Chuế Tế

Chuế Tế - Q.11 - Chương 1206: Tự tòng nhất kiến đào hoa hậu (hai) (length: 29468)

Chương 1206: Tự tòng nhất kiến đào hoa hậu (hai) Yên tĩnh đêm giống như là đè nén sự ồn ào náo động, mùng năm tháng sáu rạng sáng, trong thành rất nhiều các đại nhân vật, phần lớn trải qua một đêm không ngủ.
Đến sáng sớm.
Trong sân phía sau phủ Công Chúa, sáng sớm hình ảnh chen chúc bên bàn chải đánh răng đã từ Trúc Ký cải tạo qua kem đánh răng, Ninh Kỵ cùng Khúc Long Quân ngồi xổm dưới mái hiên rửa mặt. Đánh răng được một nửa, thấy cửa sân có một bóng người như vô lại đứng đó, trong miệng hắn cũng ngậm bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt, dựa vào khung cửa, ánh mắt hèn mọn nhìn nơi này. Là Nhạc Vân.
Ninh Kỵ nghiêng đầu liếc qua, cũng không thèm để ý, ở trong quân doanh đợi lâu rồi, cái kiểu vô lại rảnh rỗi phát ngứa thấy quá nhiều. Khúc Long Quân ngược lại không nhịn được nhìn kỹ hơn, dùng vai huých huých Ninh Kỵ, Ninh Kỵ lúc này mới phun bọt ra, hướng Nhạc Vân bên kia: "Làm gì?"
"...Các ngươi tối qua ngủ chung." Nhạc Vân nhai bàn chải đánh răng, nói.
"Làm gì?"
"Trong viện có bảy gian phòng, cho các ngươi thu xếp hai gian." Nhạc Vân nói, "Vậy mà các ngươi lại ngủ chung. Đồ tiện nhân."
"Ngươi nhìn trộm." Ninh Kỵ thần sắc thản nhiên đứng lên, "Sẽ mọc đau mắt hột."
"Các ngươi là vợ chồng trẻ sao?"
"...Hả?"
"Nhìn các ngươi là biết không có thành thân."
"Liên quan gì đến ngươi."
"Không thành thân mà ngủ chung, đồi phong bại tục."
"Ngươi cắn ta à?"
"...Làm mất mặt Hoa Hạ quân."
"..."
"Ồ nha...Mọi người mau đến xem a, chỗ này có người làm mất mặt Hoa Hạ quân."
Nhạc Vân ngửa đầu, như ngỗng kêu vài tiếng không yên.
Ninh Kỵ nhổ bọt trong miệng, đi đến một bên, dùng khăn mặt lau mặt, khoát tay: "Ngươi vào đây."
Nhạc Vân vung vẩy bàn chải đánh răng: "Làm gì?"
"Ngươi đến đó." Ninh Kỵ chỉ hướng chỗ rộng trong viện.
Nhạc Vân cực kỳ nghe lời, cầm bàn chải đánh răng đi đến, khi ngang qua bàn đá ghế đá thì đá một cái, sau đó quay đầu: "Làm gì?"
Ninh Kỵ ném khăn mặt. Quay người lại, hắn giãn gân cốt, xương cốt trên người đã bắt đầu răng rắc vang, Nhạc Vân cười ha ha, giang hai cánh tay, bên này, Ninh Kỵ thân hình thấp xuống, giây sau, thân hình đó như pháo bắn vọt lên mấy trượng, hai người vung nắm đấm, ầm một tiếng hung hăng đụng nhau.
"Họ Nhạc kia, thấy ngươi cái loại tính tình này là vô sỉ, ta giúp ngươi sửa lại chút ——"
"Vậy ta xin cám ơn ngươi!"
Hai người gia học uyên thâm, trong ngoài đều luyện, trong chớp mắt, nắm đấm như gió bão đụng nhau, như hai con voi va vào nhau, ầm ầm rung động. Đứng bên này, Khúc Long Quân đã được Ninh Kỵ dạy mấy ngày quyền pháp, tự giác cũng là "Người trong võ lâm", nhưng khoảnh khắc này, hai người tính tình nóng nảy đánh nhau, nàng gần như nhìn không rõ.
Sau hai lần chạm nhau đầu tiên, thân hình Nhạc Vân lắc lư, bước chân đảo liên tục hết sức mở lớn, tựa hồ muốn kéo dãn khoảng cách với Ninh Kỵ, mà Ninh Kỵ xông vào trung lộ, trong giây lát, thân thể đó dường như bị Nhạc Vân vung một tay ở trên không, nhưng ngay sau đó, cả hai thân thể đều ầm một tiếng rơi xuống mặt đất, đá vụn văng tung tóe.
"Nhìn ta Đoạt Mệnh Tiễn Đao cước ——"
"Lại đây chịu đòn ——"
"Ha ha, ngươi còn lật được không ——"
"Nằm quyền ông đây cũng biết ——"
Hai người trên đất bành bành bành lại đánh nhau một hồi, một chiếc ghế đá bị Nhạc Vân đá văng, đâm vào khóm hoa bên cạnh, đập vỡ không ít thứ.
Khúc Long Quân tự nhiên xem không hiểu trận đánh nhau này, cố gắng trấn tĩnh đánh răng, quay đầu mới thấy tóc có chút rối bời, nhưng vẫn thấy dáng vẻ hiên ngang của Ngân Bình đứng bên cạnh, hai người liếc nhau, Ngân Bình nghiêng lại: "Ngươi đừng sợ, bọn họ dùng nắm đấm, đánh không chết người đâu."
"Ừ." Khúc Long Quân nhai bàn chải, gật đầu.
Lời nói xong, chỉ thấy Ngân Bình từ trong ngực lấy ra một mảnh vải trắng, buộc tóc lại ở sau ót, sải bước đi về bên kia.
Trong viện, Nhạc Vân cùng Ninh Kỵ đã nhảy dựng lên, tiếp tục đánh nhau, Ngân Bình tới gần, xòe bàn tay ra: "Đến đây, đổi tay, đổi tay..."
Nhạc Vân vung nắm đấm quét ngang: "Ta đổi lấy ngươi..."
Ngân Bình tiến lên, vung khuỷu tay đột ngột đập tới. Hai chị em luận võ nhiều năm, dù Nhạc Vân trời sinh thần lực, cú đấm này cũng bị khuỷu tay cương mãnh của Ngân Bình đánh bật ra, Ninh Kỵ một chân đá vào bụng Nhạc Vân, Tiểu Kim Cương liên quyền xông tới muốn vừa đập vừa cào, Ngân Bình hai tay đã nắm lấy vai hắn, trong nháy mắt, ba người đổi vị trí, quyền cước liên tục, thế công như bão tố giao nhau. Đến khi bụi đất trong đình viện nổ tung, ba người như pháo bắn văng về sau hoặc là lăn lộn hoặc là bay ngược, Nhạc Vân đụng vào bồn hoa, Ngân Bình lùi đến dưới mái hiên, Ninh Kỵ lăn lông lốc mấy vòng, cuộc giao chiến kịch liệt mới dừng lại.
"Ha ha ha ha." Nhạc Vân cười lớn, xoa miệng, "Tốt, ngươi cũng không tệ lắm, vậy mà đỡ được Phiên Tử quyền danh chấn thiên hạ của Nhạc gia ta, tiểu quỷ cờ đen, ngươi đánh là cái gì quyền?"
"Hừ hừ, quyền pháp tây nam tham khảo nhiều nhà, ở trong chiến trường dựng nên, Ninh tiên sinh nhà ta gọi nó là Quân Đạo Sát quyền!"
"Ninh tiên sinh sáng tạo Quân Đạo Sát quyền? Vừa rồi Đoạt Mệnh Tiễn Đao cước cũng là trong đó?"
"Hừ hừ, Đoạt Mệnh Tiễn Đao cước, lấy từ đao pháp, theo tiền bối trong sách «Đao kinh» có nói..."
"Sách «Đao kinh»? Chỗ nào?"
"Ai! Ngươi không biết «Đao kinh», đồ mù chữ——"
Hai người vốn coi như là giao đấu mà nói chuyện phiếm, ai ngờ nói vài câu, trong lời lại càng thêm hăng hái, chuyển thành khẩu pháo liên thanh. Thấy thiếu niên cờ đen tên là "Tôn Ngộ Không" kia phấn khích nhảy dựng lên, muốn công kích em trai không biết sách «Đao kinh», Ngân Bình thở dài, dưới chân đột nhiên tiến lên, người còn chưa tới, cát đá đã ào ào văng tới đối phương.
Ninh Kỵ vung tay lên, ngang nhiên phản công, cát đá trong sân nổ tung, Mạn Thiên Hoa Vũ. Khúc Long Quân đã xem nãy giờ, mắt thấy ba bóng người sinh long hoạt hổ quần chiến, nhíu khuôn mặt nhỏ ôm chậu rửa mặt chứa nước ấm chạy tán loạn.
Có lẽ là có Thành Chu Hải và những nhân vật địa vị tương đương đã dặn dò, viện lạc phía sau phủ Trưởng Công Chúa vào sáng sớm hôm đó yên tĩnh lạ thường, không có người lạ đến, trong tầm mắt, cũng chỉ mơ hồ trông thấy tiếng còi ở trên đài quan sát. Một hồi trôi qua, Ninh Kỵ, Nhạc Vân, Ngân Bình đánh nhau đến mặt mũi bầm dập, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới.
Khúc Long Quân lại múc nước đến, trong tầm mắt, là ba người ngồi giữa đống đổ nát trong sân, hùng hùng hổ hổ tình cảnh.
"...Cũng không phải là không có phòng, nhưng thằng nhóc này cứ kéo người ra mặt đất, quân đội tây nam, cũng có chút mánh khóe..."
"...Được huấn luyện ở chiến trường mà, ta nói..."
"...Lão tử cũng từng ở chiến trường..."
"...Ngươi cao thì dễ chết."
"...Ta là tiên phong, cầm đại đao búa xông trận, không giống với các ngươi hỗn quân báo..."
"...Tỷ tỷ ngươi Phiên Tử quyền không bằng ngươi..."
"...Đó là chắc chắn rồi! Ai hắc hắc~~"
"...Ta luyện là thương pháp..."
"...Hừ hừ, Hoa Hạ quân ta cũng có một loại thương pháp..."
Khúc Long Quân nhìn dáng vẻ mấy người, cuối cùng bưng chậu nước đến trước Ngân Bình, lau máu bầm nơi khóe miệng và chỗ trầy da trên vai nàng, Ninh Kỵ ném sang một gói kim sang dược, sau đó cùng Nhạc Vân vừa cãi nhau vừa so chiêu, tranh luận sự khác nhau giữa Phiên Tử quyền và cái gọi là "Quân Đạo Sát quyền", Quân Đạo Sát quyền này đương nhiên là do phụ thân Ninh Nghị bịa ra, Ninh Kỵ thuần túy lừa gạt đồ đần, nhưng tên có thể bịa, quyền pháp thì có thật, cãi nhau một lát, lại nhào lên, đánh nhau tiếp.
Khúc Long Quân nhìn mà thấy đau, nhưng hôm nay còn có chuyện khác, nàng hiểu rõ sự tính toán trong lần đánh nhau này của Ninh Kỵ, cũng không tiện khuyên can, chỉ là mỗi khi Ninh Kỵ lãnh một đấm thì trong lòng âm thầm xót xa đến mức rùng mình. Ngân Bình bên cạnh vốn cũng định tiếp tục đi luyện công buổi sáng, lúc này lại dịu dàng an ủi: "Không sao, hai người da dày thịt béo, luyện nội gia không tệ, giờ cũng chỉ qua lại đánh, chấn động nội tức, sau khi đánh xong, kỳ thật đều có lợi."
Lát sau cười nói: "Ngươi cũng thật tốt bụng, không giúp hắn, lại đến giúp ta trị thương, muội muội ngươi tên là gì? Chắc không phải tên Long Ngạo Thiên đấy chứ?"
"Ta tên Khúc Long Quân."
"Ta tên Nhạc Ngân Bình. Ngân Bình chợt vẩy nước tương bắn, thiết kỵ đột phá đao thương kêu Nhạc Ngân Bình."
"Ta biết, tỷ tỷ Nhạc gia ngươi võ nghệ lợi hại thật."
"Vẫn không bằng tây nam." Ngân Bình nhìn về phía hai người đang đánh nhau, "Ta ở đây ngần ấy tuổi, nhưng không có được võ nghệ như hắn. Ngươi biết không...Ta và thằng em ngốc của ta, năm xưa từng bị người Nữ Chân bắt, là Ninh tiên sinh của tây nam đã cứu chúng ta."
"Hả?"
Khúc Long Quân ngược lại chưa từng nghe chuyện này, chớp mắt một cái, đang định hỏi han thì trời đất bỗng chao đảo, nàng bị Ngân Bình đẩy ra, thân thể lăn lông lốc trên mặt đất, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe tiếng mắng của Ninh Kỵ: "Ngươi làm cái gì thế nữ nhân chết tiệt."
"Ta cũng cảm thấy các ngươi không kết hôn mà ngủ chung, thật đồi phong bại tục." Giọng Ngân Bình lạnh lẽo, ngay sau đó nghe thấy tiếng cười của nàng: "Ha ha, đổi tay..."
...
Sáng sớm gà bay chó chạy.
Liên tục mấy vòng đánh nhau khiến trong viện xoong chảo chum vại hư hại gần như không còn, gió sớm thổi lên, Ngân Bình từ bên ngoài bắt đầu vào, từ vỉ hấp bốc lên hơi nóng, nàng dùng hơi nóng trắng đó hun lấy gương mặt sưng như màn thầu, Nhạc Vân thay quần áo mới ra, đi đường có chút khập khiễng.
Ninh Kỵ ngồi ở dưới mái hiên, ánh mắt ngông nghênh, dùng băng gạc băng bó một bên tai.
"— Mặt của nữ nhân ngươi cũng đánh!" Ngân Bình đặt vỉ hấp xuống, dùng ngón tay đâm gương mặt sưng của mình, vô cùng bực dọc.
Ninh Kỵ đưa tay phải ra, lộ ra dấu răng in đầy máu: "Ngươi cắn người, uổng cho ngươi là người Nhạc gia, cháu gái của Chu Đồng, ngươi cắn người!"
"Ta nếu thật dùng hết lực cắn, tay ngươi đã không còn!" Ngân Bình ngồi xuống, quay đầu, "Hơn nữa, tình huống lúc đó, cắn người là phán đoán chính xác. Ngươi đã thua."
"Ta luyện qua Thập Tam Thái Bảo khổ luyện Kim Chung Tráo, ngươi dùng sức cắn cũng không có ích!"
"Hừ, ta thấy không giống, ngươi khoác lác gì đâu, có gan ngươi đánh lại xem, ta xé thịt ngươi xuống, ngươi sẽ phế!"
"Ha ha, ngươi nói chuyện cũng có gan..."
"Bằng không lại đến a..."
"Ta vừa đi nhà xí không rửa tay, tay ta có cứt." Ninh Kỵ vươn cánh tay ra.
Ngân Bình với nửa bên mặt heo có chút sững sờ, trong nhất thời cùng Ninh Kỵ mắt lớn trừng mắt nhỏ, có chút không kịp phản ứng. Nàng từ nhỏ ở trong quân ngũ lớn lên, tất nhiên thường thấy khí tức lỗ mãng của nam nhân, nhưng cho dù ở trong quân Nhạc gia, những người trẻ tuổi luận võ cùng nàng cũng phần lớn đều coi nàng là thiên kim của Nhạc gia, là nữ thần trong lòng, trước mặt nàng biểu hiện khí khái nam nhi rất nhiều, có thể phó thác sau lưng khi ra chiến trường, những kẻ như Ninh Kỵ vì để đối phương bị ép khuất phục mà dám từ bỏ cả tiết tháo thì thực sự không có ai.
Khúc Long Quân cúi đầu nén cười, cách đó không xa đang hoạt động gân cốt, vài lần ngo ngoe muốn gia nhập cuộc mắng, Nhạc Vân lúc này run rẩy nâng hai tay, hướng Ninh Kỵ giơ hai ngón tay cái.
Trong sân im lặng trong chốc lát, Ngân Bình chớp chớp mắt, vươn tay cầm một cái màn thầu trên vỉ nhét vào miệng, giả bộ đang ăn, Ninh Kỵ thu cánh tay về, tránh để đối phương phát hiện tay hắn không có cứt. Nhạc Vân từ một bên đi tới: "Tỷ, Thành tiên sinh và Tả tiên sinh sao còn chưa tới?"
"Bên ngoài xảy ra chuyện rồi, Triệu Tiểu Tùng nói, trong triều đình đang bận tối mắt, Trưởng công chúa cũng mệt mỏi cả đêm, vừa mới đi ngủ." Ngân Bình cố gắng nói nhỏ.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Hôm trước rạng sáng, đảng Công Bình phá Lâm An rồi, Thiết Ngạn bị giết, chúng ta bên này cũng có rất nhiều chuyện phải làm."
"Đây là chuyện tốt mà, tỷ?"
"Không phải chuyện tốt." Ngân Bình nói, "nghe nói phá thành là quân của Chuyển Luân vương và Bình Đẳng vương, phá thành xong lại là đốt giết khắp nơi, quân đội chúng ta không thể ra ngoài, giờ chỉ có thể sốt ruột... Phiền toái nhất là, hôm nay tảo triều, đã có người biết tin thành Lâm An bị phá, trong triều cầu bệ hạ lập tức phát binh, cứu dân Lâm An khỏi nước sôi lửa bỏng..."
"Phụ thân kỳ thực đã chuẩn bị rồi, chúng ta... muốn giết ra ngoài sao?" Nhạc Vân ngồi xuống, cầm lấy một chiếc màn thầu.
Ngân Bình khẽ thở dài: "Quân đội của phụ thân và Hàn soái đã chuẩn bị giết ra ngoài, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, bọn họ thật sự muốn giết chóc, khi chúng ta đến Lâm An thì người bên trong đã chết mười lần rồi... Phiền toái nhất là, Triệu Tiểu Tùng nói, giờ mà giết ra ngoài thì lòng dân Phúc Kiến sẽ không đồng đều, trước khi cải cách của bệ hạ có hiệu quả mà chuyển hướng đến Lâm An thì, không nói là có dẹp được đảng Công Bình hay không, ít nhất hai năm nay sẽ uổng phí..."
Khúc Long Quân ngồi cạnh Ninh Kỵ, cũng hiểu rõ ý của Ngân Bình, lúc này nhíu mày: "Nếu ta là Trần Sương Nhiên, chỉ sợ hai ngày này sẽ gây dư luận bên ngoài, xúi giục Triều đình ra quân đánh dẹp."
Ninh Kỵ nói: "Bối Ngôi quân đánh đảng Công Bình thì không có vấn đề lớn."
Ngân Bình gật đầu: "Triệu Tiểu Tùng nói, nếu đợi đến khi thuyền biển trở về mới đánh ra, chúng ta sẽ có căn cơ thực sự. Nhưng hôm nay Phúc Kiến đang chém giết kịch liệt nhất, nếu thẳng đến Lâm An, một trong số nhiều tộc lớn đã tạm thời quy phục sẽ coi là Triều đình muốn bỏ Phúc Kiến; thứ hai, Giang Nam thiếu lương thực, toàn là nạn dân, chúng ta giết ra ngoài không những không có lợi gì mà còn phải liên tục trợ cấp... Triều đình thực sự không có bao nhiêu tiền; thứ ba chính là những tên phỉ Trần Sương Nhiên, mấy ngày nay phương lược của bệ hạ mới có hiệu quả, mắt thấy sắp vừa đấm vừa xoa được, đợt này tình thế mà cho bọn chúng thở dốc được thì, e là sẽ lại càng loạn..."
"...Đồ ngốc." Ninh Kỵ khinh khỉnh nhìn mấy người, "Ta... Tây Nam chúng ta có một câu, gọi là khó khăn là luyện binh, nguy cơ là chuyển cơ, các ngươi chỉ thấy chỗ xấu, sao không thấy chỗ tốt?"
"Ngươi nói thử xem." Nửa bên mặt heo giơ cằm lên.
"Đông Nam các ngươi muốn làm cải cách gì, muốn tôn Vương nhương Di gì, nói trắng ra chẳng phải là kéo một nhóm sĩ tử bần hàn đánh bọn quan lại thối tha ngày xưa sao? Nói quân chủ lập hiến, vì nước vì dân, quan trọng là, phải để người ta thấy cách làm của ngươi. Giờ Lâm An bị phá, đảng Công Bình giết chóc, Giang Nam lại là nạn dân nổi lên tứ phía, các ngươi dù không đến được Lâm An ngay thì việc xuất binh trấn an và chiếu cố dân chúng, ai nấy cũng thấy. Những điều các ngươi bàn luận trên lớp ở võ đường, lý thuyết suông có ích gì, hàng ngàn hàng vạn nạn dân trôi về nam, đưa bọn họ đến đó, cho người thu nhận, an trí, chiếu cố họ, đưa ra một phương lược rồi phái người đi tuyên dương, như vậy là 'vì nước vì dân', là thật sự. Hoàng đế làm còn nhân từ hơn bọn đại quan triều cũ, hơn cả đảng Công Bình, ngươi nói 'tôn Vương nhương Di' quân chủ lập hiến, dân tự nhiên sẽ ủng hộ, có phải không? Chỉ có luyện được như vậy mới là 'bộ đội con em nhân dân'... Các ngươi có biết thế nào là bộ đội con em không..."
Ninh Kỵ trong bốn người là người trẻ nhất, lúc này nói tùy ý, Khúc Long Quân mắt sáng lên, Ngân Bình và Nhạc Vân cũng không nhịn được mà suy tư.
Đến khi hắn nói tới 'bộ đội con em' thì mới lắc đầu.
"...Không biết... nhưng mà ta thấy ngươi nói cũng có lý..."
"...Nhưng mà tiền lương không quá đủ, phú hộ e là không muốn góp nữa..."
"...Có thể lại dùng lời của tên tiện nhân Trần Sương Nhiên được không..."
"...Các ngươi toàn sợ..."
Mấy người trong sân líu ríu ăn sáng, đợi mặt trời lên cao, trong viện dần nóng, Thành Chu Hải và Tả Văn Hiên vẫn chưa trở về, nghĩ đến việc Lâm An đột nhiên bị phá, những quan viên này phần lớn đã thức trắng đêm.
Ninh Kỵ vuốt tóc: "Ta lát nữa muốn đi ra ngoài!"
Nhạc Vân nói: "Thành đại nhân đã nói ngươi có thể đi rồi, bọn ta có đánh dẹp được ngươi đâu mà cản ngươi."
"Chỉ là Khúc cô nương phải đi cùng chúng ta." Ngân Bình nói, hơi dừng lại rồi hỏi tiếp, "...Đúng rồi, ngươi tối có về không? Ngươi ra ngoài làm gì?"
Khúc Long Quân được bảo vệ ở đây đúng là thỏa đáng, nhưng cảm giác như con tin khiến người bực bội, Ninh Kỵ xụ mặt, tức giận một lúc, mới chỉ vào hai chị em: "Không phải vì các ngươi không dùng được, một yêu nữ nhỏ cũng thu dọn không xong, chỉ có thể để ta đích thân làm ván, giúp các ngươi quét sạch nàng."
Trong sân yên lặng một lát:
"...Ngươi còn có thể làm ván?"
"..."
Ninh Kỵ nhảy lên, một hồi bắt đầu nói với hai người về việc mình phối hợp cùng tổ chức người xấu kia trong thời gian qua, và những tiến triển mà bản thân đã đạt được dưới sự phối hợp của quân sư. Nói một hồi như vậy, dưới sự tô điểm của Khúc Long Quân, mắt Ngân Bình và Nhạc Vân cũng sáng lên...
Dù thường ngày bất thiện, chém giết qua lại có mấy lần, nhưng đối với người Nhạc gia, người đến từ Tây Nam và với con cháu Ninh gia thì khi đã xác định thân phận thì không còn nghi ngờ gì về lòng tin với đối phương nữa. Bốn người lúc này châu đầu ghé tai, lại líu ríu...
** ** ** Dưới ánh mặt trời, đẩy lùi mây trôi, buổi sáng trôi qua, đường phố bắt đầu nóng lên.
Đứa bé đưa tin chạy trên phố xá, bắt đầu loan báo tin thành Lâm An đã mất vào tay giặc, dân Vũ triều bị tàn sát, khắp các quán rượu, quán trà, chủ đề về Lâm An đã lấn át những chuyện quan, phỉ chém giết nhau trong mấy ngày nay.
Những người dân chạy nạn từ nơi khác tới hy vọng có thể sớm ngày trở về.
Cũng có người nhắc tới những chuyện sau khi Vũ triều dời về phương Nam...
"Mười mấy năm trước, Biện Lương mất vào tay giặc, đám người hèn nhát trong triều nói người phía nam về nam, người phía bắc về bắc, thế nhưng hướng bắc đánh trận cũng không thấy mà Lâm An lại hưởng thụ sung sướng, chỉ muốn sống đời đời kiếp kiếp... Phúc Kiến mà ở lâu, e là cũng vậy..."
"Phúc Kiến tám núi một nước một phần ruộng, vốn không phải chỗ ở lâu, nay Giang Nam loạn cào cào, Triều đình đã chính sóc rồi, nên đánh về, rửa sạch tiếng nhơ."
"Chờ lâu rồi, đâu còn có chính tông Triều đình uy vọng. . ."
"Nghe nói Triều đình lại chờ thuyền biển trở về. . ."
"Ý nghĩ hão huyền. . ."
Đương nhiên, cũng có người có thể liên kết toàn bộ thế cục lại với nhau.
Ngồi xe ngựa, Hoàng Thắng Viễn xuyên qua đường phố thành thị, ở một gian phòng riêng trong trà thất, cùng hai lão nhân gặp mặt.
" . . Tối hôm qua nhận được tin tức, thấy tiểu hoàng đế chiếm thượng phong, có lòng người chí không kiên, muốn làm tên khốn kiếp. Ta nghe nói, có người ở phủ Công Chúa chọn Hoàng gia danh của ta, ta không thể lộ diện, vốn muốn lập tức rời đi, ai ngờ sự tình lại có chuyển biến như vậy. . ."
". . . Trần cô nương bên kia, buổi sáng đã quyết đoán, đã khởi động toàn bộ lực lượng, tuyên truyền chuyện Lâm An trong thành. . ."
". . . Triều đình cũng phái người, dâng sớ, cầu bệ hạ cứu người, đánh trả, đây là con dân Vũ triều, hắn không thể không quản."
". . . Tốt là không cần che giấu, chính bọn hắn phe trẻ tuổi cũng muốn đánh về Lâm An. . . Không ít người thậm chí có người nhà ở đó, Hoàng đế không đánh, dân tâm mất hết. . ."
". . . Nếu xuất binh, lãng phí to lớn, hao tổn ngày bền bỉ, lại không thu hoạch được gì. Quan trọng nhất là, hắn muốn về Lâm An, Phúc Kiến liền không quan trọng, hắn làm một nửa cải cách, đoạt quyền còn có thể thúc đẩy được sao?"
". . . Đã gặp mấy vị người lớn. . . Đều có dấu hiệu hồi tâm chuyển ý, đánh ra là chết, không ra cũng là chết, tiểu hoàng đế tình thế khó khăn, khó đi."
Đám người rộn rộn ràng ràng, mà lén lén lút lút tụ tán.
Ban ngày, có các đại nhân vật nghị luận, đương nhiên cũng có nhân vật nhỏ tụ tập.
Từ phường Hoài Vân đến cầu Kim Ngân giữa đường tắt, từng tốp người đi đường tụ tập rồi dần dần tản ra. Nơi này có không ít cư dân, do hiếu kỳ nên tới xem xét tàn tích pháo kích ngày hôm qua —— mặc dù trong thành hiện tại có rất nhiều chuyện náo nhiệt, có quan phủ lùng bắt, có nguyên nhân tin tức Lâm An khiến mọi người khẩn trương, nhưng do là nơi hiếm thấy bị pháo oanh tạc, nên vẫn hấp dẫn rất đông người vây xem; Cũng có tốp năm tốp ba tới theo dõi lục lâm võ giả —— Trong quá trình Phúc Châu nắm chặt thế cục, rất nhiều võ giả có thân phận không trong sạch lại nhát gan hầu hết đã bị dọa sợ mà rời đi, lúc này xuất hiện ở đây xem náo nhiệt, phần lớn đều là nhân sĩ lục lâm có thân phận tương đối tự do, bọn họ mơ ước giang hồ, xem quen rồi tiểu thuyết võ hiệp từ tây nam truyền đến, đối với việc đánh nhau quy mô lớn ở huyện Hậu Quan cũng không để vào mắt, đối với vấn đề Lâm An cũng suy nghĩ được đơn giản, nhưng việc có cao thủ tham dự ám sát Thiết Thiên Ưng hôm qua bị người của Triều đình vây quét, còn cùng cao thủ trong triều một đường giết xuyên qua mấy con phố, làm cho bọn họ nhiệt huyết sôi trào, nhao nhao đến chiêm ngưỡng; Nguyên bản quen thuộc hai anh em phường Ngân Kiều một bộ phận người cũng ở đây xuất hiện, nghe ngóng đủ loại tin tức. Như nha hoàn Tiểu Điệp ở phường Kim Kiều cùng đám người, cũng đã hối hả chạy tới chạy lui nhiều lần, nàng đi đến khắp nơi ở phường Hoài Vân tìm hiểu, xác định bị nổ hủy đúng là con rồng kia, viện mà Tôn ca hai người ở lại, lại quay về bên trong thanh lâu ở phường Kim Kiều báo cáo, lúc xế chiều thanh lâu chưa mở cửa, trong lầu ngược lại chúng hoa khôi khóc tang, câu chuyện Long tiểu ca ám sát Thiết Thiên Ưng cũng đã có rất nhiều phiên bản.
—— Có người nói thiếu hiệp Long Ngạo Thiên vì báo thù giết cha, vừa tới Phúc Châu tìm kiếm ưng khuyển Triều đình Thiết lão đầu, kết quả hẹn nhau đối đầu, lại bị ưng khuyển triệu tập người vây công; cũng có người nói Long Ngạo Thiên hành thích nguyên là bởi vì Thiết Thiên Ưng làm nhiều việc ác, trắng trợn cướp đoạt dân nữ, hắn vì dân nữ ra mặt, can thiệp chuyện bất bình, kết quả trừ khử kẻ ác vân vân; Có người nói danh tiếng Năm Thước Dâm Ma của Long thiếu hiệp vốn đã bị ưng khuyển Triều đình âm hiểm xảo trá giội nước bẩn; cũng có người miêu tả một cách đặc sắc, tỉ mỉ nói về cuộc quyết đấu đỉnh cao hôm qua của đôi bên. . . Tóm lại Mặt Trời còn chưa lặn, Ninh Kỵ khổ cực kiếm được danh tiếng Năm Thước Dâm Ma, trong trận dư luận này, ngược lại sắp được tẩy trắng rồi, nếu hắn biết, chắc chắn phải nói một tiếng nhân họa đắc phúc; Vu Hạ Chương, Mạnh Phiếu và mấy người có liên quan một chút đến sự việc này cũng vẫn còn đang thăm dò ở đầu đường. Bồ Tín Khuê rất gấp, bởi vậy bọn họ sáng sớm đã ra ngoài, nhưng vẫn chưa tìm được tin tức về rồng và cháu, trên đường ngược lại gặp được mấy tên lâu la dưới trướng Trần Sương Nhiên——những người này cũng đang không có đầu mối mò mẫm quay, hai bên gặp mặt, hết sức đỏ mắt, lúc này Vu Hạ Chương chửi đối phương hèn hạ vô sỉ. Trong quá trình hành thích Thiết Thiên Ưng, rõ ràng tiểu Hắc Bì và rồng, cháu hai thiếu hiệp bên này xảy ra mâu thuẫn, Hắc Bì tay không thuận đã tố cáo Long thiếu hiệp cho quan phủ, chờ đó đấu đá nội bộ, sau này sẽ bị lục lâm Phúc Châu phỉ nhổ!
Đối phương chỉ là lâu la, không hiểu ra sao, lập tức cũng mắng lại, hai bên suýt chút nữa đánh nhau ở đầu đường, bị ưng khuyển quan phủ gần đó hốt gọn.
Buổi sáng, Ngư vương Cao Hưng Tông cũng ra mặt đường đi một vòng.
Là địa đầu xà phường Ngân Kiều, hắn cùng hai người trẻ tuổi ở chợ đêm vốn có liên hệ, sáng sớm hôm nay, không ít lưu manh quen thuộc, người giỏi săn tin, thậm chí là con cháu đệ tử tìm đến, tìm hiểu tình hình, giang hồ hắn đã già, lúc này đóng cửa từ chối tiếp khách, đi ra ngoài một vòng, càng thêm kinh hãi. Từ phường Ngân Kiều đến đầu đường phường Hoài Vân, người của quan phủ nhìn như lỏng mà thật chặt, từ đầu đến cuối theo dõi ở mặt đường này, điều này cho thấy toàn bộ sự việc có lẽ vẫn chưa kết thúc.
Chuyện xảy ra ở phường Hoài Vân tối qua, nghe đồn trên giang hồ là quan phủ dùng pháo oanh phường Hoài Vân, rồng, cháu hai người một đường đánh tới phủ Công Chúa, chuyện này gây nên sóng gió cùng ảnh hưởng thực sự quá lớn, Cao Hưng Tông khi còn trẻ hay là có thể cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, lúc này bị cuốn vào, chỉ thấy sợ đến mồ hôi lạnh ướt đẫm người. Thân phận của hắn sớm đã được đăng ký ở quan phủ, dưới mắt cũng có người theo dõi hắn trong bóng tối, một khi bị cuốn vào loại chuyện mưu phản này, đâu còn đường sống?
Đuổi một đám lưu manh cùng đệ tử đi, nghĩ thầm đóng cửa từ chối tiếp khách cũng lộ ra lén lút, lúc này dẹp sạp bán cá ra trước cổng, tự mình lấy quạt hương bồ ngồi trước cửa sạp ngủ gà gật——Phía trước đại môn không xa, có một vị trạm gác ngầm của quan phủ đang nhìn chằm chằm vào hắn, hắn liền dứt khoát trừng mắt nhìn đối phương, một mặt như vậy uy hiếp lui những vai diễn nhỏ tới hỏi thăm tin tức, một mặt cũng có thể để do thám này chứng minh cho mình, lần này mình thực sự không tham dự vào chuyện gì cả.
Tháng sáu ở Phúc Châu, không khí nóng bức, ánh nắng chói chang theo kẽ cây cối và lâu vũ rọi xuống, xung quanh mùi cá tanh lan tràn, Cao Hưng Tông tựa vào ghế trước cửa, một mặt thả lỏng tâm tình, một mặt khe khẽ hát một ca khúc. Vào giờ Mùi buổi chiều, một luồng khí lạnh lẽo từ trong phòng phía sau ập đến, sau lưng hắn căng chặt.
——Có người tìm đến hắn.
Ánh mắt nhìn ra con phố cách đó không xa, trạm gác ngầm được an bài cũng ngồi ở chỗ mát của sạp hàng, có chút buồn ngủ ngáp dài.
Hắn lặng lẽ liếc vào trong phòng.
Trong phòng chỗ tối tăm, một bóng người như mãnh hổ bị thương ngồi ở đó: Mãnh hổ bị thương, thân hình có chút khom xuống, y phục như mới, nhưng bên trong lại rách rưới, có dấu vết của chém giết, đôi mắt mờ tối có chút chìm xuống kia, cực kỳ nguy hiểm.
——Là Tôn Ngộ Không.
Trong khoảnh khắc này, trong lòng Ngư vương dâng lên một sự kính nể. Nghe đồn ở phường Hoài Vân tối hôm qua quá huyền ảo, đến nỗi Ngư vương trong lòng vẫn còn cảnh giác, cho rằng không thể tin hoàn toàn, nhưng lúc đối phương xuất hiện với tư thái như vậy trong phòng một thoáng, lão giang hồ đã tin sự chân thật của những lời đồn đó: Hắn trước kia đã từng chứng kiến một phần võ nghệ của đối phương, mà bị hỏa lực và cao thủ Triều đình liên hợp vây quét, giết vào phủ Công Chúa rồi lại giết ra được, cũng thật sự có một khả năng nào đó.
Đây nhất định là sự truyền thừa của cao nhân không xuất thế trên giang hồ!
Trong đầu suy nghĩ thoáng qua, đối phương trong phòng tối nhếch miệng cười.
"Tiểu Cao. . . Ngươi ngồi ở đó làm gì?"
Hắn nhìn xem hắn.
"——Ngươi không biết, ở bên ngoài có chó sao?"
Ánh nắng rọi xuống, Ngư vương lại liếc nhìn trạm gác ngầm của quan phủ ở phía đối diện cách đó không xa đang ngáp dài trong bóng râm.
Mình nên gọi, hay không nên gọi đây.
Trong nháy mắt, hắn đã đổi qua vô số suy nghĩ trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận