Chuế Tế

Chương 1426: Lạnh thấu xương vào đông (1)

Tây Nam một góc, huyện Văn Phổ.
Trời còn chưa sáng, phu canh tuần tra ban đêm đi qua bóng tối con phố dài, một chút thân ảnh rải rác cũng hoạt động ở đầu đường yên tĩnh này.
Những chiếc đèn lồng nhỏ màu cam treo lủng lẳng, tiếng xe đẩy nhỏ di chuyển trên đường phố, là một vài phụ nữ quần áo cũ nát, mộc mạc, thân hình của các nàng phần lớn khom lưng, có người đi chân trần, giẫm lên vũng nước bẩn trên đường lúc rạng sáng. Những người phụ nữ này đều có lộ trình của riêng mình, các nàng dừng lại dưới những mái hiên quen thuộc hoặc bên đường, tại những góc khuất, hẻo lánh đã hẹn trước cẩn thận, nhấc từng thùng gỗ, đặt lên xe đẩy, rồi lại tiếp tục đẩy xe đi.
Những người này xuất hiện đầu tiên vào lúc trời chưa sáng, là những người làm nghề đổ dạ hương trong thành nhỏ.
Thành trấn cổ xưa không có hệ thống thoát nước để bài tiết phân và nước tiểu, đổ dạ hương là một nghề mà mọi người e dè khi nhắc tới, nhưng thực tế, thu nhập của nghề này cũng không hề ít. Một vài gia cảnh bần hàn hoặc những góa phụ thủ tiết khi đường cùng sẽ làm công việc này, có thể kiếm đủ tiền nuôi sống bản thân và cả gia đình. Ở một vài nơi, người đổ dạ hương khi làm việc cũng có "phạm vi thế lực" cố định, thậm chí đôi khi vì tranh giành khách hàng mà dẫn đến mâu thuẫn.
Nhưng vào giờ phút trước bình minh này, những người phụ nữ đẩy xe nhỏ đi thu dạ hương phần lớn đều im lặng. Các nàng men theo những con đường đã định trước trong thành trì mờ tối, sau đó lũ lượt tụ tập tại một sân nhỏ cũ nát ở phía ngoài cửa Nam của thành.
Một người đàn ông đội nón rộng vành nhận từng thùng dạ hương mà các nàng mang tới, và trả tiền công.
Phân và nước tiểu là thứ ô uế, nhưng trước kia cũng có người tập trung thu gom. Nhưng từ khi quân Hoa Hạ đến, những người thu dạ hương trước kia đã bỏ chạy, nên công việc này được người của quân Hoa Hạ tiếp quản - mặc dù chẳng ai hiểu được vì sao một đội quân lớn mạnh như quân Hoa Hạ lại đi làm công việc này. Nhưng sau một thời gian, những phụ nữ thu gom và bán dạ hương cũng đã biết nơi này đã trở thành sản nghiệp "công gia", thậm chí, người thu dạ hương, dường như cũng là thành viên của quân Hoa Hạ.
Việc quân Hoa Hạ thu mua dạ hương, so với đám vô lại trước kia, thực ra lại tốt hơn. Bọn họ không hề gây khó dễ cho những phụ nữ thu dạ hương, tiền bạc rõ ràng, sòng phẳng. Chuyện này trước kia không hề có, những người thu mua dạ hương phần lớn có xuất thân hạ lưu, các "tư cách" và "phạm vi thế lực" của những người phụ nữ thu dạ hương thường bị chúng nhúng tay vào, thỉnh thoảng thấy người không vừa mắt thì bớt tiền, gây khó dễ, đôi khi thấy mấy góa phụ còn đùa cợt. Chuyện phân phỉ cứt bá này, nói ra thì hoang đường, nghe thì buồn cười, nhưng đó lại là sự thật vẫn luôn xảy ra trong xã hội hạ tầng.
Từ khi quân Hoa Hạ đến thì không còn chuyện đó nữa. Trước đây dường như quân Hoa Hạ ở đây có người phụ trách thu mua phân, người đó chướng mắt lợi ích nhỏ nhặt này, nên không quan tâm đến chuyện này. Khoảng hai tháng gần đây, sau khi trạm thu dạ hương ở đây đổi người quản lý mới, mà ngay cả cái sân cũ nát cũng dần trở nên có trật tự.
Các vật phẩm bày biện ngay ngắn, có trật tự, những người phụ nữ đến vào sáng sớm, thấy cảnh xung quanh không còn bẩn thỉu như trước kia. Thành viên mới của quân Hoa Hạ còn gia cố một bên sân dựng những giá đỡ thùng phân lớn, mỗi ngày đều dùng nước dội qua một lượt, khi những phụ nữ đổ dạ hương không cần phải quá sức như trước, đôi khi hắn còn giúp họ nghiêng đổ thùng dạ hương, mặc dù còn lóng ngóng, nhưng tính tình ôn hòa, dễ nói chuyện.
Trong khoảng một hai tháng, những người phụ nữ thu dạ hương có tính cách từng trải nhanh chóng bắt chuyện với người kia, hỏi thăm về lai lịch của đối phương, có phải là thành viên chính thức của quân Hoa Hạ không, các ông lớn của quân Hoa Hạ vì sao lại muốn thu mua phân... đủ thứ chuyện. Người đàn ông trung niên tên Thang Mẫn Kiệt kia cũng không giấu giếm mà giải đáp hết, hắn là người phương Bắc, không phải là thành viên chính thức của quân Hoa Hạ, còn về chuyện thu mua phân, là vì quân Hoa Hạ ở thôn Tiểu Diệp lân cận đang xây nông trường, cần thu trữ phân và nước tiểu để nghiên cứu về cách bón phân gì đó, còn hắn chỉ làm thuê.
"Ra là vậy..."
Những người thu dạ hương gật gù đã hiểu. "Vậy... người quản sự trước kia, chắc hẳn là người chính thức của quân Hoa Hạ nhỉ... ta cứ thắc mắc, hóa ra là thế..."
So ra thì người "chính thức" ở trạm thu dạ hương trước kia, lại không tận tâm với vị trí của mình cho lắm, thái độ của "người công gia" kênh kiệu, những người phụ nữ đã tiếp xúc với phân phỉ cứt bá còn thấy sợ hãi, nên cũng không giao lưu nhiều. Lúc này thì khác, người "cộng tác" tới, hai bên địa vị tương đồng hơn, nên nói chuyện cũng nhiều hơn. Người cộng tác thỉnh thoảng còn hỏi han những người phụ nữ về cuộc sống, kinh nghiệm trong những năm qua, một vài phụ nữ lớn tuổi cũng kể lại những chuyện đã xảy ra trong cuộc sống bằng giọng cười ha hả.
Mặc dù công việc đổ dạ hương có vẻ thấp kém, nhưng khi quen rồi, cuộc sống cũng không đến nỗi quá khó khăn. Hay cũng có thể nói, trong thời đại này, khó khăn vốn là một phần của cuộc sống. Những phụ nữ đi thu dạ hương vào sáng sớm thường trầm mặc, khi đến trạm thu dạ hương, gặp người hiếu kỳ, họ cũng có chút vui vẻ khi kể về cuộc sống. Trong cái trạm thu dạ hương vào lúc rạng sáng, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cười của phụ nữ.
Sau khi đổ hết phân và nước tiểu ở trạm thu, những người phụ nữ lại đẩy xe nhỏ đến nhánh sông nhỏ gần đó để rửa thùng dạ hương, đây cũng là một phần của công việc. Sau khi rửa sạch thùng dạ hương, thường thì cũng được các chủ nhà thưởng thêm chút gì đó. Một vài người phụ nữ ở lại bờ sông để nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại nhắc tới người "cộng tác" ở trạm thu dạ hương này.
"Nhìn không đoán được tuổi nhỉ..."
"Ba mươi... hơn bốn mươi nhỉ?"
"Nói chuyện rất lão luyện, là người từng trải..."
"Người rất tốt..."
"Nhìn có vẻ không khỏe..."
"Ừm, nhìn hắn ho khan, có lần suýt nữa không thở được, làm thùng dạ hương rơi cả xuống người..."
"Có phải mắc bệnh gì không nhỉ?"
"Không phải lao đâu, nhìn hắn đâu có khạc ra máu..."
"Ăn cơm nhà nước đó..."
"Nhìn hắn làm việc... ta nghĩ tương lai chắc có thể chuyển chính thức..."
"Ta thấy cũng được đó... Hay là mọi người giới thiệu Tiểu Thanh cho hắn? Tiểu Thanh dáng dấp cũng được mà..."
"Tiểu Thanh khỏe mạnh, lại có thể sinh đẻ..."
Sau khi những phụ nữ lớn tuổi bày tỏ sự tán thưởng với một người đàn ông, chủ đề thường đi đến đây.
Tiểu Thanh mà mọi người nói đến là người mới gia nhập vào nhóm đổ dạ hương, hai mươi bảy tuổi, nhan sắc cũng được, sau khi chồng mất, cô mang theo con gái sống qua ngày, không muốn đến kỹ viện làm việc nên đã đến đây làm công việc đổ dạ hương. Mới đầu có chút vất vả, nhưng là người phụ nữ mạnh mẽ, rất nhanh cô cũng nhận được sự chấp thuận của những người khác.
Nói qua nói lại vài vòng, thấy có chút đáng tin cậy, đặc biệt là khi người phụ nữ tên Chúc Xanh đang có mặt, mọi người trêu chọc một hồi, thấy cô ta chỉ đỏ mặt im lặng, không hề lớn tiếng mắng mỏ, thì mọi người cũng biết được rằng rất nhiều người phụ nữ cũng thấy người "cộng tác" kia "được đấy", thế là vài ngày sau, một bà lão có tài giao thiệp đã ngấm ngầm thăm dò ý tứ của người kia.
Thang Mẫn Kiệt trầm mặc một hồi, thở dài liên tục, rồi nói rằng thân thể mình không tốt, đặc biệt là năm ngoái bị một trận ốm nặng, suýt chút chết, bây giờ phải nhờ người xin công việc như này, không biết lúc nào lại thôi việc, làm sao có thể liên lụy người ta được chứ.
Lời nói của hắn rất thành khẩn, khi nghe tới đó, bà lão ngoài việc an ủi vài câu, cũng cảm thấy hai người kết hợp không thích hợp. Sau khi trở về kể lại cho mọi người, mọi người khi biết về việc "Tiểu Thang".
"thân thể suy nhược".
"thường xuyên bị bệnh", cũng im lặng không nhắc đến chuyện đó nữa.
Ở đâu cũng vậy, mọi người đều có cuộc sống riêng.
Sau khi trời dần sáng, xung quanh trạm thu dạ hương lại trở lại yên tĩnh.
Thang Mẫn Kiệt bắt đầu thu dọn đồ đạc lặt vặt, quét dọn sơ qua trong ngoài sân, sau đó dựng xe la, chuyển những thùng phân lớn ở phía sau viện, được đỡ bằng giá gỗ lên xe la. Nhờ có thiết kế chênh lệch cao thấp của giá gỗ mà công việc này cũng không mất nhiều sức.
Chiếc xe la dùng để chở phân mỗi ngày là tài sản chủ yếu của trạm thu dạ hương, cũng là một biểu hiện của "tài đại khí thô" của quân Hoa Hạ. Mỗi ngày chiếc xe này chở một đến hai thùng lớn dạ hương đến nông trường thí nghiệm ở cách đó mười dặm để kiểm chứng các kỹ thuật ủ phân và thử nghiệm đặc tính của các loại vật chất, đương nhiên, mọi thứ đều chưa thật sự hoàn thiện, đặc biệt là mảng phân bón. Ngay cả trong quân Hoa Hạ, việc này cũng thuộc về "tiện nghiệp". Ninh Nghị đã nhắc đến một vài ý tưởng và nhiều người khác cũng đưa ra một vài phương pháp, nhưng chu kỳ thí nghiệm kéo dài, đầu mối không rõ ràng, nhân viên tham gia cũng không nhiều, không được trật tự như trong việc "chọn giống cây tốt".
Nông trường ở đây được đặt tên là "Sở nghiên cứu nông nghiệp 223 của quân Hoa Hạ", nằm gần một thôn trang có vài trăm người sinh sống. Rõ ràng, đây không phải là dự án trọng điểm trên bản đồ thí nghiệm nông nghiệp của quân Hoa Hạ.
Người ít, địa phương nhỏ, hướng nghiên cứu mơ hồ, thành viên ý chí chiến đấu cũng không mạnh, là Thang Mẫn Kiệt khi đến liếc mắt liền có thể thấy rõ sự tình, sở trưởng sở nghiên cứu gọi Trần Từ Nhượng, không biết là Hoa Hạ quân lúc nào thu nạp được đồng chí này, hiểu biết chữ nghĩa, hẳn là người đọc sách nho, sắp xếp công việc coi như có quy củ, tính cách tương đối lạnh, đương nhiên, có lẽ chỉ có tính cách như vậy, mới thích hợp lo liệu thí nghiệm nông nghiệp.
Buổi sáng kéo phân đêm, đổ vào hố rác lớn, căn cứ nông trường an bài công việc, cũng sẽ có thêm thí nghiệm ủ phân khác biệt. Vì nhịp độ công việc của nông trường, những việc này phần lớn là bẩn thỉu, đối với Thang Mẫn Kiệt mà nói, ngược lại không tính là quá mệt, đương nhiên, là người đã làm việc ở nội địa nước Kim mấy năm, tinh thần của hắn có chỗ đã vặn vẹo, đối với tiêu chuẩn mệt hay không đã không quá giống với người bình thường, cũng rất khó nói rõ ràng có khách quan hay không.
Vì rạng sáng đã dậy, thường thì buổi chiều đã không có quá nhiều việc.
Tuy nói làm việc không có phân biệt giàu nghèo cao thấp, nhưng chuyện thu phân đêm, cuối cùng khó tránh khỏi để người trên thân nhiễm mùi thối. Đến nông trường một hai tháng, Thang Mẫn Kiệt cũng không kết giao bạn bè gì, đây cũng là ý nguyện của chính hắn. Lúc họp công tác, hắn cố ý ngồi cách người bên ngoài hơi xa một chút, trên đường gặp đồng sự thì chào hỏi đơn giản, đến nhà ăn cơm, tự nhiên cũng không ai chủ động ngồi cạnh hắn, không nói kỳ thị, mùi cũng khiến người mất ngon.
Thương thế mang về từ mặt bắc cũng không hề hồi phục hoàn toàn, thân thể hắn vẫn suy yếu, thỉnh thoảng cảm thấy làm việc tốn sức đến lực bất tòng tâm, sau khi bị đày đến nơi này, trong quá trình thích ứng công việc, hắn tìm Trần Sở trưởng mượn một ít sách và tài liệu nghiên cứu nông nghiệp để xem, lý giải tổng thể cũng không tốn sức lắm.
Vào những buổi chiều trời trong mà không có việc gì, hắn thường vượt qua rừng cây nhỏ bên rìa nông trường, ngồi bên bờ hồ nước nhìn tình hình thôn xóm đối diện, bên kia hồ là sân phơi lúa của thôn Tiểu Diệp, cạnh sân phơi có một chiếc cối đá, trai gái già trẻ trong thôn thường tụ tập ở đó, có người mài đồ, có người nói chuyện phiếm, có trẻ con chơi đùa.
Ánh nắng chiếu xuống người hắn, cuối thu, nhưng trong ánh nắng ấm áp vẫn phơi ra lòng hắn đầy hàn ý, hàn ý tỏa ra, cùng ánh nắng trong cơ thể xung đột, dày vò trên da, kêu răng rắc trong xương cốt.
Trong mắt hắn sẽ hiện lên cảnh tượng đất Bắc mỗi đêm hắn vẫn có thể thấy, những người chết da bọc xương kia, những người chết trong đủ loại ngược đãi kia, những nô lệ bị lột da phát ra tiếng kêu thảm thiết điên cuồng kia, cách xa nhau mấy ngàn dặm, chúng vẫn hiện rõ, có thể chạm vào. Chúng thường sẽ hòa cùng tất cả trước mắt.
Những người thôn dân ở sân phơi đối diện thỉnh thoảng cũng tò mò nhìn hắn, có một hai lần, ông lão trong làng tản bộ dọc bờ hồ đến, dường như muốn bắt chuyện với hắn, ngửi được mùi trên người hắn, liền bỏ đi.
Cuộc đời sau khi đến huyện Văn Phổ, cũng không hề nằm trong bất kỳ mong muốn nào trước đây của hắn. Trong khoảng thời gian này, tinh thần hắn hỗn loạn, rất nhiều khi nửa đêm tỉnh giấc, đột nhiên cảm thấy mình như vẫn còn ở Vân Trung, hắn lắng nghe động tĩnh bên ngoài, thậm chí xông ra khỏi sân, tìm kiếm binh khí, một hồi lâu sau mới phát hiện ra mình rốt cuộc đang ở đâu, có lúc đám người thu phân đêm cười ha hả, đầu óc hắn choáng váng như trong mơ, đám người bên sân phơi dưới ánh mặt trời hầu như khiến hắn nhớ đến những thôn trang Hán nô tập trung ở mặt bắc. Hắn quen với việc tìm tòi cổ áo, nhưng bên trong không có thuốc độc.
Sau khi sắp xếp hắn ở đây, người bên ngoài dường như đã hoàn toàn quên mất hắn, như vậy đến một buổi chiều trong tháng mười, có ba chiến sĩ Hoa Hạ quân cưỡi ngựa đến thôn Tiểu Diệp, người dẫn đầu là Bành Việt Vân.
"Sư huynh."
Lúc này Bành Việt Vân đã là một trong những đại biểu phái trẻ trong quân, lại có ý nghĩa thừa kế y bát Tây quân, hàm đại tá, tiền đồ vô lượng, nhưng đối với Thang Mẫn Kiệt đang mang tội, hắn vẫn cung kính hành một lễ quân. Thang Mẫn Kiệt nhìn hắn một hồi, từ trong mơ tỉnh lại.
"Xem ra bây giờ không thể gọi tiểu Bành. Gọi cái gì thì tốt."
"Mọi người một nhà, tùy tiện thôi."
Bành Việt Vân nói, "Cứ gọi ta một tiếng phụ thân đi."
"... Ai."
Theo bản năng trả lời xong, Thang Mẫn Kiệt do dự một chút. Một cước đạp đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận