Chuế Tế

Chuế Tế - Q.11 - Chương 1210: Tự tòng nhất kiến đào hoa hậu (sáu) (length: 21577)

Chương 1210: Tự thuở gặp gỡ đóa đào (sáu) Lúc đến tất cả thiên địa đồng lòng.
Suốt một ngày, từ bên ngoài liên tiếp truyền đến đều là tin tức tốt.
Vì vậy đến buổi chiều, Trần Sương Nhiên đã có một giấc ngủ ngon lành, thẳng đến chạng vạng tối.
Trong mơ truyền đến tiếng gió biển, khiến nàng trở về với quá khứ tươi đẹp.
Mùa hè năm mười một tuổi, nàng ôm em trai, ném đối phương từ mép thuyền xuống biển.
Sóng biển bất chợt nổi lên.
Một ký ức đẹp đẽ.
Dù phụ thân nổi trận lôi đình, dù chỉ là hoài nghi cũng khiến nàng bị đánh đầy thương tích, nhưng nàng cảm thấy, từ đó về sau tất cả mọi người trên thuyền đều đang nhìn chằm chằm nàng.
Phụ thân thật đáng chết, không có chứng cứ, lại hoài nghi nàng.
Nhưng đồng thời, nàng cũng hưởng thụ sự hoài nghi này. Nàng cần được nhìn chăm chú.
Lúc tỉnh lại, gió chạng vạng đã lặng lẽ thổi từ phía đông đại dương bao la, nàng ngồi bên cửa sổ đón gió, một con ve đậu vào tay nàng.
Nàng tóm lấy nó trong tay.
Con ve rất đẹp, giống như tâm tư của nàng vậy.
Thế là nàng dùng sợi tóc mảnh cuốn lấy con côn trùng, từ từ siết chặt, chậm rãi gỡ bỏ cánh và vuốt. Sợi tóc không cắt đứt được cổ ve, vừa dùng lực liền đứt, nàng đành phải lấy dao, tỉ mỉ cắt con ve trên bậu cửa sổ thành sáu khúc.
Nhầy nhụa, sặc sỡ, thật thú vị.
Nàng xem nó như một tác phẩm hội họa của mình, ngắm nghía một hồi.
Trần Diêm gõ cửa bên ngoài, báo giờ dùng bữa, nàng ngồi ở bên cửa sổ ăn tối, thỉnh thoảng gắp hạt cơm và rau quả, tô điểm thêm cho bức tranh của mình. Trước mắt, thành Phúc Châu đang bừng lên ánh đèn đêm, những người dân thường dơ bẩn kia không thể chiêm ngưỡng được tác phẩm của nàng, nhưng không sao, nàng hiểu rõ nhân tính, những thứ tầm thường này, cũng đều đang trong lòng bàn tay chiêm ngưỡng nàng, hướng về nàng ném ánh mắt mê hoặc nhưng đầy kinh sợ.
Ăn xong, người cần đến cũng lục tục đến rồi, Trần Sương Nhiên ra ngoài, cùng đám người tiếp tục bàn bạc những sắp xếp tiếp theo...
...
“...Chiều nay, Lạc Thánh, Dư Quả, Đậu Tiểu Ngưu cũng có động thủ, Lạc Thánh tập kích nơi ở của Vương Phương Mân, Dư Quả giết tới Phúc Nguyên trai ở thành nam... Tính ra, đã giết bảy người, số người bị thương thì không đếm xuể... Quan phủ bên kia đã kinh động...” “...Nhưng Thiết Thiên Ưng đến giờ vẫn chưa xuất hiện, liệu có phải thật đã chết rồi...” “...Hoàng Thắng Viễn đang sốt ruột, ở phía sau sắp xếp, nói muốn để mọi người ‘lực hướng một khối sứ’, chạng vạng đã gặp mặt ta, cùng ta bàn bạc, phía bên kia mang tới Phúc Châu hơn mười cao thủ, có thể nghe theo chúng ta điều khiển...” “‘Lực hướng một khối sứ’... Hắn cũng xứng...” Trong ánh đèn có bóng người nghị sự chập chờn, khi tầm mắt mở rộng, đây là một đạo quán dưới chân núi Cửu Tiên, lầu gác thấp thoáng giữa những cây cổ thụ xanh tươi, từ xa quan sát Phúc Châu.
“Dù sao việc này với chúng ta vẫn có lợi...” “Hoàng Thắng Viễn ở Hoàng gia là chi thứ, vớt chút lộc ngoài, ý đồ càng thêm kiên quyết, so ra thì Hoàng Bách Long trong chuyện này có phần rụt rè, do dự... Chuyến này Hoàng Thắng Viễn có thể xác định sự việc là chuyện tốt.” “Hắc hắc hắc hắc.” Trong bóng tối có người cười, “Với Hoàng Thắng Viễn, bản tọa cũng có chút ‘thiếu nợ’”.
“Hoàng Thắng Viễn là phản tặc, đại sư mà nhận hắn làm nhạc phụ, há chẳng ứng câu ‘nhận giặc làm cha’?” Mờ tối, thân ảnh lóe lên, Thôn Vân đã đến bên cạnh người vừa nói, khí tức khát máu đang ngưng tụ.
“Ha ha, chỉ có ngươi là biết thành ngữ...” Hắn dừng lại một lát, như quỷ mị biến mất: “...Lần sau, không được nói như vậy nữa.” Người vừa nói đổ chút mồ hôi lạnh, bên cạnh có người cười. Trần Sương Nhiên xua tay.
“Nghe nói, hôm qua, là Hạ Viễn Trần chọn người Hoàng gia ra tay... Hoàng Thắng Viễn đã có tâm, Niên thúc, cứ để người của hắn ra tay, giết Hạ Viễn Trần ở phủ đệ Phúc Châu, tạo một mồi lửa... Xem như, ‘Đầu danh trạng’.” “Người này Hoàng Thắng Viễn, có lẽ sẽ từ chối...” “Sợ trước sợ sau, làm chuyện lớn mà lại tiếc thân, vậy thì để tự hắn về Phủ Điền, cùng Hoàng Bách Long giải thích đi... Ngươi nói với hắn, không được chọn.” “Dạ... Mặt khác, Ngải lão, Phí công sau khi nghe chuyện Lâm An, thái độ đã có chuyển biến, Ngải lão nói, để người nhà hợp tác làm ầm ĩ, điều này không được, vì quân Triều đình không dễ đối phó, ai xông lên trước, chắc chắn sẽ chết, nhưng nếu bí mật nổi loạn, ông ta sẽ phối hợp... Còn Phí công...” Mưu tính bí mật, từng chuyện một được tiến hành, đến một thời điểm nào đó, cùng những biến động từ xa truyền tới, khiến vệ sĩ trên ban công cảnh giác.
Cửa sổ phòng mở ra trong tích tắc, ngay sau đó, một thân ảnh xuất hiện trên nóc nhà.
Giống như cột buồm nổi lên từ mặt biển tối tăm, cà sa của Thôn Vân phấp phới trong gió, nhìn sóng lớn xáo động ở phía xa.
Nửa nhịp sau, Phàn Trọng cũng đã lên tới.
“Lại là phủ Công Chúa?” “Hắc hắc.” Trong bóng tối, Thôn Vân cười, “Lại là phủ Công Chúa.” Cuộc thảo luận bên dưới gián đoạn, vẫn đang tiếp tục, chỉ là Trần Sương Nhiên và mọi người ra ban công, giương ống nhòm nhìn về phía phủ Công Chúa. Hai bên cách xa nhau, trong bóng đêm, như hai hòn đảo biệt lập giữa biển cả, vì vậy mà chỉ là tùy tiện xem náo nhiệt, việc nghị sự không hề dừng lại.
Chỉ một lúc sau, Thôn Vân và Phàn Trọng quay về phòng, trong lúc những người khác đang thảo luận sơ hở, có người nói về việc này.
“Chúng ta không hề phái người đến tham gia náo nhiệt...” “Tối hôm qua mới loạn một trận, tối nay... Cặp huynh đệ kia hẳn chưa chết chứ?” “Ngươi đoán mò vậy, quá ly kỳ rồi.” “Phủ Công Chúa đâu phải không có cao thủ. Lúc trước ta cũng không dám làm như vậy.” “Ngoại trừ chúng ta, trong thành còn ai, dám đục nước béo cò?” “...Bồ thiếu gia?” “Ha ha ha ha, vẫn là ngươi biết nói chuyện cười...” Một ngày trước trong lúc hành thích Thiết Thiên Ưng, đã xảy ra xung đột, mọi người đã có ý định tố cáo lên triều đình về cặp huynh đệ Hoài Vân phường, mượn đao giết người, ai ngờ còn chưa kịp hành động thì triều đình đã dùng đại pháo. Sau trận pháo kích, cậu thiếu niên may mắn sống sót đã xông vào phủ Công Chúa, đại náo một trận... Hôm nay, dù tin tức Lâm An tràn ngập dư luận trong giới thượng lưu, nhưng giang hồ đồn thổi phần lớn là về Hoài Vân phường, hầu hết đều mang màu sắc bi tráng vô song, vô cùng huyền huyễn...
So với ảnh hưởng to lớn do tin tức Lâm An bị phá tạo ra, sự việc phủ Công Chúa gây náo loạn lần này chỉ là một chuyện nhỏ. Nhưng kẻ địch bỗng nhiên chết đi, mà không phải do chính mình giết, tin tức lại hỗn loạn, khiến mọi người nhớ đến thì phần lớn cảm thấy trống rỗng khó định hình, mãi cho đến lúc này, phủ Công Chúa lại náo loạn, mới đẩy những cảm xúc khó nắm bắt lên trước mặt mọi người.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ trong thành còn một nhóm người khác, đang đục nước béo cò một cách rầm rộ như vậy; hay cậu thiếu niên sau cuộc hỗn chiến đêm qua chưa chết, bất ngờ quay lại giết người?
Vì không có đủ thông tin, thảo luận cũng chỉ là phỏng đoán, không thể kết luận, nói đùa một phen xong, mọi người lại tiếp tục nghị sự. Chỉ đến khi một nhóm thuộc hạ rời đi, Trần Sương Nhiên mới có thể một mình nhìn phương xa trong đêm tối, vẻ suy tư.
“...Chuyện kế tiếp, người giỏi thật sự dùng được, không nhiều.” Nàng mở lời, ánh mắt lại nhìn Phàn Trọng bên cạnh.
“Chuyện này có khả năng không cao.” “Nếu là thật sự... Cũng thú vị đấy chứ...” Nàng nghiêng đầu, “Hơn nữa chúng ta cũng đang thiếu người.” “Nếu Hoàng Thắng Viễn giết người nhà họ Hạ, vậy người của hắn...” “...Chưa hẳn đã tin được, trong triều, cũng có người nhẫn tâm, chết một nhà họ Hạ, có khi lại là kẻ gian. Ngược lại, chuyện ở phủ Công Chúa, có thể liên tiếp hai lần hành thích, nếu nói là diễn kịch thì diễn hơi quá rồi...” Trần Sương Nhiên nghĩ ngợi, “Ta sẽ không diễn như vậy.” Phàn Trọng xua tay, không muốn nói thêm. Hắn cho rằng, hôm qua cậu thiếu niên xông vào phủ Công Chúa không chết, hôm nay lại đến là chuyện khó có thể xảy ra, cho dù thật có xảy ra, phủ Công Chúa cũng không phải nơi tầm thường, đối phương hôm nay hẳn phải chết.
Trong giang hồ, những kẻ liếm máu trên lưỡi dao có rất nhiều, những người đầu óc toàn cơ bắp cũng không ít, ví dụ như ngu ngốc mà thêm mạng lớn, cuối cùng lại nổi danh một thời, cách mấy năm cũng xuất hiện một hai người như vậy, nhưng từ trước đến giờ không ai tính là chuyện lớn. Khi tin tức về Lâm An đến trong thời điểm nhạy cảm này, những người tạo phản rất có khả năng thừa nước đục thả câu mà làm loạn một phen, rất có thể một kế hoạch xa xôi nào đó của Trần Sương Nhiên không cần thay đổi vẫn áp dụng được, triều đình nhỏ rất có thể lại xảy ra vấn đề.
Nhưng đầu óc của thiếu nữ lại không bình thường, rõ ràng đối với chuyện này có chút hứng thú.
Ánh mắt của nàng chuyển sang Thôn Vân.
“Đại sư, có bằng lòng đến đó xem thử không? Ta thấy... ngài đối với người kia, cũng có chút hứng thú.” “Thiếu niên kia tâm tính kiêu ngạo, không coi ai ra gì, lại có thể thoát khỏi sự truy sát của bản tọa, căn cốt quả thật không tệ.” Thôn Vân dựng thẳng tay lên, “Nhưng thứ đáng chú ý nhất chính là, hắn vô câu vô thúc, có cùng chí hướng với bản tọa, danh tiếng trong giang hồ, cùng ta rất hữu duyên. Chuyện này rất hiếm thấy, chuyện này rất hiếm thấy.” Thôn Vân liền nói hai lần “chuyện này rất hiếm thấy”.
Hắn đối với đại cục không có cảm giác gì, chỉ có hứng thú với mấy chuyện cố tình gây rối này, dứt lời, liền muốn quay người rời đi, Trần Sương Nhiên cười nói: "Đại sư đi sớm về sớm, ngày mai còn chờ ngài hỗ trợ giết người."
"Hiểu rồi."
Thôn Vân thân ảnh biến mất tại chỗ, Phàn Trọng thở dài.
"Ngày mai hát tuồng lớn..."
Trần Sương Nhiên nhìn cảnh sơn hải bên ngoài cửa sổ thành trì, yếu ớt nói.
Nàng thích cảm giác bị nhìn chằm chằm.
Cho nên nàng biết, giờ khắc này, cả tòa thành những nhân vật lớn đều đang nhìn chăm chú nàng, không chỉ là những lão già muốn tạo phản kia, tiểu lâu la, mà còn có cả vị đại quan Triều đình không ai bì nổi, Cửu Ngũ Chí Tôn Hoàng đế, cùng vị Trưởng công chúa cao cao tại thượng kia...
Hai thiếu niên ở phường Ngân Kiều, vốn chỉ là một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ, nàng vốn định hôm qua trong vụ ám sát nhằm vào Thiết Thiên Ưng tiện tay dò xét một chút đối phương, ai ngờ tên tiểu hài kia tính tình kiệt ngạo, trong ba bên hỗn chiến lại không hề kiêng kỵ mà đánh trả, trong lúc bản thân nàng đang đối đầu Triều đình, lấy được lợi thế như hiện tại, hắn dường như cũng không hề hay biết, lại dám xông thẳng vào phủ Công Chúa —— nếu như thật sự là Tôn Ngộ Không, cái này cũng hơi cướp danh tiếng của mình.
Mặc dù không thể cướp đi, nhưng cũng rất khó chịu.
Nếu có thể, cũng phải tiện tay trêu chọc hắn một chút mới được...
Gió đêm theo cửa sổ thổi vào, đèn đuốc trong thành giống như trăng sao trên sóng lớn, bố cục đúng ý nàng, thiếu nữ hít sâu một hơi, như đang đắm chìm vào trong làn gió biển tanh mặn kia. Nàng ôm đứa bé kia, ném vào sóng lớn mãnh liệt, trong gió biển tựa hồ mơ hồ truyền đến tiếng "Tỷ tỷ" kêu lên, thoáng chốc liền không nghe thấy. Thế là khóe miệng của nàng, cũng nở một nụ cười...
...
Phủ Công Chúa.
Cửu Ngũ Chí Tôn Hoàng đế, cùng vị Trưởng công chúa cao cao tại thượng kia, đang nhìn chăm chú vào bóng dáng trong viện.
"Bốn, Bốn Thước Dâm Ma... Sao, sao lại là cái thứ gì... Có ý gì?"
"A, bẩm bệ hạ, chuyện này nói ra thì dài, bọn họ à, vốn gọi là Năm Thước Dâm Ma, không phải cái kia vô sỉ vô sỉ, mà là một hai ba bốn năm năm thước, đây là vì năm đó ở Giang Ninh à... Blah blah blah blah..."
Trong phòng, Nhạc Vân tinh thần phấn chấn, bắt đầu kể chuyện đầu đuôi ngọn ngành một cách sinh động như thật cho hai người nghe về một đoạn sự tình kỳ quái. Vì nhân quả phức tạp, Nhạc Vân cũng không có khả năng tự thuật quá cao siêu, hơn nữa không nhịn được muốn thêm mắm dặm muối, cả chuyện bị hắn nói ra rẽ nhánh lung tung, thất linh bát lạc.
Cũng may Quân Vũ, Chu Bội cùng đôi tỷ đệ Nhạc gia này quan hệ qua lại cũng nhiều, nghe Nhạc Vân thêm mắm thêm muối nói dông dài, hai người mệt mỏi nhưng cũng dần dần tỉnh táo lại, họ xuyên qua cửa sổ lầu hai nhìn bóng dáng thiếu niên có vẻ đang hờn dỗi trong đình viện, chỉ ngẫu nhiên mở miệng hỏi Nhạc Vân một hai câu, hoặc qua lại bàn luận khe khẽ vài câu.
"...Theo tây nam đến, Giang Ninh là quê hương hắn sao?"
"Ừm, hắn nói như vậy a. Chỉ là tiểu tử này rất quỷ..."
"Có thể là người trong quân Hoa Hạ... Nhà ai đây?"
"Không biết, hắn không nói, nhưng ta cùng tỷ tỷ đã bàn qua, chắc chắn lai lịch không nhỏ... Tỷ tỷ nói có phải con trai Tần gia không..."
"Ngươi nhìn dáng vẻ hắn ngồi trong sân, tỷ, ta mơ hồ nhớ tới một người..."
"Ai vậy..."
"Là tiểu hài tử bên cạnh lão sư..."
...
Dưới ánh trăng, thiếu niên trong sân nhảy dựng lên.
"...Nhìn cái gì mà nhìn, có bản lĩnh xuống đây đơn đấu đi nhạc tiểu nhị, xem ngươi lén lén lút lút kiểu đó —"
...
"...Chắc không phải đâu, ta nhìn nhầm rồi."
Hoàng đế lấy tay xoa xoa miệng, thu hồi suy đoán quá mức bất thường của mình.
Trên lầu vì có Quân Vũ hai người ở đây, Nhạc Vân duy trì tu dưỡng không có phản kích lại thiếu niên ở dưới, mà vẫn tiếp tục thêm mắm dặm muối đem câu chuyện Năm Thước Dâm Ma, lai lịch của Bốn Thước Dâm Ma kể lại rõ ràng.
Ở dưới sân, thiếu niên bốc hỏa dần dần được Khúc Long Quân chạy tới trấn an, khi biết tin Tả Hành Chu chết, Khúc Long Quân cùng hắn ngồi lại với nhau, lặng lẽ ôm bờ vai của hắn, còn Ngân Bình thì đi sang một bên, bắt đầu đuổi những thị vệ đang vây quanh ở bên ngoài đến nơi khác. Còn một bộ phận thị vệ bị thương, Ninh Kỵ ra tay vẫn còn coi là chừng mực, trong huấn luyện cùng diễn tập thực chiến thường ngày, cho dù đối chiến với Ngân Bình cùng Nhạc Vân, loại tổn thương này cũng thường hay xảy ra, Ninh Kỵ động thủ, ngược lại coi như là cho bọn họ một phen diễn tập thực chiến.
Trong sân chỉ tĩnh lặng một lát, Khúc Long Quân cẩn thận dựa vào Ninh Kỵ, thấp giọng nói: "Sát vách trên lầu, chỉ sợ có nhân vật lớn ở..."
Ninh Kỵ cũng không lấy làm lạ, hắn cũng không nhìn sang bên kia: "Đã sớm biết rồi, xem cái vẻ hưng phấn cáo trạng của Nhạc tiểu nhị trên đầu kia, còn theo cửa sổ lén lén lút lút nhìn xuống, đơn giản là mấy người Công chúa Chu Bội thôi... Ta có sợ gì bọn họ..."
"Trưởng công chúa... Là đệ tử của Ninh tiên sinh sao?"
"Ừm, Hoàng đế với Công chúa ở đây, cũng cùng thế hệ với ta, có gì ghê gớm hơn người... Vừa rồi ta thách bọn nàng đơn đấu, bọn họ đâu có dám xuống."
"Nếu như nàng muốn bắt ngươi thì sao, vậy phải làm thế nào..."
"Hừ..."
Trưởng công chúa là nhân vật lớn ở Phúc Châu này, trước đây nghĩ lại, giống như tồn tại trên tầng mây, nhưng biết thân phận Ninh Kỵ xong, đột nhiên lại cảm thấy cũng không có gì ghê gớm —— đương nhiên, đây là theo mặt tình cảm mà nói suy nghĩ ngây thơ. Ở những mặt khác, sinh vật chính trị không có tình người, thân phận Ninh Kỵ rốt cuộc mẫn cảm đến mức nào, lực lượng lớn ra sao, chính Ninh Kỵ hay là không để ý, nhưng trong lòng Khúc Long Quân, thật ra ẩn ẩn cũng có một nỗi sợ hãi.
"Tiểu... Tiểu Long." Khúc Long Quân dựa vào hắn, cân nhắc ý nghĩ, "Nhỡ, nếu... Nếu bọn họ muốn bắt ngươi, ngươi cũng có thể đừng để ý đến ta, cứ nhắm cơ hội mà chạy trốn đi... Ta nghĩ rồi, triều đình nhỏ ở Đông Nam muốn dựa vào ngươi để đòi hỏi gì từ tây nam cũng sẽ không làm tổn hại đến tính mạng ta."
Ninh Kỵ thì im lặng một hồi, hắn nắm tay Khúc Long Quân, chăm chú nghĩ nghĩ.
"Chắc là sẽ không làm loạn." Hắn chậm rãi thấp giọng nói, "Cha ta năm đó nói rồi, tiểu hoàng đế khác người thường, có ý định hợp tác với tây nam. Mà người Tả gia cũng đâu phải chỉ có một hai người, nếu như ra tay với ta, ở trong mắt một số người, sẽ tuyệt giao với bên này triệt để."
"Bọn họ chắc là không làm hại ngươi, nhưng sẽ giam lỏng ngươi."
"Ta không sợ bọn họ." Ninh Kỵ nắm tay nàng, "Hơn nữa, nếu thật nhốt ta, ta sẽ thật mặc kệ mấy chuyện này, để cho bọn họ tự mình đi báo thù cho Tả Hành Chu... Hừ, ta cũng muốn xem, bọn họ có thể bắt giam ta cả đời hay không!"
Hắn đầu tiên là cười cười, lúc nói hết câu cuối, trên mặt cũng lóe lên một tia lạnh lẽo. Theo tây nam đi ra, hắn đã nhận quá nhiều huấn luyện, nếu rơi vào tay thế lực như Hà Văn, kết cục chắc sẽ rất thảm, nhưng nếu như bên Đông Nam muốn nhốt mình mà không tổn thương mình, vậy thì người chịu thiệt đau đầu, cũng chỉ là bọn họ, Ninh Kỵ thật sự không có mấy phần sợ hãi.
Hắn ở tây nam nhận sự dạy dỗ của cha mình, đối với chuyện hoàng tộc tỷ đệ ở triều đình nhỏ Đông Nam cũng nghe nói qua không ít, trong lòng thật ra là có nhất định thiện cảm, đến bên này rồi càng có phần mong mỏi, muốn nhìn xem đôi tỷ đệ này đem Đông Nam điều hành ra sao. Nhưng lúc này đối với chuyện sau đó sẽ gặp đối phương, lại cảm thấy trong lòng có chút không được tự nhiên.
Thiên gia vô tư, nếu như đối phương dùng bộ mặt trên chính trường đến gặp mình, thì mọi cuộc trò chuyện đều sẽ rất không được tự nhiên, Ninh Kỵ vừa nghĩ đến, liền cảm giác toàn thân ngứa ngáy, lập tức nắm tay Khúc Long Quân đứng lên, hai người hướng về phía sau viện lặng lẽ rút lui. Nhạc Ngân Bình thở dài, nhưng từ phía sau đi theo, miễn cho Ninh Kỵ tiếp tục làm càn, hay là dẫn Khúc Long Quân đi đường.
Ở bên kia viện, cùng lúc nhận thấy được thanh niên từ tây nam tới lặng lẽ biến mất, Thành Chu Hải, Tả Văn Hiên cũng đã đi đến bên này.
Bây giờ bọn họ phải chịu trách nhiệm nhiều việc.
"...Chiều hôm nay, vài đám thích khách đã liên tục tập kích tư trạch hoặc thương hội của Vương Phương Mân, trễ quân, trần yêu công việc... Nhìn từ động tĩnh hắc đạo, vì chuyện Lâm An, đám người Trần Sương Nhiên ngày mai sắp có một phen động tác lớn, mục đích là để gây thanh thế, để nhiều người hơn đặt cược vào bên họ, đồng thời cũng để trấn nhiếp một bộ phận nhà giàu đã 'Phản chiến' trước đó... Mật Trinh cùng bộ Hình trước mắt đang sắp xếp."
"...Nếu ai dám bí quá hóa liều trong sự việc này, thì ghi lại hết đi... Cần giết thì cứ giết..."
"...Dạ, mặt khác, chuyện tuyên truyền dư luận nhắm vào Lâm An vào ngày mai, thần cùng Lý tiên sinh bên kia cũng đã sắp xếp đâu vào đấy."
Hai người trước tiên báo cáo công việc đang tiến hành. Đến khi công việc nói gần xong, Quân Vũ mới khẽ gật đầu.
"Mặt khác, đứa bé trong sân kia——đến từ tây nam——rốt cuộc là chuyện gì? Là con cái nhà nào ở tây nam?"
Thành Chu Hải liếc nhìn xung quanh, Quân Vũ phất tay, lui người qua trái phải, Phương Cảnh Hào là người dẫn đội của Mật Trinh ty ở phủ Công Chúa cũng lui xuống, còn Nhạc Vân thân là kẻ mật báo nịnh thần lúc này thì đang tràn đầy hứng khởi, có chút không muốn đi, nhưng Chu Bội vẫn là cười với hắn: "Nhạc Vân, ngươi cũng xuống đi."
"Dạ." Nhạc Vân mặt như mặt heo, tuân lệnh rút lui.
Cánh cửa trong phòng đóng lại, Thành Chu Hải chắp tay: "Bẩm bệ hạ, Công chúa, hắn là con của Ninh Nghị."
Thế giới im lặng một thoáng, đôi mắt Quân Vũ đã có chút mệt mỏi, đỏ lên vì tơ máu, khẽ động vài cái, biến hóa phức tạp, hồi lâu sau:
"...A?"
"Hắn là Ninh Nghị người bên cạnh, con của Tiểu Thiền phu nhân, tên là Ninh Kỵ. Là người Nữ Chân xuôi nam thời điểm sinh ra vị kia." Thành Chu Hải bình tĩnh trần thuật.
Tả Văn Hiên cũng ở bên cạnh khẽ gật đầu, xác nhận.
Chu Bội đẩy cửa sổ ra, ánh trăng từ cửa sổ bên kia chiếu vào sân, yên tĩnh không có bóng dáng người khác, nhưng nàng biết, đứa trẻ kia đang ở nơi tinh huy lan tỏa không xa làm gì đó.
Trong mắt lóe lên một thoáng hỗn loạn trong nội viện trước đó, thân hình thiếu niên kia, dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi. Là. . . con của lão sư. . .
Quá quá gần rồi, không chân thực.
" . . Lớn như vậy rồi sao. . ."
Trong bóng đêm trống trải, đột nhiên lóe lên, tựa như ngày hôm qua nàng rời đi, như thể rất nhiều rất nhiều năm trước kia, lúc bọn họ cuối cùng cáo biệt thân ảnh truyền kỳ kia, hình như cũng là tuổi tác bình thường. Đối với cảm giác khi đó, gần như sắp không thể nhớ lại.
Nàng ngồi xuống trước cửa sổ.
Muốn mua hoa quế cùng chở rượu.
Rốt cuộc không giống, thiếu niên du.
Ai, vừa nghĩ đã vội vàng, kết quả bản nháp người xấu tạo nên quá nhiều vẻ mặt, chương này lại sửa đi sửa lại rất nhiều lần. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận