Chuế Tế

Chương 1466: Gió lớn (9)

Thời tiết đã nóng, xanh um tươi tốt trong núi, đủ loại sinh linh tồn tại ngược lại là càng thêm sinh động, ve kêu to, ếch nhảy, chim bay lượn, xen lẫn không dứt.
Lúc xế chiều, nam thành Phúc Châu, núi Cửu Tiên.
Trên thái dương mang theo một cái sẹo nhỏ, một gã hán tử trẻ tuổi đứng một hồi ở chỗ lưng chừng núi có vết nứt.
Gió mát từ trong núi xanh um thổi tới, xua tan nắng nóng, nhưng mặt hắn âm trầm, vẻ mặt không hề nhẹ nhõm.
Một lát sau, một người bạn mặc áo ngắn mỏng nhẹ từ dưới núi đi lên. Hắn có chút mặt âm trầm mới lộ ra nụ cười:
"Chu huynh."
"Chiêm huynh đệ đợi lâu."
Gã hán tử có sẹo nhỏ trên thái dương này chính là "Hổ Sa" Chiêm Vân Hải, nổi danh hung hãn ở vùng Phủ Điền, còn người vội vã chạy tới, tự nhiên là Tả Hành Chu dùng tên giả Chu Hình. Hai người trong giới lục lâm đều là hạng người liều mạng, trải qua giao tình cá nhân đã sâu, nay lại cùng nhau đối kháng với loại "Chu Đồng đích truyền" như Nhạc Vân, quan hệ càng thêm thâm hậu.
Hai người khách sáo qua loa, quay người lên núi. Tả Hành Chu nhìn cách ăn mặc của đối phương, trong lòng đã có suy đoán, trong miệng nói:
"Ngươi mặc kiểu này, thật sự là đủ chỉnh tề, chẳng lẽ còn đánh phấn nữa à... Đúng rồi, hôm nay để ta hỗ trợ, đối đầu là ai, cũng nên cho ta biết rõ ràng chứ, đánh thế nào, đánh ra sao, ta phải nắm chắc a."
Chiêm Vân Hải cúi đầu đi đường, thần sắc có chút phức tạp, nói:
"Thật ra không đánh đâu... Là lão nhân nhạc phụ ta hẹn gặp mặt."
"Ồ, Hoàng Bách Long?"
"Phụ thân của tiểu Tương nhi, tên Hoàng Thắng Viễn."
"À."
Tả Hành Chu gật nhẹ đầu, "Nghe qua tên này."
"Hoàng Thắng Viễn rất muốn đưa tiểu Tương nhi vào cung."
Chiêm Vân Hải nói, "Chu huynh, chắc ngươi cũng nghe, Hoàng gia ở Phủ Điền là đại tộc, chủ chi do một mạch của Hoàng Bách Long quản, Hoàng Thắng Viễn là bàng chi, mấy năm nay dù cũng làm việc cho Hoàng Bách Long, được trọng dụng nhưng cuối cùng không có địa vị như chủ chi. Hôm trước Chu huynh nhắc với ta chuyện hoàng đế nạp phi lấy tiền, ta đã đi nghe ngóng, Hoàng Thắng Viễn chuẩn bị gần tám vạn lượng bạc, muốn đưa tiểu Tương nhi vào cung làm quý phi, chuyện này bây giờ, có lẽ chỉ có ta cản đường mà thôi..."
"Tám vạn lượng... Cho nên Chiêm huynh đệ sợ nhạc phụ trực tiếp trở mặt, bí mật hẹn ngươi ra đây, là muốn làm ngươi?"
"Khả năng không lớn."
Chiêm Vân Hải lắc đầu, "Mấy năm nay ta ở Phủ Điền giết người, cùng Hoàng Thắng Viễn cũng giao thiệp không ít, hắn biết tính tình của ta, cắn một cái không chết ta thì cả nhà hắn khó yên. Nói đi thì nói lại, Chu huynh, ta cũng tự hiểu mình, Hổ Sa ta tài cán gì mà thắng được chuyện hắn dám bỏ tám vạn lượng ra làm. Mẹ nó, lão cẩu này giàu có quá, hồi đó mấy huynh ta ở Ma Ni giáo làm hội đầu, mờ ám lương tâm một năm cũng kiếm chưa tới năm trăm lượng..."
Tả Hành Chu gật gù:
"Vậy ý ngươi là ta âm thầm bảo vệ ngươi, hay chúng ta công khai cùng đi."
"Ta định là sẽ nhìn trước đã, nếu thấy Hoàng Thắng Viễn muốn giết người thật thì ngươi sẽ núp gần đó. Nhưng ta thấy, lần này trở mặt có lẽ không lớn, nếu thuận lợi thì mong Chu huynh công khai đứng ra giúp ta, nâng đỡ thế trận."
Hắn nói đến đây, Tả Hành Chu đã hoàn toàn hiểu rõ, cười nói:
"Biết vậy ta đã tìm thêm vài tay trợ quyền ở trong thành, kêu đến không phải càng tốt sao, bảo đảm nhạc phụ kia của ngươi dù có ác ý cũng phải ngoan ngoãn nuốt xuống!"
Chiêm Vân Hải cũng cười, vỗ vai hắn:
"Một vùng Phủ Điền này, ai mà không biết tiếng tăm 'Hỗn Nguyên Phủ' của Chu huynh, có Chu huynh một mình là đủ rồi. Mà ta cũng không muốn kêu nhiều người, lại thành ra phe ta hùng hổ dọa người. Ai dà, ngày thường làm không ít chuyện cho Hoàng gia, cứ tưởng họ là thương nhân, ta là tay chân, tuy thân phận có thấp hơn nhưng cũng không khác mấy, thậm chí ở rể cũng không sao, ai ngờ... Ai..."
Hai người vừa nói vừa lên núi, Chiêm Vân Hải lại hàn huyên thêm chuyện liên quan tới Hoàng gia. Bình thường hắn vốn kiêu ngạo bất kham, với ngoại hiệu "Hổ Sa", nhưng lúc này khi nhắc đến hôn sự khó khăn lại lộ ra vẻ âu sầu, Tả Hành Chu chỉ có thể dùng "chưa hẳn đã thành" để an ủi hắn qua loa.
Bọn họ có võ công, bước chân cũng nhanh, không bao lâu đã tới gần vạn thọ quan trên núi, thấy mấy bóng người đang đợi ở đó.
Người đứng đầu dáng người cao gầy, vẻ mặt nghiêm nghị, tay cầm khăn đang lau mồ hôi, có vẻ là "nhạc phụ lão tử" Hoàng Thắng Viễn mà Chiêm Vân Hải đã nói. Mấy người đi theo bên cạnh tuy xem ra đều là gia đinh cường tráng, nhưng nhìn quanh bốn phía lại có du khách, thấy được Hoàng Thắng Viễn hôm nay không có ý định động thủ.
Tả Hành Chu và Chiêm Vân Hải liền đi qua. Thấy Chiêm Vân Hải còn mang theo người tới, Hoàng Thắng Viễn cau mày, liền đi đến gần, miệng nói:
"Tiểu Chiêm, vị này là..."
"Thúc, đây là huynh đệ tốt của con, trong giới lục lâm xưng là đại hiệp 'Hỗn Nguyên Phủ' Chu Hình. Chu huynh, đây là Hoàng viên ngoại Hoàng Thắng Viễn mà con đã kể, chúng con trước giờ vẫn gọi chú cháu."
Bản thân Chiêm Vân Hải đã là một lục lâm hung nhân nổi danh, kéo Tả Hành Chu đến đây chính là để đối phương thấy cảnh cáo: ngươi xem, huynh đệ của ta trên giang hồ cũng là hạng người này, nếu chọc ta thì ai cũng không có kết quả tốt đẹp.
Hoàng Thắng Viễn đương nhiên vừa nhìn liền hiểu, lập tức hàn huyên vài câu với Tả Hành Chu một cách kính trọng. Sau đó, đối phương mới tìm chủ đề thích hợp để nói, biểu thị áy náy với Tả Hành Chu rồi cùng Chiêm Vân Hải đi về phía đạo quán.
Tả Hành Chu lại nói chuyện phiếm với mấy hộ viện bên cạnh, đại khái hiểu rõ thực lực đối phương rồi khoanh tay đứng sang một bên, hắn lẳng lặng quan sát "đàm phán" giữa Chiêm Vân Hải và Hoàng Thắng Viễn ở phía xa, ý nghĩ trong lòng đã tập trung vào nhiệm vụ trước mắt.
Như lúc hắn nhả rãnh với Ninh Kỵ, vốn dĩ mình cùng Nhạc Vân đơn đấu, bị Chiêm Vân Hải biến thành hai đánh một, danh tiếng trong lục lâm sẽ không lớn bằng, nhưng dù thế nào đi nữa, ít nhất lập trường đối kháng với triều đình là rõ ràng, nếu như Bồ Tín Khuê, Tào Kim Long đám người thật sự đang chiêu binh mãi mã trong thành, mình chí ít có thể qua cửa nhập môn, tiếp theo, vấn đề là cụ thể tìm ai.
Nếu võ lực của mình có thể trực tiếp đối đầu với cái nhãn "Chu Đồng đích truyền", vậy chỉ cần đợi đối phương tự tìm tới, nhưng giờ đang ở giữa lưng chừng, đành phải tự mình đi tìm vậy, có lẽ còn phải làm vài chuyện để nộp thiếp mời, thế thì khá phiền. Hơn nữa, để biểu hiện sự cần "việc làm" của mình, buổi tối có lẽ lại phải tìm đến sòng bạc thua một khoản lớn, có lẽ còn phải thua tiền rồi gây sự nữa...
Hay là lại làm phiền thằng ngốc Chiêm Vân Hải kia một khoản tiền, cầm đi thua hết, thứ nhất là cho thêm phần thật, thứ hai cũng để hắn chịu tổn thất vì phá hỏng kế hoạch của mình...
Kế hoạch bí mật loại này, nhiều khi không theo kịp sự thay đổi, hắn cũng không nản chí, chỉ là tính toán đối sách trong lòng.
Một mặt khác, hắn cũng khá tò mò chuyện của Ninh Kỵ. Tên kia trước đây ở tây nam vốn một mình một cõi, ngoại trừ huynh trưởng và tẩu tử, à không, có lẽ chỉ trừ chị dâu thôi, thì không phục ai, hồi đó thường nói ngoài "Nghe ta một lời khuyên, đánh một trận đi" thì chỉ có "Có thể thua, không thể quỳ", bị đám Hắc Nữu đánh thành chó mà vẫn hùng hùng hổ hổ... Điều này khiến Tả Hành Chu rất hiếu kỳ, vì sao hắn lại làm dâm ma mà có thể chịu nhục trước người khác?
Nam sinh nữ tướng "năm thước dâm ma" Long Ngạo Thiên kia, rốt cuộc là có gì đặc biệt hơn người?
Lúc trước tiếp xúc ngắn ngủi với đối phương, chỉ cảm thấy khí chất của người này lạnh lùng nhưng cũng phóng khoáng, đúng là có chút phong thái của cao nhân. Buổi trưa nay định dò hỏi một chút, nhưng tiểu quỷ bốn thước dâm ma này không cho hắn xuất hiện, cuối cùng cũng chỉ nghe được đối phương dùng phi đao... Phi đao ư? Công phu này cũng coi như là lạ, từ miệng bốn thước nói ra thì làm Tả Hành Chu suy đoán, chẳng lẽ là kiểu phi đao "phịch" một tiếng không trượt phát nào của vùng tây nam?
Nếu người này là bảo tiêu đi theo nhị thiếu từ tây nam tới thì lại dễ giải thích hơn...
Hắn nghĩ đến những chuyện này trong lòng, khi nhìn lại chỗ Chiêm Vân Hải và Hoàng Thắng Viễn, thì thấy cuộc đàm phán của hai người vẫn tiếp diễn, xem ra không cần phải động tay động chân.
Trong lúc đó, Tả Hành Chu có chút nhíu mày.
Sự việc phát triển dường như có chút kỳ lạ.
Vốn dĩ theo suy đoán của hắn, ở trạng thái "con rể - cha vợ" gặp mặt thế này thì mâu thuẫn khó lòng hòa giải, cho dù không đánh nhau chém giết thì Chiêm Vân Hải thế nào cũng sẽ phẫn nộ hoặc mắng chửi một trận, thậm chí còn đe dọa hay chống đối bằng lời không biết chừng, nhưng mà... Từ đầu đến cuối, Chiêm Vân Hải đều không nổi giận.
Chuyện gì xảy ra vậy? Đẳng cấp của Hoàng Thắng Viễn quá cao, đưa ra ý tưởng gì có thể khiến Chiêm Vân Hải kiềm chế tức giận, đến mức chỉ nhíu mày trầm tư từ đầu đến giờ?
Tả Hành Chu lắc đầu.
Toàn bộ sự tình đối với hắn mà nói, chỉ là hỗ trợ cá nhân.
Mặc dù đã từng hỏi Tả Văn Hiên về chuyện tuyển phi, nhưng sau khi bị Tả Văn Hiên nghiêm nghị cảnh cáo, hắn liền hiểu rằng chuyện này là điều cấm kỵ: Hoàng đế tuyển phi là để kiếm tiền trợ cấp Triều đình, phi tử vốn dĩ không quan trọng, nhưng từ xưa đến nay, bất kỳ thần tử nào, nhất là những người được trọng dụng, một khi dám can thiệp vào việc tư của Hoàng đế, thì thường là bị chém đầu, tịch biên gia sản cũng không oan.
Cảm thấy mình có tư cách nhúng tay vào việc riêng của Thiên gia, ngươi có mấy cái đầu?
Cũng bởi vì thế, dù từng có quan hệ cá nhân thân thiết với Chiêm Vân Hải, nhưng đối với chuyện tư tình của hắn với tiểu thư Hoàng gia, Tả Hành Chu không muốn tham dự quá nhiều, cũng không muốn nghĩ đến quá nhiều. Lúc này lắc đầu xong, hắn cũng không nghĩ ngợi thêm nữa.
Nhưng một vài ý nghĩ, không lâu sau đó, lại đột ngột nảy ra trong đầu, Hôm đó sau khi Hoàng Thắng Viễn và Chiêm Vân Hải trò chuyện xong, thời gian đã vào chạng vạng tối, nhìn từ trên núi Cửu Tiên, ráng chiều Phúc Châu rực rỡ. Hoàng Thắng Viễn định ở Vạn Thọ Quan ăn bữa tối, mời cả hai người, nhưng Tả Hành Chu và Chiêm Vân Hải đều cự tuyệt.
Dọc theo đường núi cùng tốp năm tốp ba khách hành hương đi xuống, thần sắc của Chiêm Vân Hải từ đầu đến cuối đều có vẻ hơi nghiêm túc, Tả Hành Chu thì đang nghĩ đến kế hoạch buổi tối tìm sòng bạc thua sạch nhẵn rồi lại làm loạn một trận, lúc kịp phản ứng, muốn nói vài câu an ủi đồng bạn, thì một ý nghĩ chợt hình thành trong đầu.
Hắn hơi nheo mắt, nhìn về phía Chiêm Vân Hải.
Gã hán tử có vết sẹo trên thái dương nhận ra cái nhìn này, chậm rãi nghiêng đầu:
"Chu huynh... Sao vậy?"
"Ta... Vừa nãy bỗng nghĩ ra một chuyện. Chiêm huynh, nhạc phụ của ngươi ở trên núi, chẳng lẽ lừa ngươi cái gì sao?"
"Chu huynh sao lại nói vậy?"
"Ngươi cũng đã nói, nhạc phụ ngươi quyết tâm muốn đưa con gái vào cung, thậm chí chuẩn bị tám, chín vạn lượng cũng muốn hoàn thành việc này, hắn tất sẽ không thỏa hiệp. Mà theo tính tình của Chiêm huynh, ta thấy các ngươi nói chuyện cả buổi mà không cãi nhau... Vậy Hoàng Thắng Viễn chỉ có thể nói vài lời lừa ngươi, khiến ngươi cảm thấy mọi chuyện vẫn còn có thể chuyển biến?"
Chiêm Vân Hải há hốc miệng, nhất thời không nói nên lời.
"Chiêm huynh, chuyện này vốn là chuyện riêng của ngươi, ta vốn không tiện hỏi han, nhưng giang hồ hiểm ác, theo Chu mỗ thấy, chuyện lớn như vậy, nếu Hoàng Thắng Viễn nói với ngươi vẫn còn cách vẹn toàn đôi bên gì đó, chẳng phải rõ ràng là đang lừa ngươi sao? Nếu ngươi cãi nhau, trở mặt với hắn, thì chẳng qua là sau này còn có việc, nhưng hôm nay bộ dạng Chiêm huynh như vậy, giống như đã đạt được thỏa thuận gì với hắn, ta... thực sự có chút lo lắng."
"Chu huynh tâm tư tỉ mỉ, cũng thật sự... Để chuyện của tiểu đệ vào lòng."
"Ha ha ha, hành tẩu giang hồ, nếu chỉ dựa vào hai cái rìu, Chu mỗ cũng không sống đến hôm nay!"
"Thật ra, ngày thường ta và Chu huynh tuy có giao tình sinh tử, nhưng chuyện liên quan đến Hoàng gia, huynh đệ có nhiều điều không tiện nói."
Chiêm Vân Hải lộ vẻ do dự, nhưng thở dài, cuối cùng vẫn nói:
"Hôm nay nhạc phụ nói với ta một chuyện, cũng khá lớn, Chu huynh, không giấu gì ngươi, chuyện này, ta có chút muốn cùng ngươi thương lượng, nhưng lại hơi do dự, sợ hại đến tính mạng của ngươi, thật ra cái mạng này của ta, bỏ thì bỏ..."
Thế đạo rối ren, sóng gió nổi lên ở nhiều nơi. Lúc này trời cao mây nhạt, trên đường xuống núi có tốp năm tốp ba khách hành hương, Tả Hành Chu nghe đối phương nói đến đây, đã ý thức được có gì đó không ổn, hắn hơi nghiêm túc, nhưng cũng mang theo vài phần bỡn cợt, ôm lấy vai đối phương.
"Chu mỗ cả đời chưa từng sợ mất mạng, nhưng nghe Chiêm huynh ngươi nói thật lòng như vậy, ta lại thấy hứng thú. Vậy đi, ngươi hãy suy nghĩ kỹ lại xem, chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh, nói chuyện cẩn thận. Một người tính toán thì ngắn, hai người tính toán thì dài... Ngươi đừng để nhạc phụ lừa, nếu không được, chúng ta động tay đoạt tiểu Tương nhi của ngươi về, cũng không phải chuyện gì lớn!"
"Ai."
Chiêm Vân Hải khẽ gật đầu, lại giống như đang thở dài, cũng vỗ vai Tả Hành Chu.
Lúc chạng vạng, gió núi mát mẻ, hai người vừa đi vừa nói, xuống chân núi, sau đó đi về phía trong thành náo nhiệt. Mặt trời dần dần khuất bóng, Kim Ô nhường chỗ cho Thỏ Ngọc, ánh đèn trong thành dần sáng lên, trên phố xá, trên sông. Tả Hành Chu vốn định tìm một quán quen, nhưng Chiêm Vân Hải có chuyện muốn nói, cả hai mua chút đồ ăn, thêm hai bầu rượu, trở lại sân cũ nát tạm trú, bày đồ ăn tối.
Chiêm Vân Hải mới bắt đầu nói đến chuyện mà Tả Hành Chu quan tâm.
"Dù sao ngày thường đều là chuyện nhà của tiểu Tương nhi, có vài thứ, ta không tiện tùy tiện nói lung tung, sợ gây phiền phức."
Hắn nói, "Chu huynh, Hoàng gia ở Phủ Điền là một gia tộc giàu có, thoạt nhìn là kinh doanh trà là chính, nhưng bí mật, buôn lậu trà muối những việc này, thực ra đều có nhúng tay."
Tả Hành Chu rót rượu cho đối phương, cũng không ngạc nhiên:
"Phúc Kiến cũng chỉ có bao nhiêu đó, ngày thường chỉ cần có thể làm ăn buôn bán, ai mà không lén lút làm thêm chút? Chuyện bình thường thôi."
"Chuyện giết 'Hoàng cẩu', bọn họ cũng tham gia."
Chiêm Vân Hải nói, "Chu huynh, bọn họ muốn tạo phản."
Ngọn đèn trên bàn hơi lay động, Tả Hành Chu vuốt cằm, nâng chén rượu lên uống.
Ánh đèn lay động.
Xe ngựa xuyên qua con phố dài trong đêm tối, Ngân Bình ngồi trên càng xe phía trước, cảnh giác nhìn quanh, còn ở phía sau, Chu Bội đang ngồi bên rèm xe, nhìn cảnh phố xá trong đêm.
Cuộc gặp mặt với La Thủ Vi vào buổi xế chiều đã kết thúc, sau đó Ngân Bình theo Trưởng công chúa ra ngoài, tham gia một buổi yến tiệc nhỏ bí mật. Mấy người gặp Chu Bội đều là đại diện các đại tộc trong thành, ký kết mua một số sản nghiệp của Trưởng công chúa, sau khi bàn bạc xong, ngược lại là chưa kịp ăn uống gì, xe ngựa đã đi về phía đông thành.
Lộ tuyến được chọn không phải đường về phủ công chúa, Ngân Bình hơi nghi ngờ là do thay đổi người phụ trách an ninh, Trưởng công chúa muốn lấn cô ta là người mới nên chưa có uy, đi lung tung khắp nơi, cô có phản đối một chút, nhưng theo lời Trưởng công chúa giải thích, nàng muốn đi xem khu vực đang cần khai thác ở phía đông thành.
"Bán mấy tòa nhà rồi, đương nhiên cũng phải nghĩ cách phát triển những chỗ khác, sau này mới bán tiếp được chứ. Ngân Bình à, có những thứ, không phải cả ngày ngồi trong phủ xem số liệu là có thể hiểu rõ được đâu."
Nàng nói lý do đó, nhưng sau đó thấy cảnh đêm trên đường thú vị, lại hào hứng kể cho Ngân Bình chuyện khi còn bé thích nghịch ngợm, thậm chí kể cả một lần trốn trong rương để chạy ra ngoài, sau đó suýt nữa thì không ra được.
Cuối cùng đã thoát ra bằng cách nào, Trưởng công chúa lại không hề nói.
"Kia là cầu Kim Ngân à?"
Đi đến một chỗ, Chu Bội thò tay ra khỏi rèm, chỉ về một con phố không xa:
"Đi qua bên đó."
"Điện hạ."
"Phường Kim Kiều có hai khu sản nghiệp, đứng tên phủ Trưởng công chúa, phường Ngân Kiều cũng có một cửa hàng bán kem, là của chúng ta."
Công chúa cười nói như một thương nhân, "Cầu Kim Ngân này vốn dơ bẩn, chủ yếu là chợ cá, sau này hạ lệnh dời chợ cá về phía cuối phường Ngân Kiều, rồi mở chợ đêm, thật ra nếu chuyển chợ cá đi, khu này giá đất còn cao hơn... Chúng ta đi xem thử."
Đoàn xe hướng về cầu Kim Ngân, tới cổng phường, Chu Bội mặc thường phục đen từ trên xe bước xuống, gọi Ngân Bình đi theo, tiến vào phường Ngân Kiều.
"Điện hạ."
Ngân Bình lại muốn can ngăn.
"Ta và ngươi đều mặc thường phục, người ngoài không nhận ra chúng ta là ai."
Chu Bội cười nói, "Hơn nữa, ngươi buổi sáng mới nói, chỗ này chính là nơi Vân tiểu ca đánh nhau với hai tên hung đồ hôm trước phải không?"
"Vâng... Nhưng mà..."
"Ta thấy cầu Kim Ngân nên mới nghĩ ra."
Chu Bội nhìn nàng một cái, "Ngân Bình, hai tên hung đồ đó đánh nhau một trận với Vân tiểu ca, cuối cùng vẫn trốn thoát, bàn ghế xung quanh bị phá hỏng hết. Với thân thủ của Vân tiểu ca, lúc đó cảnh tượng chắc phải rất thảm khốc nhỉ?"
"Vâng, đúng vậy... Còn đổ rất nhiều máu..."
"Thân thủ của Vân tiểu ca, ta cũng đã thấy, Ngân Bình, vậy ta vừa rồi bỗng nghĩ ra, sau một trận đánh nhau dữ dội như vậy, lại còn đổ nhiều máu, chất tử của mụ béo kia, tại sao dám túm lấy Vân tiểu ca, lừa tiền của hắn, lại còn dám chọc tức hắn như vậy?"
Ngân Bình hơi ngẩn người.
"Chúng ta đi thôi."
Chu Bội lườm nàng một cái, rồi đi về phía chợ đêm. Ngân Bình vội vàng đuổi theo.
Đi không bao xa, họ đã thấy sạp hàng bán bánh gạo hấp kia.
Điều gây chú ý hơn, là hai thiếu niên tạp hóa dáng dấp thanh tú đang đứng bên cạnh sạp bánh, một người thì đang đứng đó mỉm cười chất phác, người còn lại dáng người rắn rỏi đang đứng trên ghế, hai tay như đang làm mì sợi.
"Bán đồ đây, Giang Nam tuôn đến đủ loại đồ tốt, vàng bạc bách hóa đồ trang sức ngọc khí, phòng thân lợi khí còn có chữa bệnh trị bệnh vô bệnh cường thân tiên đan phái Chính Nhất, theo Giang Nam trên chiến trường trộm được, mua được chính là lời to a, còn có mới nhất một bản " Nghiêm Cửu Nương truyền kỳ " cùng bội kiếm chuyên dụng của nàng a a a a nha..."
Bên cạnh sạp bánh gạo, bà chủ mắng ầm lên:
"Ngươi cái đồ điên nằm sấp cho ta nhỏ tiếng một chút, ồn ào đến khách của ta..."
Thiếu niên trên ghế liền lè lưỡi với bà ta:
"Ta tức chết ngươi lêu lêu lêu !"
Chu Bội đứng đó cười xem cảnh này, một bên Ngân Bình có chút nhíu mày, bên kia đường, thiếu niên đứng cạnh quầy hàng mộc mạc mỉm cười tựa hồ đã thấy Chu Bội là "Dê béo". Mà một thiếu niên khác tay chân múa may, lúc này từ trên ghế nhảy xuống.
Ánh mắt Ngân Bình đột nhiên trở nên sắc bén, tiến lên một bước. Trách nhiệm của nàng là bảo vệ, đây là phản ứng bản năng, đồng thời, thiếu niên vừa nhảy khỏi ghế kia, liếc nhìn, cũng quay đầu lại, sau đó lại quay đi.
Ánh mắt hai bên chạm nhau một thoáng.
"Sao thế?"
Chu Bội bị Ngân Bình che khuất nửa người, tò mò.
"Nhạc Vân bị lừa, chỗ này có cao thủ, không biết từ đâu đến..."
Cùng lúc đó, bên kia đường, Ninh Kỵ nhảy xuống xong xoay một vòng, đứng cạnh Khúc Long Quân, giả vờ sửa sang hàng:
"Không nên chủ động nói chuyện với con dê béo đối diện kia."
"Ừm?"
Ninh Kỵ không lộ vẻ nghiêng đầu:
"Hơn phân nửa là kẻ có tiền, chỉ là hộ vệ đi theo bên người nàng rất lợi hại, ta bị nhìn ra."
"Ừm."
Khúc Long Quân gật đầu, rồi nhỏ giọng nói, "Là nữ hộ vệ nhỉ."
"Nàng luyện thương."
"Sao ngươi biết?"
"Tư thế đứng của nàng như cây thương."
Bên kia đường.
"Được ngươi nói là cao thủ, chắc là gia học uyên thâm... Hắn luyện Hầu quyền sao?"
Chu Bội tò mò hỏi.
"Không phải, hơn phân nửa là luyện kiếm."
"Chỗ đó nhìn ra được?"
"Điện hạ, ngươi không cảm thấy sao? Hắn vừa rồi rất bỉ ổi."
"Có lẽ ta cũng là luyện kiếm."
Chu Bội cười, tức giận gõ lên đầu Ngân Bình.
Chợ đêm người đến người đi, náo nhiệt không dứt, khí cơ hai bên ở hai đầu đường giao tranh một chốc, vì phía thiếu niên không có ý tranh đấu, Ngân Bình do trách nhiệm hộ vệ nên mang theo cảnh giác, sau đó cũng thu liễm.
Trong viện cũ nát, đèn chập chờn.
"Việc giết 'Hoàng cẩu', bây giờ đại tộc Phúc Kiến, ai mà không liên can chút ít, ngươi ta sống trên giang hồ, lời tạo phản cũng không kiêng kỵ gì mấy, có điều, giờ có cơ hội tốt đưa con gái vào cung, Hoàng gia hắn, không muốn tẩy trắng sao?"
"Hoàng Thắng Viễn ở Hoàng gia là quân sư."
Chiêm Vân Hải uống một ngụm rượu, "Nếu thật muốn tẩy trắng, hợp lý ra thì phải là con gái Hoàng Bách Long, hoặc chí ít cũng nên là người trong dòng chính. Đây là hôm nay hắn nói với ta, ta nghĩ cũng phải."
"Cũng đúng."
Tả Hành Chu gật đầu, "Vậy hắn muốn ngươi làm gì?"
Chiêm Vân Hải im lặng một lúc.
"Bồ Tín Khuê, Tào Kim Long, Trần Sương Nhiên, đám người dưới mắt đang ở gần Phúc Châu, chuẩn bị làm một chuyện lớn, vì việc lớn này, bọn chúng từ khắp nơi điều đến một số người, thậm chí, còn có vài kẻ cùng hung cực ác đại tông sư, đại cao thủ từ bên ngoài Phúc Kiến Tam Sơn Ngũ Nhạc mời đến..."
"Cùng hung cực ác... Đại tông sư?"
Chiêm Vân Hải gật đầu:
"Ừ, Hoàng Thắng Viễn nói vậy với ta."
"Vậy chuyện ngươi phải làm là..."
"Hoàng Thắng Viễn nói, chuyện Trần Sương Nhiên bày mưu, rất lớn, lại rất quy củ, không so được với chuyện những lần trước Thiết Thiên Ưng thất bại hành thích lỗ mãng. Nếu việc này thành, thanh thế triều đình đương kim, uy nghiêm của cẩu hoàng đế nhất định sẽ xuống dốc, Hoàng gia hắn sao có thể chung thuyền với triều đình như vậy, cho nên chuyện gả nữ vào cung là giả, hắn để ta đi tìm Trần Sương Nhiên, nhất định phải giúp việc này thành công..."
"Hắn nói... Đưa con gái vào cung, là để ngươi ra tay?"
"Hắn nói vậy."
Chiêm Vân Hải cười nhạt, "Hắn biết, ta sẽ không tin, mà ta cũng đoán được, hắn có thể có sắp xếp khác. Nhưng dù thế nào, dưới mắt các đại tộc Phúc Kiến đều bất mãn với việc cẩu hoàng đế ngang ngược, Hoàng Thắng Viễn nói, bọn họ thà cẩu hoàng đế chết đi, hoặc bị đuổi chạy, cũng tuyệt đối không muốn triều đình ở lại Phúc Châu, đây là tranh đoạt quyền lực, bọn họ tuy chỉ mỗi người chiếm giữ một nơi, mấy ngàn mấy vạn người gia tộc tông chi, nhưng đối đầu với triều đình thống ngự ức vạn dân này, họ lại không cam, có chút thỏa hiệp."
Hắn ngừng lại:
"Ta cảm thấy, lời hắn nói là thật... Chu huynh, ta muốn mời ngươi giúp ta."
Ánh đèn lay động.
Tả Hành Chu lẳng lặng dựa vào ghế, không nói gì.
Hắn cần phải cẩn trọng.
Ngoài cổng viện, bóng đêm mờ ảo. Gió, đang dần dần thổi tới.
Lưu Lãng Cáp Mô, cái đồ chó này lại mở sách mới, tên là "Thành Long Chuế Tế"... không đúng, gọi là "Thừa Long Tiên Tế", ân, cứ như thông lệ tiến cử, quyển sách của ta, đều mẹ nó đã tiến cử cho bao nhiêu sách của hắn rồi, mệt thật...
À mà đừng quên bộ này cũng có trên Truyện Đọc Việt nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận