Chuế Tế

Chương 693: Trí tuệ xả thân, từ bi vô lệ (1)

Mệnh lệnh từ bên trên truyền xuống chưa lâu, còn đang lên men, nhưng đối với nhiều lính tướng trong Hạ Thôn thì ít nhiều đã có giác ngộ. Đại thắng một trận có sức nặng rất lớn lao đối với tướng sĩ Hạ Thôn, bởi vì chiến thắng như vậy quá ít ỏi, bọn họ ít được trải qua khó khăn mà ngoan cường như vậy.
Giữa trưa và ban đêm tuy có chúc mừng và ở tiệc, nhưng sau khi ăn uống thỏa thích, không có nhiều người đơn thuần chìm đắm trong vui sướng. Trước đó, mỗi người ở đây đã trải qua nhiều trận thua, gặp nhiều cái chết của đồng bạn. Khi chết chóc trở thành trạng thái bình thường thì người ta không còn cảm thấy nó kỳ lạ nữa, nhưng khi có lựa chọn không chết xuất hiện ở trước mặt mọi người thì nghi vấn tại sao phải chết, tại sao sẽ thua bắt đầu nổi lên.
Đối với quân đội trong thiên hạ hiện giờ, e rằng chỉ có đội này mới sinh ra cảm giác như vậy sau đại chiến, từ khía cạnh nào đó cũng là nhờ mấy tháng nay Ninh Nghị dẫn đường. Bởi vì sau khi chiến thắng, có người thương cảm, có người khóc lóc, nhưng cùng lúc đó, trong các loại cảm xúc phức tạp thì vui sướng và sùng bái một người từ tận đáy lòng vẫn chiếm phần lớn.
Hình tượng một văn một võ của Ninh Nghị và Tần Thiệu Khiêm, văn thì đặt mưu kế, võ thì quả quyết, cộng thêm Hắc Kỵ, Trúc Ký từ Lữ Lương Sơn lại đây dưới trướng có nhiều người lục lâm, các loại bản lĩnh khác người, mấy thứ này đều có tính dấu hiệu rõ ràng, dễ để lại dấu ấn trong lòng đám bộ đội tạp nham liều mạng ra một con đường này.
Sau khi ăn uống no nê, Mao Nhất Sơn lại đi Thương Binh Doanh thăm mấy huynh đệ quen biết, lúc đi ra, hắn thấy Cừ Khánh ngoắc mình. Mấy ngày nay vị đại ca lính già trải qua chiến trận nhiều năm nay luôn mang lại cảm giác hơi tối tăm cho Mao Nhất Sơn, chỉ có vào lúc này Cừ Khánh mới có chút thay đổi, trong gió tuyết, trên mặt Cừ Khánh mang nụ cười sung sướng thoải mái.
Không có tướng sĩ nào e ngại gió tuyết trước mắt.
Trò chuyện vài câu, Cừ Khánh cho Mao Nhất Sơn một tảng đá:
- Đừng đi dạo, trở về mài đao đi.
- Hả?
Mao Nhất Sơn sửng sốt, sau đó hiểu ra:
- Ngày mai đánh nữa hả?
- Có lẽ không phải ngày mai, cũng có lẽ không còn trận đánh nào nữa, nhưng sẽ có một trận giằng co với người Nữ Chân. Không đánh là tốt nhất, đánh, cũng chả ngán thằng nào. Chúng ta cứ chuẩn bị sẵn sàng là được.
Chiều hôm nay, lúc tế bái Long Hồi, dù mọi người mệt mỏi nhưng vẫn sục sôi nhiệt huyết. Không lâu sau lại truyền đến tin Chủng Sư Trung và Tông Vọng đụng độ chém giết. Sau khi thăm đám huynh đệ tuy bị thương nhưng vẫn hân hoan nhảy nhót vì chiến thắng, Mao Nhất Sơn giống như một số binh sĩ khác, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý cho việc đối đầu người Nữ Chân, thậm chí loáng thoáng dâng lên khát vọng khát máu. Nhưng khát vọng là một nhẽ, thật sự là lại là một chuyện khác, Mao Nhất Sơn cũng biết chiến đấu mười ngày tới nay, dù là tướng sĩ chưa vào Thương Binh Doanh cũng đều mệt mỏi.
Nhưng nếu cấp trên đã lên tiếng thì chắc chắn có nắm chắc, lính lác như bọn họ không cần nghĩ ngợi.
Hai người lúc này ở sườn núi, vừa trò chuyện đôi câu vừa nhìn hướng dưới núi. Cửa doanh Hạ Thôn hơi náo nhiệt, bởi vì mới vừa rồi có mấy nhóm người đến, đều là người của bộ đội khác gần Biện Lương, nhìn khiến người hơi phiền lòng.
Mao Nhất Sơn chợt nhớ một việc, hỏi:
- Cừ đại ca, ngươi trước kia ... thật ra làm quan trong bộ đội nào đó đúng không?
Võ nghệ của Cừ Khánh không thấp, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhìn thấu phát triển, thay đổi của nhiều thế cục trên chiến trường, Mao Nhất Sơn đã thấy từ lâu, hôm nay vào lúc này thấy tâm tình của Cừ Khánh tốt nên mới hỏi ra.
Cừ Khánh nhìn dưới núi, ngược lại không buồn bực vì câu hỏi này, một lát sau, hắn cười nói:
- Làm quan ... không tốt bằng làm lính lác.
- Vậy ... Cừ đại ca, nếu như trận này đánh xong thì có phải là huynh và ta sẽ trở lại bộ đội của mỗi người?
Mao Nhất Sơn do dự giây lát sau mới hỏi ra câu này, hỏi xong Cừ Khánh cũng trầm mặc, không lâu sau hắn nhìn cửa doanh náo nhiệt, nhíu mày, lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Sau đại chiến Hạ Thôn còn chưa tới một ngày, bắt đầu từ chạng vạng, mỗi quân đội bài bố gần Biện Lương đều phái ra sứ giả lục tục đến đây, những người này hoặc là võ tướng có địa vị cao trong quân đội khác, hoặc có danh vọng, có võ nghệ, cũng có người từng đảm nhiệm chức quan trong Võ Thụy Doanh, sau khi tan tác được đám quan lớn như Trần Ngạn Thù nhận lấy. Những người này lục tục tới, một mặt vì chúc mừng Hạ Thôn thắng lớn, khen đám người Tần Thiệu Khiêm lập công lớn lao, mặt khác bày ra thái độ xem Tần Thiệu Khiêm như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hy vọng cùng quân đội Hạ Thôn nhổ trại đi, thừa dịp đại thắng, sĩ khí tăng vọt thì giải cứu kinh thành bị vây.
Mà những người này đến, cũng nói bóng nói gió hỏi thăm một vấn đề: Lúc đầu bởi vì các quân đại bại, chư phương thu nhận lính tan tác, sắp xếp của mọi người đánh loạn hết, nhưng bất đắc dĩ đành vậy, lúc này nếu đã có cơ hội thở dốc, những tướng sĩ có biên chế khác nhau phải chăng nên trở về biên chế cũ?
Vấn đề biên chế hỗn loạn của binh sĩ có lẽ trong một chốc còn khó mà giải quyết, nhưng các tướng lĩnh sắp xếp thì khá rõ ràng. Ví dụ lúc này trong Hạ Thôn quân, Hà Chí Thành vốn đã lệ thuộc dưới trướng Vũ Uy quân Hà Thừa Trung, trưởng quan Bàng Lệnh Minh của Mao Nhất Sơn thì là tướng lĩnh dưới trướng Vũ Thắng quân Trần Ngạn Thù. Thời này, tướng lĩnh trung tầng thường phụ trách tán binh dưới trướng. Vấn đề tiểu binh có thể qua loa, những tướng lĩnh này thì thời xưa chỉ có thể xem như ‘điều tạm’, vậy khi nào bọn họ có thể mang theo binh sĩ dưới trướng trở lại đây?
Bên Hạ Thôn ậm ừ qua loa về vấn đề này, nhưng so với từ xưa đến nay chậm tiêu, vụng về khi đối diện người Nữ Chân thì phản ứng của người từ các phương lúc này nhanh nhẹn nhạy bén vô cùng.
Người đến cấp bậc được cử tới đây bàn việc thì có ai là phế vật thật sự?
Kinh thành.
Tần Tự Nguyên rời khỏi hoàng thành, đến Binh bộ, xử lý một đống việc trong tay. Khi Tần Tự Nguyên ra khỏi đại đường Binh bộ thì gió tuyết hòa vào nhau, đèn đuốc thành thị thê lương mông lung trong gió tuyết.
Ngày này, người Nữ Chân tạm dừng công thành. Căn cứ các mặt truyền đến tin tức, trong sự giày vò dằng dặc thì đã xuất hiện tia sáng mong manh khiến người cảm thấy lạc quan, dù người Nữ Chân đại thắng ngoài thành, khi quay đầu lại công thành thì sĩ khí cũng đã lần hai yếu, lần ba cạn kiệt. Chư công trong triều đình đều cảm giác được có khả năng hòa đàm, tuy phòng ngự kinh thành chưa thể thả lỏng, nhưng bởi vì người Nữ Chân tạm dừng thế công, cuối cùng giành được chút thời gian nghỉ thở.
Nhưng đối với Tần Tự Nguyên thì có nhiều chuyện sẽ không vì vậy mà giảm bớt, thậm chí kế tiếp những việc cần chuẩn bị sẽ càng gấp rút hơn nữa.
Vô luận hòa hay chiến, công việc về sau đều sẽ chỉ càng rườm rà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận