông pha một phen công danh trong quá trình nam chinh, cũng là chuyện cực kỳ đương nhiên.
Địa vị của người Hán Liêu Đông trong Kim quốc lúc này không cao, cũng chính vì vậy, để nâng cao địa vị, chỉ có thể ra sức. Lưu Quang Kế là là một mãnh tướng dưới trướng Tông Bật, hắn tính tình bạo ngược, có tiếng là trị quân hà khắc, dùng binh hung mãnh. Trong quân doanh của hắn, ban đầu mỗi ngày đều quất roi một nô lệ người Hán tới chết, để rất nhiều binh sĩ Liêu Đông bừng tỉnh về kết cục hèn yếu: “Không dám đổ máu thì đi làm nô lệ!” Sau này Thái Tông lập pháp lệnh không được tùy ý giết chết nô lệ người Hán, Lưu Quang Kế bèn mỗi ngày chặt đi chân tay của một nô lệ người Hán, nếu trọng thương đến chết, với địa vị của hắn, cũng chỉ là nộp tiền nhận phạt. Trên thực tế dưới sự bảo vệ của Tông Bật, cho dù phạt tiền, Lưu Quang Kế trên cơ bản cũng không cần phải nộp.
Trước khi hai bên giáp mặt, Hải Đông Thanh và trinh sát đã truyền tin tức tới, cách trở tại giao lộ phía trước, ước chừng là một nhánh quân đội ngàn người của Hoa Hạ quân, bởi địa thế phía trước bắt đầu thu hẹp, khi chiến đấu không có lợi đối với bên tiến công, hơn nữa Hoa Hạ quân tới trước, chỗ có địa thế hơi cao một chút tất nhiên đã sắp xếp hỏa pháo, đợt tiến công thứ nhất, bên mình hẳn phải chịu tổn thất cực lớn.
Phút đầu tiên đặt quân trận đối phương vào tầm mắt, trong ống nhòm Lưu Quang Kế cũng phát hiện ra trận thế xếp thành hàng dài kỳ quái đó của đối phương. Trận bộ binh lúc này đa phần là trận vuông, cho dù sự xuất hiện của đại pháo gây ra uy hiếp to lớn đối với trận vuông, nhưng vẫn cần duy trì thế trận như vậy, nếu không trên chiến trường dễ hỗn loạn, hơn nữa cũng không chịu nổi sự tấn công của đối phương. Nhưng đội hình phía trước chỉ vỏn vẹn có hai đến ba hàng người, trên tay đang cầm là đột hỏa thương đẹp mà không có tác dụng.
Loại vũ khí pháo hoa này của Vũ triều, mấy chục năm trước đã có, nhưng cơ bản không có tác dụng gì lớn, tầm bắn ngắn uy lực kém, dễ nổ làm bị thương mắt mình. Mặc dù từ sau khi Hoa Hạ quân nổi dậy, thế lực các phương đều trở nên cực kỳ coi trọng đối với hỏa dược, nhưng chí ít đối với đột hỏa thương này, tạm thời vẫn chưa từng phát huy hào quang của nó trong bất cứ chiến dịch lớn nào.
Lưu Quang Kế biết rõ uy danh của Hoa Hạ quân, lúc này nhìn thấy hình ảnh không hiểu được cho lắm, hắn nhíu mày, nhưng sau lưng hắn, cũng không có bao nhiêu khả năng để vãn hồi. Trong mệnh lệnh của Tông Bật, hắn bắt buộc phải nhanh chóng đột phá Triêu Tiên lĩnh, cắt đứt trung lộ Hoa Hạ quân đang rút lui.
Cho dù có đại pháo, cũng đánh y như vậy...
Nhìn qua một chút toàn bộ tuyến phòng ngự của đối phương, Lưu Quang Kế cắn răng, trong địa hình co vào như vậy, mình muốn tiến công, đại pháo của đối phương là vũ khí đáng sợ nhất. Nhưng không có cách nào khác, trong kinh nghiệm quá khứ, đại pháo càng mạnh mẽ, tiến công cũng càng phải kịch liệt, chỉ có một hơi đột phá vào trong trận địa đối phương, mới có thể đánh tan chiến lược phòng ngự của họ. Cũng may phía bên mình, nhân thủ chung quy là đủ.
- Mẹ kiếp! Người chết chim hướng lên trời...
Lưu Quang Kế nhổ hai ngụm nước bọt vào lòng bàn tay mình, sau đó vung trường đao lên:
- Thổi kèn hiệu! Các huynh đệ, chuẩn bị sẵn sàng hết cho ta.
Tiếng kèn hiệu thê lương thảm liệt vang lên trong miệng núi này, các quân bày trận, Lưu Quang Kế thúc ngựa mà đi, lớn tiếng cổ vũ sĩ khí trước quân trận bên mình. Một đầu khác, ánh mắt của La Nghiệp trầm ổn, hắn đi xuống khỏi tảng đá lớn quan sát, đến một mé của trận hình, nhận lấy dùi trống, bắt đầu dùng sức đánh vào trống lớn phía trước.
Tiếng trống vang dội, chuyển động theo nhịp hô hấp, binh sĩ trong hàng giương cao một rừng súng. Chém giết trên chiến trường, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn, một khắc này, cả hai bên đều khát khao có một trận chiến mang tính quyết định, để nâng cao sĩ khí lên mức tối đa.
Giờ Ngọ ba khắc hôm ấy, quân đội của Lưu Quang Kế triển khai tấn công. Địa thế xung quanh phức tạp, bọc đánh vu hồi đã quá xa, hắn không thể đợi tiếp nữa. Dưới sự thúc đẩy của quân lệnh, đội tiên phong do một nhánh khinh kỵ dẫn đầu tràn vào ruộng dốc theo hình cánh quạt, tiếng đại pháo vang lên, hàng quân ào ạt như thủy triều, nhánh quân Liêu Đông này hò hét cuồng loạn, bắn ra đợt mũi tên đầu tiên.
Bên phía Hoa Hạ quân, đối mặt với mũi tên phóng tới, đội ngũ thật dài không hề nhúc nhích giơ thương đứng vững. Bởi vì đội hình hẹp dài, tên bắn tới vội vàng này cũng không tạo thành bao nhiêu thương vong, có mấy người thưa thớt trúng tên. Tấn công phía trước cuộn trào mãnh liệt đến, đội mã khinh kỵ và binh sĩ phía sau kéo dài khoảng cách, trận hình bắt đầu tụ tập theo sự co vào của địa thế. Có tay người nâng cao trên không trung.
- Giữ vững !
- Giữ vững !
- Phóng!
Chỗ miệng núi hình quạt, đội ngựa đã cuồn cuộn tới, một hàng hỏa thương thật dài đã khai hỏa ầm ầm. Đội hình hơn sáu mươi trượng nhìn qua không dài, ba trăm tiếng súng vang dội, ba trăm cụm khói xanh, ba trăm viên đạn chì xẹt qua mặt đất, đồng thời kéo dài về phía trước, phía trước nở rộ huyết hoa.
Sau khi hỏa thương bắn ra, binh sĩ đã nhanh chóng ngồi xuống. Theo tiếng trống biến hóa, ba trăm cây hỏa thương của đội thứ hai đã giơ lên.
- Đội thứ hai chuẩn bị !
- Bắn!
Khói xanh bốc lên trong vô số tiếng nổ vang.
- Giữ vững!
- Đội thứ ba chuẩn bị !
- Bắn!
Ruộng dốc co vào, hóa thành miệng lớn nuốt chửng sinh mệnh.
Đây là một góc trong cuộc rút lui lớn của Từ Châu, nó cũng không ngăn cản được bước chân nam hạ của người Nữ Chân, trong lúc ấy, cũng không dẫn tới sự chú ý của quá nhiều người.
Trong toàn bộ quá trình rút lui lớn của Từ Châu, Lưu Thừa Tông lợi dụng ưu thế địa hình phức tạp triển khai phản công, trước sau đánh tan mấy vạn truy binh Nữ Chân cố gắng giành công, thu hoạch mấy ngàn đầu người của quân đông lộ Nữ Chân. Mà trong cuộc chiến ở Triêu Tiên lĩnh vào ngày hai mươi ba tháng năm này, sau khi La Nghiệp đánh tan sự tiến công điên cuồng của Lưu Quang Kế đã triển khai phản công, chém chết Lưu Quang Kế vì chiến cục thất bại mà suất đội tấn công vào giờ Mùi hai khắc, tiến tới đánh tan toàn bộ đội ngũ công kích.
Trong một loạt chiến dịch mà người Nữ Chân tiến hành với Hoa Hạ quân, đối mặt với sự anh dũng như vậy của Hoa Hạ quân, bên phía Nữ Chân dần dần cũng không thấy kinh ngạc nữa.
Ánh chớp chỉ lóe lên một thoáng, tiếng sấm vang rền đã chấn động không trung.
Thành Đô, dông tố.
Trong gian phòng của trà lâu, sắc mặt Thành Chu Hải âm trầm đứng bên cửa sổ, lắng nghe tiếng người sôi trào truyền tới từ trên đường phố và quảng trường bên dưới. Đại hội công thẩm đã tiến vào hồi kết, tiếng mắng chửi trong đám người hầu như nhấn chìm tiếng sấm trên trời.
- Giết chết lão già kia !
- Cả nhà lão ta đều không phải người tốt !
- Giết! Giết giết giết !
Đại hội công thẩm này, đang xét xử một đám vây cánh Trần Tung trước đó chuẩn bị phá đê Dân Giang. Những người này bị bắt vào ngày hai mươi bảy tháng tư, vốn dĩ chuẩn bị tiến hành công thẩm trong khoảng mười ngày, nhưng vì để chuẩn bị toàn diện cho toàn bộ chuyện này, tạo ra danh tiếng và dư luận tốt cho pháp viện của Hoa Hạ quân, cả quá trình được thực hiện tương đối cẩn thận, mọi chứng cứ, lời khai và quá trình bắt giữ đều thông qua phương thức báo chí và kể chuyện công bố ra ngoài. Đến hôm đó, Trần Tung bị phán xử tử tình, cũng như quyết định xử trí một đám vây cánh của lão lần lượt tuyên bố, tuy rằng đổ mưa lớn không kịp đề phòng, nhưng đám đông từ trong Thành Đô đến vây xem vẫn chặn hết đường sá chật như nêm cối.
Trong toàn bộ quá trình thúc đẩy xét xử, Thành Chu Hải đến bên này vẫn luôn thương lượng với Ninh Nghị, hy vọng dùng một số phương thức thỏa hiệp hoặc trao đổi lợi ích để đổi lấy lão nho sinh vì việc nghĩa không chùn bước này, nhưng mà Ninh Nghị thủy chung chưa từng buông lỏng. Lúc này tuyên án trước mặt mọi người, toàn bộ sự tình đã kết thúc hết thảy, thần sắc của Thành Chu Hải rõ ràng không hề vui vẻ. Hắn là người có lòng dạ rất sâu, nhưng ở chỗ Ninh Nghị này, cũng không bận tâm biểu hiện ra tâm tình như vậy.
- Trần Tung bên dưới, so với Tiền Hi Văn năm đó thì thế nào! Năm đó người Nữ Chân giết tới Biện Lương, ngươi cũng được, lão sư cũng vậy, đều từng cân nhắc phá đê Hoàng Hà, tại Hạ thôn ngươi thậm chí còn từng chuẩn bị sơ bộ! Thế nào, ông ta chính là người xấu, còn ngươi thì là người tốt à!?
Hắn dùng tay gõ vào cửa sổ, nhìn sang Ninh Nghị đang ngồi uống trà trong phòng. Trong phòng lúc này ngoại trừ hắn và Ninh Nghị, còn có hai người Tần Thiệu Du và Tống Vĩnh Bình, Tống Vĩnh Bình được Thành Chu Hải đưa tới tiến hành đàm phán “làm ăn” với Hoa Hạ quân, hắn đưa Tống Vĩnh Bình tới, Ninh Nghị bèn tìm tới Tần Thiệu Du bị Lâm Ác Thiền đánh gãy chân sau đó ngồi xe lăn để phụ trách việc đàm phán, để cân bằng vấn đề tình người trong chuyện làm ăn. Lúc này Ninh Nghị đặt chén trà xuống, ngước mắt lên.
- Năm đó Tiền lão tử vì đạo, chỉ liên lụy đến chính mình, ông ta khẳng định không sánh được. Tai họa của Biện Lương, đối mặt là người Nữ Chân, nếu thực sự không đánh lại, chỉ có thể đồng quy vu tận, nếu các người coi Hoa Hạ quân chúng ta là dị tộc giống như người Nữ Chân, vậy ta và lão Tần, đích thực không khác gì so với Trần Tung này. Chẳng qua ta không làm trò đại đồ sát, ít nhiều cũng tốt hơn người Nữ Chân một chút nhỉ.
- Khác biệt giữa mất đạo thống của người và mất nước của người lớn đến mức nào?
- Ngươi muốn tranh cãi vậy đích thực không bao lớn, nhưng ta muốn vong đạo thống cũng đích thực là sau khi đạo thống của các ngươi có vấn đề, hơn nữa là sau khi hai ta đều không tìm được biện pháp cải tiến. Cũng không phải bởi vì ta là tiểu hài tử, nếu như ngươi tiếp nhận cái nhìn của ta, sau đó thuyết phục ta, ta sẽ sửa đổi. Nếu như ngươi không muốn tranh cãi, Trần Tung chính là lão già khốn kiếp, hai ta đều rõ ràng, bất luận từ nhân tâm hay lợi ích mà nói, giết lão ta đều có lý chẳng sợ. Nếu như ngươi ngồi tại vị trí của ta, ngươi sẽ để một người chuẩn bị phá đê Dân Giang đến phản đối ngươi còn sống!?
Trong mấy ngày này, tranh cãi ngập mùi thuốc súng của hai người đã không phải lần đầu, hai người Tần Thiệu Du và Tống Vĩnh Bình cũng chỉ có thể đứng ngoài sự việc. Trên thực tế, Thành Chu Hải là đại diện của công chúa phủ đến hợp tác với Ninh Nghị, bên phía Ninh Nghị cũng không giấu giếm, những ngày qua, dẫn Thành Chu Hải tham quan rất nhiều nơi, thậm chí là một phần công xưởng binh khí lúc này đang vận hành, một phần lý luận tiên tiến phát triển dựa trên học thuyết truy nguyên, đều để lộ ra với Thành Chu Hải từng cái một.
Ninh Nghị cũng không bận tâm Thành Chu Hải học đi các thứ của Hoa Hạ quân, thậm chí hắn càng giống như đang chủ động “ô nhiễm” tư duy của Thành Chu Hải. Sáng nay bọn họ vốn dĩ là đến tham quan một nhà xưởng hỏa thương mới xây trong Thành Đô, vẫn còn chưa xem thông suốt, bèn đến chỗ này tham quan công thẩm. Thành Chu Hải và Ninh Nghị tranh luận chỉ chốc lát, sự tình đã kết thúc hết thảy, hắn cũng không cưỡng cầu.
Sau khi hai bên đều trầm mặc một lúc, Thành Chu Hải mới lên tiếng:
- Ta biết ngươi vẫn luôn cực kỳ thích thú với hỏa khí, nhưng cái thứ như đột hỏa thương này, Vũ triều vốn dĩ đã có, ngươi thật sự định dùng nó trên chiến trường sao? Ta biết thứ này, dùng thì rườm rà, dễ nổ tới bản thân, tầm bắn không bằng cung tiễn, những vấn đề này, ngươi đều giải quyết được rồi?
- Đương nhiên không có giải quyết.
Ninh Nghị cầm chén trà.
- Nhưng sự tình sẽ luôn được giải quyết từ từ, tiềm lực của cung tiễn đã tới giới hạn, một cây cung tốt nếu làm cũng có khi đến thời gian hai ba năm, bồi dưỡng một thần xạ thủ, thời gian mười mấy năm. Hoả thương ngay từ đầu xác thực rất nhiều vấn đề, hiện giờ cũng chẳng qua là chầm chậm đuổi ngang tầm bắn, nhưng theo sự tiến bộ của kỹ thuật dây chuyền sản xuất, việc tạo ra nó từ từ sẽ nhanh hơn cung tiễn nhiều, bồi dưỡng xạ thủ cũng rất đơn giản, tương lai cho dù một nữ nhân cầm súng, cũng đều có thể giết chết ngươi. Nhân lực có hạn, vật lực vô cùng, học thuyết truy nguyên, còn xa lắm mới thấy được kết thúc.
- Vậy thứ này bán cho ta?
- Có thể a.
Ninh Nghị vừa cười vừa nói.
Thành Chu Hải liền nhíu mày, đầu mày của Tống Vĩnh Bình, Tần Thiệu Du bên cạnh cũng nhíu lại, ánh mắt của Tần Thiệu Du là nhẹ nhõm, Tống Vĩnh Bình ngược lại ít nhiều có vẻ cảnh giác.
Có âm mưu.
Ninh Nghị thở dài, đứng lên, cũng không tị húy:
- Ta có thể bán cho các ngươi hỏa thương, ta thậm chí có thể bán cho các ngươi toàn bộ lý luận của học thuyết truy nguyên, nếu các ngươi thật sự có thể học được, đánh bại người Nữ Chân, vậy đương nhiên là tốt nhất. Nhưng các ngươi không học nổi, khi kẻ địch tới, các ngươi muốn một số thứ tốt, nhưng đạo lý truy nguyên vô cùng vô tận, vĩnh viễn có thứ tốt hơn, nếu như đảm bảo mình vĩnh viễn nhìn thấy được thứ tốt hơn, vậy thì tất cả mọi người đều phải mở tư duy của mình ra, không thể bị những chuyện coi là hiển nhiên buộc chặt. Dân muốn hiểu biết, các ngươi dám không? Hôm nay Quân Vũ có thể xúc tiến truy nguyên, chẳng qua vì hôm nay phải đánh trận, đánh trận xong rồi, dân vẫn chỉ nên làm theo thôi là tốt hơn.
- Hỏa thương bán cho các ngươi thì bán cho các ngươi, không sợ các ngươi mô phỏng, các ngươi mô phỏng được rồi, ta lại có hỏa thương tốt hơn. Hơn nữa mô phỏng cũng chưa chắc thực tế, thời gian của các ngươi không còn nhiều.
Ninh Nghị cười cười, ngón tay gõ một cái xuống bàn trà.
- Sáng nay truyền tới tin tức khẩn cấp...
Hắn nói:
- Tây Lộ quân... Hi Doãn đem tiên phong qua sông rồi.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn đang rơi, không lâu sau, tin tức phụ cận Đô Giang Yển xuất hiện hiện tượng tràn cát truyền tới, Ninh Nghị bèn dẫn người lao về tiền tuyến giải nguy. Ở đâu cũng có vấn đề của chính mình. Bên phía Nữ Chân, vì để ứng phó với vấn đề có thể xuất hiện bất cứ lúc nào trong nước, đại quân hai lộ đông tây đều không thể không đẩy nhanh tốc độ nam hạ, cuối tháng nam, Hi Doãn chỉ huy tiên phong của quân tây lộ qua Hoàng Hà trước, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất đến tiền tuyến Tương Dương, ý đồ chiến lược phối hợp với quân đông lộ tấn công một tuyến Trấn Giang.
Sau khi vượt sông không lâu, Hi Doãn bèn nhận được tin tức từ chiến trường tiền tuyến Từ Châu truyền tới trước đó, sự xuất hiện của hỏa thương trên Triêu Tiên lĩnh, càng khơi gợi sự cảnh giác của hắn. Trên thực tế, sau khi tiềm lực của hỏa khí được khám phá, ba bên Hoa Hạ quân, Vũ triều, Kim quốc đều đang nghiên cứu ứng dụng của nó, trong đại tạo viện do Hi Doãn phụ trách, cũng từng nghiên cứu qua đột hỏa thương, nhưng vẫn chưa xuất hiện đột phá mang tính quyết định.
Vào hôm nhận được tin tức, đại quân hùng dũng đang tập hợp ở bến cảng bờ nam Hoàng Hà, cờ xí kéo dài như rừng. Hi Doãn đứng ở đầu thành bên ngoài bến cảng, bỗng nhiên như nhìn thấy thân ảnh của nhánh Hoa Hạ quân tây nam kia, nhánh quân đội người Hán vẫn không ngừng phản kháng trong hơn mười năm nay. Giờ đây quân thế Nữ Chân vẫn chiếm thế thượng phong như cũ, nếu như tiếp tục, Nữ Chân vẫn sẽ chiếm thế thượng phong, nhưng mà...
Phải thừa cơ hội một trận chiến này, bình định thiên hạ.
Hắn không tiếp tục nghĩ nhiều, chỉ là trong lòng lần nữa xác định ý nghĩ thuở ban đầu nam hạ này.
Nếu như hắn còn trẻ, hắn có lẽ cũng không bằng lòng phối hợp với thế công của quân tây lộ Tông Phụ Tông Bật đó, mà càng muốn phe mình càn quét toàn bộ Vũ triều, tốt nhất đám người Tông Phụ Tông Bật nên gặp thêm chút phiền phức như trận Hoàng Thiên Đãng kia.
Nhưng giờ khắc này, Hi Doãn thu lại ý nghĩ như vậy.
Lâm An, tháng sáu.
Khí trời nóng bức đến mức chỉ có thể nghe được tiếng ve kêu.
Trong thư phòng của công chúa phủ, canh hạt sen ướp lạnh đặt trên bàn, đã không còn mát nữa, căn phòng cũng không thông gió. Tin tức từ các nơi của trời nam đất bắc đang tụ tập trên chiếc bàn sách này. Chu Bội ngẩng đầu lên từ đống công văn, trên trán nàng có mồ hôi, gương mặt hơi nhợt nhạt, nàng cảm thấy không khí bức bối, một tay vỗ lên ngực trái. Bình bịch bình bịch, ở đó truyền tới âm thanh như tiếng trống.
Trước mặt nàng, có tin tức từ tây nam truyền tới, có tin tức từ mặt bắc truyền tới. Trước khi chuyện chưa tới, mọi người có thể ảo tưởng đủ loại cơ hội xoay chuyển hoặc giải pháp, nhưng một khắc này, tình thế ngày càng rõ nét và chắc chắn, có thể không ngừng tiến hành chuẩn bị từ trong công việc thường ngày, đã là cực hạn của năng lực rồi.
Khu vực tiền tuyến của mạn bắc Trường Giang, sự chuẩn bị của chiến tranh đã đẩy tới giới hạn có thể thúc đẩy, việc vận chuyển, phân phối quân lương và quân giới, dọn dẹp gian tế, củng cố phòng tuyến, sức mạnh đều đã dùng tới giới hạn. Mỗi một ngày đều đang giết người, thỉnh thoảng sẽ còn xuất hiện giặc cỏ bị ép phải phản, nhưng đây cũng là điều cần thiết để duy trì toàn bộ chiến cuộc. Còn về tin tức truyền từ tây nam, Thành Chu Hải cứ cách vài ngày sẽ đều viết vào thư đủ loại kiến thức chứng kiến và tin tức thiết huyết rồi gửi tới, thứ Chu Bội có thể nhìn thấy, cũng là khói lửa ngập tràn trong đủ loại tin tức và tiếng lòng đang kéo căng kia.
Khí tức như vậy khiến nàng cảm thấy khiếp sợ, giống như một khắc trước khi con bạc chờ đợi mở xúc xắc, giống như một khoảnh khắc phạm nhân chờ đợi tuyên án. Khí tức của toàn bộ thành Lâm An đều ngột ngạt và trầm mặc, một khắc này, không có quan viên và phái chủ chiến chống đối, trong hoàng cung, Chu Ung đã mấy ngày liền không đi tới hậu cung...
Bạn cần đăng nhập để bình luận