Chuế Tế

Chương 1301: Xin tự mình bảo trọng

Ngày mùa thu ánh nắng còn đang trên đại địa Tây Nam rải xuống màu vàng kim ấm áp, cách đó mấy ngàn dặm, ở nước Kim, hơi lạnh mùa đông đã sớm ùa về.
Mùng chín tháng tám, Vân Trung.
Mây đen màu xanh chì phủ kín bầu trời, gió bấc đã bắt đầu gào thét trên mặt đất, khiến Vân Trung, một trong số ít những thành lớn của Kim quốc, như thể bất lực chìm trong vũng bùn xám xịt. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, cả thành trên dưới dường như đều nhuốm màu u ám.
Xe ngựa ra vào thành so với trước đây dường như ít đi vài phần sức sống, tiếng rao hàng ngoài chợ nghe cũng ỉu xìu hơn hẳn, khách khứa ở các quán rượu trà cũng ngưng trọng hơn trong câu chuyện, ai nấy ghé tai nhau như đang nói về những chuyện cơ mật, đại sự.
Trên các đường phố trong thành vương vãi vũng bùn, đám Hán nô lếch thếch trong bộ quần áo rách, khom lưng cúi đầu trông như sợ hãi bị ai đó phát hiện. Nhưng dù sao họ cũng không phải gián, không thể trở nên thấp bé, không gây sự chú ý. Có người dán vào góc tường lo sợ bất an né người đi đường, vẫn bị đụng ngã xuống đất, rồi không chừng lại lãnh thêm một cú đá, hoặc thậm chí là bị đánh đập tơi bời.
Trong bầu không khí ấy, đám quý tộc trong thành vẫn duy trì cảm xúc hưng phấn thái quá. Sự hưng phấn thái quá chuyển thành ngang ngược, thỉnh thoảng bùng phát trong thành, làm cho trong sự ngột ngạt lại thỉnh thoảng xuất hiện những cảnh cuồng hoan máu tanh.
Tại một cái sân nhỏ ở phía nam thành phố, Từ Hiểu Lâm lần đầu gặp Thang Mẫn Kiệt.
Từ Hiểu Lâm là người từ Tây Nam tới đưa tin.
Tây Nam và Kim quốc cách nhau mấy ngàn dặm, trong thời đại này, việc trao đổi tin tức cực kỳ khó khăn. Cũng bởi vì thế, các hoạt động của vùng đất Bắc đa phần đều giao cho người bên này toàn quyền phụ trách, chỉ đến những thời điểm then chốt quan trọng, hai bên mới tiến hành liên lạc để tiện cho Tây Nam điều chỉnh phương châm hành động lớn.
Kết quả toàn bộ Trận chiến Tây Nam, trung tuần tháng năm đã truyền đến Vân Trung, Lư Minh Phường khởi hành về nam, chính là muốn đến Tây Nam báo cáo toàn bộ tiến triển công tác, đồng thời cung cấp thêm thông tin tham khảo cho Ninh Nghị để phát triển các bước tiếp theo. Hắn hy sinh vào hạ tuần tháng năm.
Gần như cùng thời điểm đó, Tây Nam đã có thêm những dự đoán về cục diện phát triển của nước Kim, lúc này Ninh Nghị và những người khác vẫn chưa biết tin Lư Minh Phường đã xuất phát, cân nhắc rằng cho dù hắn không về nam thì các hoạt động của nước Kim cũng cần có sự thay đổi và thống nhất ý kiến. Vì vậy, không lâu sau đó, họ đã phái Từ Hiểu Lâm, người đã có một thời gian sinh sống ở Kim quốc, lên phía bắc.
Từ Hiểu Lâm đến Kim quốc vào cuối tháng bảy, quá trình nối đầu rất cẩn thận và phức tạp. Sau đó, hắn mới biết tin người phụ trách các hoạt động ở Kim quốc đã hy sinh - vì người Nữ Chân đã rêu rao việc này như một chiến tích.
Mặc dù trước đó, nội bộ Hoa Hạ quân đã từng cân nhắc đến dự án hành động khi người phụ trách chính hy sinh, nhưng đang ở giữa đất địch, việc vận hành dự án này cũng cần nhiều thời gian. Nguyên nhân chủ yếu nhất là cần sự cẩn thận, từng khâu một kiểm chứng, việc nối đầu và thiết lập lại lòng tin cũng cần nhiều trình tự hơn.
Cũng chính vì vậy, dù Từ Hiểu Lâm đã có thông tin vào cuối tháng bảy, nhưng cuộc tiếp xúc đầu tiên phải mãi mấy ngày sau mới diễn ra, mà bản thân hắn cũng luôn cảnh giác, tiến hành hai lần thăm dò. Cứ như vậy, đến mùng chín tháng tám hôm đó, hắn mới được dẫn tới đây, chính thức gặp người kế nhiệm Lư Minh Phường.
Người phụ trách có bí danh là "Tên hề" này dáng vẻ gầy gò, mặt hóp lại. Đây là điều đã được dặn dò kín đáo từ trước khi đi gặp cấp trên, rằng người này là đồng chí đáng tin cậy trong lúc nguy cấp, cộng thêm hai lần thăm dò, cuối cùng Từ Hiểu Lâm mới lập được lòng tin với hắn. Đối phương cũng đã giám thị hắn mấy ngày, sau khi gặp mặt, người này đẩy ra mấy chồng củi khô trong sân, lấy ra một gói nhỏ đưa cho hắn, trong bao là thuốc trị bỏng.
Trước khi gia nhập Hoa Hạ quân, Từ Hiểu Lâm từng theo đội thương nhân rong ruổi trên đất Bắc một thời gian, dáng người hắn khá cao, cũng hiểu chút ngôn ngữ Liêu Đông, bởi vậy mà hắn được chọn là người đưa tin. Ai ngờ lần này đến Vân Trung, không ngờ cục diện ở đây lại căng thẳng đến thế. Hắn vừa nói vài câu với một Hán nô trên đường, bằng tiếng Hán, kết quả bị một đám lưu manh Nữ Chân vừa gây sự trên đường đánh cho một trận, trên đầu còn bị đánh một cú, đến giờ vẫn phải băng bó.
"Từ tháng năm, khi tin tức quân Kim thua trận truyền đến, phần lớn cả nước Kim đều biến thành cái bộ dạng này, gây chuyện, đánh người trên đường cũng chẳng phải chuyện lớn. Mấy gia đình đại gia bắt đầu giết người Hán, Kim Đế Ngô Khất Mãi quy định, loạn giết người Hán phải nộp phạt, đám đại tộc liền công khai đánh giết người Hán trong nhà, mấy đám công khanh con cái qua lại ganh đua, nhà ai nộp phạt nhiều thì người đó là anh hùng hảo hán. Tháng trước có hai vị Hầu gia cãi nhau, ngươi giết một tên, ta liền giết hai, một nhà khác bồi thêm hai, cuối cùng mỗi nhà giết mười tám người, quan phủ ra mặt hòa giải mới dừng lại."
Thang Mẫn Kiệt đặt Từ Hiểu Lâm ngồi xuống ghế, tháo băng trên trán hắn ra, bôi thuốc lại. Trong lúc bôi thuốc, Từ Hiểu Lâm nghe người kia nói, thấy được đôi mắt sâu thẳm và bình tĩnh của hắn:
"Vết thương của ngươi còn coi là nhẹ. Đám côn đồ kia không đánh chết người là vì sợ phải đền tiền, nhưng cũng có người bị đánh trọng thương ngay tại chỗ, chống chọi không được mấy ngày, mà tiền phạt thì lại không đến được tay họ."
Từ Hiểu Lâm là một chiến sĩ từng trải qua đại chiến ở Tây Nam, lúc này nắm chặt tay, nhìn Thang Mẫn Kiệt:
"Sớm muộn gì cũng đòi lại."
"Ừ."
Trong mắt đối phương, sự bình tĩnh chỉ gợn chút nụ cười, hắn rót trà đưa cho, miệng tiếp tục nói, "Chuyện ở đây không chỉ có thế này, nước Kim mùa đông đến sớm, giờ đã bắt đầu lạnh rồi, những năm trước, đám người Hán ở đây cũng đã phải chết một lượt rồi, năm nay càng phiền toái hơn, ngoài thành người tị nạn ùn ùn kéo đến để bắt Hán nô, mọi năm lúc này bắt đầu đốn củi, nhưng bây giờ, vùng hoang sơn dã ngoại ngoài thành nói ra đều là đất của bọn tước gia, bây giờ..."
Hắn dừng lại một chút, uống một ngụm:
"Bây giờ thì cho người canh giữ vùng hoang, không cho Hán nô đi đốn củi thành đám đông, những ngày qua, ngày nào ngoài thành cũng có chuyện bị đánh chết vì trộm củi, năm nay mùa đông chết cóng người chắc chắn còn nhiều hơn. Ngoài ra, trong thành cũng âm thầm mở mấy cái trường gà chọi chó, trước kia chỗ đó để giải trí, giờ lại lôi cả việc giết người ra."
"Bọn Kim cẩu bắt người không phải để lao dịch à."
Từ Hiểu Lâm nói.
"Cho vui, ai còn quản nhiều làm gì."
Thang Mẫn Kiệt cười cười, "Nói mấy chuyện này cũng chỉ để không vì gì khác, ngăn thì cũng chẳng ngăn được, nhưng ít ra cũng để người ta biết được nơi này rốt cuộc như thế nào. Bây giờ Vân Trung loạn quá, mấy ngày nữa ta sẽ cố đưa ngươi ra khỏi thành, còn báo cáo tiếp thì từ từ tính... Chỉ thị của phía nam là gì?"
"Thực ra, về tình hình ở đây, phía nam cũng đã có một số phán đoán."
Từ Hiểu Lâm nói, lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy nhàu nát, trên giấy chữ viết không nhiều, Thang Mẫn Kiệt nhận lấy, đó là một tờ hóa đơn trông khá đơn giản. Từ Hiểu Lâm nói:
"Tin tức đã thuộc hết rồi, chính là những thứ này."
"Ngươi chờ ta một chút."
Thang Mẫn Kiệt đứng dậy đi về phía căn phòng nhỏ bên cạnh, Từ Hiểu Lâm gật đầu, ngồi đó uống nước nóng.
Chốc lát sau, Thang Mẫn Kiệt từ phòng bên đi ra, tin tức sau khi giải đọc ra từ tờ hóa đơn lại càng ít đi, mà trên thực tế, vì toàn bộ mệnh lệnh không hề phức tạp, cũng không cần phải giữ bí mật quá độ, nên Từ Hiểu Lâm vốn đã biết hết, tờ hóa đơn giao cho Thang Mẫn Kiệt chỉ để làm bằng chứng đáng tin cậy.
"Phía nam đối với cục diện hiện tại của Kim quốc cũng đã có một số phán đoán, cho nên, để đảm bảo an toàn cho mọi người, đề nghị toàn bộ điệp báo viên bên này nên tạm ngừng hoạt động, không chủ động tìm kiếm tin tức của Nữ Chân, cũng không tiến hành bất kỳ hành động phá hoại nào. Hy vọng các ngươi hãy tự bảo trọng bản thân."
Từ Hiểu Lâm nhìn Thang Mẫn Kiệt nói.
Vẻ mặt và ánh mắt của Thang Mẫn Kiệt không hề lộ ra nhiều cảm xúc, chỉ chậm rãi gật đầu:
"Chỉ là... khoảng cách quá xa, dù sao Tây Nam cũng không thể biết rõ tình hình cụ thể ở đây..."
Từ Hiểu Lâm cũng gật đầu:
"Nói chung, nguyên tắc tự chủ hành động của bên này vẫn không thay đổi, cụ thể nên điều chỉnh như thế nào thì các ngươi tự phán đoán, nhưng phương châm chung là hy vọng có thể bảo toàn tính mạng cho phần lớn mọi người. Các ngươi là anh hùng, sau này phải còn sống trở về phương nam hưởng phúc, tất cả anh hùng chiến đấu ở nơi này, đều nên có tư cách đó. Đây là Ninh tiên sinh nói."
Thang Mẫn Kiệt trầm mặc một lúc rồi nhìn về phía Từ Hiểu Lâm.
"À phải rồi, tình hình ở Tây Nam thế nào, có thể kể cụ thể cho ta nghe một chút được không? Ta chỉ biết là chúng ta đã đánh bại Tông Hàn và Hi Doãn, chém đầu hai đứa con trai của Tông Hàn, sau đó thì không biết gì nữa."
Hắn nói đến đây, trong giọng có chút nhẹ nhõm, mỉm cười, đi tới ngồi xuống bên bàn. Từ Hiểu Lâm cũng cười lên:
"Đương nhiên, ta ra khỏi Kiếm Các vào đầu tháng sáu, cho nên cũng chỉ biết hết chuyện đến lúc đó..."
Hắn cười nói về việc đại chiến Tây Nam kết thúc đến đầu tháng sáu, những sự việc phát sinh ở phía nam, bao gồm việc Ninh Nghị phát hịch văn mời khách và bạn bè đi khắp thiên hạ, bao gồm cả phản ứng của toàn thiên hạ đối với đại chiến Tây Nam, bao gồm cả việc đang sắp xếp duyệt binh và đại hội đại biểu, Thang Mẫn Kiệt cảm thấy hứng thú hỏi thăm rất nhiều về hình dáng và quá trình của đại hội đại biểu.
Trong sáu tháng, tin tức đại hội đại biểu chưa truyền ra ngoài, nhưng trong nội bộ Hoa Hạ quân đã có kế hoạch cụ thể, do đó trong nội bộ, Từ Hiểu Lâm cũng có thể nói ra không ít chi tiết, nhưng mỗi lần Thang Mẫn Kiệt hỏi đến những chỗ mấu chốt, đều khiến hắn bí. Thang Mẫn Kiệt cũng không dây dưa nhiều, chỗ nào Từ Hiểu Lâm không nói rõ được, hắn liền chuyển sang chỗ khác, có mấy khoảnh khắc như vậy, Từ Hiểu Lâm thậm chí cảm thấy người phụ trách đất Bắc này có vài phần bóng dáng của Ninh tiên sinh.
Sự việc đại hội đại biểu hắn hỏi nhiều nhất, còn về duyệt binh, đại hội luận võ, những nơi mà người ngoài có lẽ sẽ thấy hứng thú hơn, Thang Mẫn Kiệt lại không có quá nhiều câu hỏi, chỉ thỉnh thoảng gật đầu, đôi khi cười phát biểu ý kiến.
"Ừm, tập hợp mọi người lại, làm một buổi diễn tập, đến khi duyệt binh thì giết một nhóm tù binh Nữ Chân có danh tiếng, sau đó mọi người giải tán, tin tức liền nên lan ra toàn thiên hạ..."
Từ Hiểu Lâm nghĩ một chút:
"Giết tù binh Nữ Chân thì chưa hề nghe nói... Bên ngoài có vài người nói, bắt được tù binh Nữ Chân, có thể dùng để đàm phán với nước Kim, là một quân bài tốt. Giống như đánh Tây Hạ, sau khi đến cầu Vọng Viễn đánh xong, cũng đều là đổi tù binh. Hơn nữa, có tù binh trong tay, có lẽ có thể khiến người Nữ Chân sợ 'ném chuột vỡ bình'."
"Sợ 'ném chuột vỡ bình'?"
Thang Mẫn Kiệt bật cười, "Ngươi nói là, không giết chút tù binh nào, nuôi bọn chúng, người Nữ Chân có lẽ vì sợ mà đối xử tốt với người Hán ở đây hơn?"
Từ Hiểu Lâm nhíu mày trầm tư. Chỉ thấy đối diện lắc đầu cười nói:
"Cách duy nhất khiến bọn chúng sợ 'ném chuột vỡ bình' là giết nhiều một chút, lại giết nhiều một chút... lại lại giết nhiều một chút..."
Trong phòng im lặng một lát, Thang Mẫn Kiệt rót một chén nước, uống một ngụm, giọng nói trở nên ôn hòa:
"Đương nhiên, bỏ qua chuyện bên này, ta chủ yếu nghĩ là, dù mở cửa lớn đón khách bốn phương, nhưng những người bên ngoài đến, có rất nhiều kẻ vẫn không thích chúng ta, bọn họ giỏi viết cẩm tú văn chương, sau khi trở về, đáng mắng vẫn mắng, tìm đủ lý do... Nhưng trong số đó chỉ có một thứ bọn họ không thể che giấu."
Hắn nói:
"Thiên hạ chiến loạn hơn mười năm, vô số người chết dưới tay người Kim, đến nay có lẽ có mấy ngàn mấy vạn người đến Thành Đô, họ nhìn thấy chỉ có Hoa Hạ quân ta giết người Kim, đường đường chính chính giết những kẻ đáng chết đó trước mặt mọi người. Chuyện này, cẩm tú văn chương cùng đủ loại ngụy biện không che giấu được, dù ngươi viết đạo lý nhiều thế nào, người đọc văn chương cũng sẽ nghĩ đến những người thân đã chết của mình..."
"Đương nhiên, đây chỉ là một chút ý nghĩ của ta, cụ thể thế nào, ta cũng không nói chắc."
Thang Mẫn Kiệt cười, "Ngươi nói đi, ngươi nói đi..."
Từ Hiểu Lâm sau đó lại kể không ít chuyện, có cả bi kịch xảy ra ở Tây Nam, tất nhiên cũng có nhiều chuyện hài kịch hiếm có, mỗi khi nói đến một số người may mắn sống sót và đoàn tụ với gia đình, hắn liền thấy khóe mắt người đàn ông gầy gò trước mắt lộ ra nụ cười.
Qua một hồi, hắn chợt nhớ ra, lại nhắc đến sự việc gây ầm ĩ trong nội bộ Hoa Hạ quân thời gian đó, việc những kẻ oán hận làm phản, nói đến việc ở gần núi Phục Ngưu cấu kết với địch, chiếm núi làm vua, giết hại đồng chí Trâu Húc...
Ngoài phòng gió bấc rít gào, trời đất một màu xám xịt, trong căn phòng nhỏ này, Thang Mẫn Kiệt ngồi đó lặng lẽ nghe đối phương kể rất nhiều chuyện, trong tay hắn, chén trà mang theo một chút ấm áp. Hắn biết rằng ở nơi phương nam xa xôi, vô số người nỗ lực đã khiến đại địa đâm chồi nảy lộc.
"Quân Đông Tây Lộ của người Nữ Chân đều đã trở về bên đó, coi như không có chúng ta giúp đỡ, hai phủ đông tây của bọn chúng, tiếp theo cũng sẽ giao chiến. Cứ để bọn chúng đánh đi, mệnh lệnh từ phía nam, mời nhất định coi trọng, đừng thêm tổn thất vô ích. Sự hy sinh của chúng ta, dù sao cũng đã quá nhiều rồi."
Vào cuối ngày hôm đó, Từ Hiểu Lâm lại một lần nữa dặn dò Thang Mẫn Kiệt.
Thang Mẫn Kiệt gật đầu.
"Ta biết."
Hắn nói, "Cảm ơn ngươi."
Cảm tạ thư hữu "Hiên duyên ảnh tháng" khen thưởng minh chủ, cảm ơn mọi người ủng hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận