Chuế Tế

Chương 793: Ghi chép di chuyển đông lạnh sắp đến (2)

- Còn về điểm thứ hai thì Ninh tiên sinh chỉ nói năm chữ.
- Là cái gì?
- Hắn nói ... chung quy khó nguôi ngoai phẫn uất.
Đống lửa cháy bập bùng, không khí ấm áp. Ngẫu nhiên có gió lạnh thổi qua, bị dãy núi bên kia chặn lại, loáng thoáng nghe chút tiếng động. Hầu Nguyên Ngung không biết khi nào được phụ thân ôm vào lều.
Ngày thứ hai tỉnh lại, bọn họ ở bên này chờ một ngày, lại lục tục có người đến. Hôm nay hơn một trăm người tới, chờ trời sáng, đội ngũ lên đường theo sự dẫn dắt của Cừ Khánh.
Đoàn người đi hướng tây bắc, dọc đường càng đi càng khó khăn, ngẫu nhiên gặp gỡ đoàn người cũng chạy nạn. Có lẽ bởi vì trung tâm đội ngũ do quân nhân tổ thành, tốc độ của mọi người cũng không chậm, tiến lên ước chừng bảy ngày thì gặp một đội giặc cướp di động, thấy mọi người có tiền và vật sung túc, định đêm nay sẽ đến thăm. Nhưng phía trước đội này sớm có thám báo do Cừ Khánh sắp xếp, mò rõ ý đồ của đối phương, đêm hôm đó mọi người hành động trước, chặn giết đối phương ở giữa đường.
Người trong đội ngũ xuất kích chỉ hơn ba mươi người, do phụ thân của Hầu Nguyên Ngung, Hầu Ngũ dẫn đội. Sau khi phụ thân xuất kích, Hầu Nguyên Ngung đứng ngồi không yên, lúc trước nó từng nghe phụ thân nói chém giết chiến trận, khẳng khái nhiệt huyết, cũng có khủng bố lúc trốn chạy. Mấy ngày này nhìn quen các thúc thúc, bá bá ở trong đám người, khi nhìn gần Hầu Nguyên Ngung mới bỗng nhiên ý thức được, phụ thân có lẽ sẽ bị thương, sẽ chết. Tối hôm đó Hầu Nguyên Ngung ở chỗ cắm trại được thủ vệ nghiêm ngặt chờ ba canh giờ, khi trong bóng đêm xuất hiện bóng người, nó chạy chậm tới, chỉ thấy phụ thân đi đầu đội ngũ, trên người nhiễm máu tươi, trên tay nắm một con ngựa gầy, toát ra hơi thở Hầu Nguyên Ngung chưa từng thấy, khiến nó trong một chốc không dám lại gần.
Phụ thân một mình lại đây, ngồi xổm xuống trước mặt nó, giơ tay làm động tác đừng phát ra tiếng, hỏi:
- Thân nương ở bên kia đúng không?
Hầu Nguyên Ngung gật đầu, phụ thân lại nói:
- Ngươi đi nói cho nàng, ta trở về, đánh xong cướp ngựa, không bị thương, còn lại đừng nói gì. Ta và mọi người đi tìm nước tắm một cái, biết chưa?
Hầu Nguyên Ngung lại gật đầu, phụ thân mới phất tay với nó:
- Đi đi.
Chốc lát sau, một đám người trở về, trên người không còn vết máu, còn mang theo chút mùi tanh, nhưng không đáng sợ như vừa rồi.
Trận đánh này tăng thêm mấy con ngựa cho đội ngũ, cảm xúc của mọi người dâng trào. Đi thêm vài ngày, xuyên qua nhiều lưng núi hoang vắng và đường gập ghềnh, giữa đường bởi vì các loại xe ngựa, xe trâu mà hơi chậm chạm, lại gặp một đội ngũ hơn hai trăm người gia nhập vào.
Hôm nay thời tiết càng lạnh lẽo hơn, lúc cắm trại có người kêu cả đám tập hợp lại.
Hầu Nguyên Ngung thích cảm giác tập hợp, nó đứng trên xe trâu của nhà mình, từ xa nhìn đằng trước, phụ thân cũng ở bên kia, bá bá tên Cừ Khánh đang nói chuyện.
- Trước khi đến nơi, có vài lời muốn nói với mọi người, nghe hiểu được thì nghe, nghe không hiểu cũng không sao. Từ sau khi Tần tướng quân, Ninh tiên sinh giết hôn quân, trong triều đình có nhiều người muốn lấy mạng của hai vị, ta biết bọn họ vốn cũng điều động người, sắp xếp người lẩn vào trong chúng ta. Trong số các ngươi có lẽ có người như vậy, nhưng không sao cả.
Cừ Khánh nói:
- Ninh tiên sinh khiến ta nói với các ngươi rằng, họ muốn các ngươi làm việc, có lẽ sẽ khống chế người nhà của các ngươi, hiện giờ Biện Lương bị vây, có lẽ không lâu sau thành sẽ bị phá, người nhà của các ngươi nếu ở trong đó thì phiền phức. Triều đình không bảo vệ được thành Biện Lương, bọn họ cũng không bảo vệ được người nhà của các ngươi.
- Ninh tiên sinh biết nếu bọn họ muốn tìm người như vậy, các ngươi sẽ bị buộc làm việc cho họ, không sao hết, chúng ta đều là người từng cùng sống chết với nhau, cùng chung hoạn nạn trên chiến trường! Chúng ta là người đánh bại Oán quân! Sẽ không bởi vì một lần bị buộc bất đắc dĩ của ngươi mà khinh thường ngươi. Cho nên, nếu trong số các ngươi có người đã bị uy hiếp, hoặc bọn họ tìm các huynh đệ tâm sự chuyện này, trong mấy ngày này các ngươi hãy suy nghĩ kỹ.
- Sau khi suy nghĩ kỹ rồi các ngươi có thể tìm ta nói chuyện, cũng có thể tìm trong núi người nào mà ngươi cảm thấy có thể tâm sự. Nói ra khỏi miệng rồi thì xóa bỏ mọi việc, chúng ta vẫn là huynh đệ tốt. Nói thật một câu, chỉ cần có chuyện này, Ninh tiên sinh thậm chí còn có thể lợi dụng ngược lại, mò theo gốc rễ, cho nên giấu không được, thôi thì hãy hỗ trợ làm thịt ngược lại bọn họ!
- Vào núi là chúng ta sẽ làm việc lớn cứu thiên hạ! Đừng xem như trò đùa, đừng ôm may mắn. Nếu người nhà của các ngươi thật sự bị kẹt ở Biện Lương, xin ngươi hãy nghĩ cho bọn họ, triều đình có khi nào quản sự sống chết của họ hay không?
- Vì những huynh đệ hy sinh trong đại chiến đối kháng người Nữ Chân ở Hạ Thôn, vì Hữu tướng dốc hết tâm huyết, bởi vì tâm huyết của mọi người bị triều đình làm hỏng, Ninh tiên sinh trực tiếp lên triều đường, hôn quân còn bị tiên sinh giết ngay tại chỗ!
- Mọi người đều là huynh đệ của nhau, Ninh tiên sinh cũng sẽ xem người nhà của các ngươi như người nhà của chính hắn. Hiện giờ gần Biện Lương có huynh đệ của chúng ta ở, Nữ Chân mà công thành, bọn họ không hứa chắc có thể cứu được bao nhiêu người, nhưng nhất định sẽ làm hết sức.
Cừ Khánh phất tay:
- Được rồi, mọi người cứ nghĩ đi.
Hôm nay vẫn không phát sinh chuyện gì, theo sau khởi hành, ba ngày sau, Hầu Nguyên Ngung và mọi người đến nơi, đó là một chỗ thung lũng trong dãy núi hoang vắng, một con sông nhỏ lặng lẽ chảy qua thung lũng, dòng nước chảy không xiết. Hai bên sông nhỏ có các loại kiến trúc đơn sơ dựng lên, nhưng thoạt trông đã phác họa ra đường nét các khu vực tụ cư, mùa đông đã đến, mọi thứ chờ xây dựng.
Một góc bờ sông vốn có một thôn trang nhỏ bỏ hoang, Hầu Nguyên Ngung đến chỗ này một canh giờ thì biết tên của con sông này. Nó tên là Tiểu Thương Hà, thôn bên sông vốn tên là Tiểu Thương Hà thôn, đã bỏ hoang nhiều năm, lúc này doanh địa gần vạn người đang không ngừng xây dựng.
Sắc trời âm u lạnh lẽo, nhưng ven sông nhỏ, trong vùng núi, từng nhóm người đến rồi lại đi, công tác có trật tự. Đám người Hầu Nguyên Ngung tập hợp ở mé tây thung lũng, không lâu sau có người lại đây, sắp xếp nhà gỗ cho mỗi gia đình, đó là kiến trúc thành hình tạm ổn ở mé tây vùng núi, ưu tiên cho người từ ngoài núi đến ở. Phụ thân Hầu Ngũ đi theo nhóm Cừ Khánh đến bên kia tập hợp, sau đó quay về giúp người trong nhà dỡ xuống vật tư.
- Chốc nữa có lẽ Tần tướng quân sẽ đến, Ninh tiên sinh đã ra ngoài một thời gian.
Lúc dọn đồ vào nhà, Hầu Ngũ nói câu đó với Hầu Nguyên Ngung, dọc đường đi hắn đại khái kể chuyện về hai người này cho nhi tử nghe, nhưng lúc này Hầu Nguyên Ngung chỉ thấy vui vẻ vì đổi chỗ ở mới, nên không nói gì.
Không lâu sau, dường như có chuyện gì lan truyền trong thung lũng núi. Hầu Ngũ và Hầu Nguyên Ngung dọn đồ xong, thấy nhiều người trên dưới thung lũng núi châu đầu ghé tai.
Bên kia sông, có người hô to một câu:
- Vậy sao còn không mau làm việc chăm chỉ cho chúng ta!
Lời này nghe không giống như răn dạy, bởi vì theo sau có không ít người đồng thanh kêu lên:
- Rõ!
Âm thanh hơi vang dội.
Còn đang thắc mắc thì Cừ Khánh đi hướng bên này, một hán tử chất phác trẻ tuổi đi bên cạnh hắn.
Hầu Ngũ lên tiếng chào hỏi với người này:
- Nhất Sơn, nào, Nguyên Ngung, gọi Mao thúc thúc.
Hầu Nguyên Ngung kêu một tiếng, đảo tròng mắt tò mò nhìn.
Mao Nhất Sơn vẫy tay với đứa nhỏ.
Biểu cảm của Cừ Khánh phức tạp, nhỏ giọng nói:
- Thành Biện Lương bị phá rồi.
Hầu Ngũ sững sờ một lúc:
- Nhanh thế? Trực tiếp tấn công hả?
- Bọn họ tìm thiên sư, dùng Lục Giáp Thần Binh ...
Cừ Khánh nhỏ giọng kể lại thiên sư Quách Kinh dùng Lục Giáp Thần Binh thủ thành. Hầu Nguyên Ngung chớp chớp mắt, nhưng không nghe rõ Lục Giáp Thần Binh bị phá như thế nào.
Hầu Ngũ siết nắm tay:
- Cho nên ... vì loại chuyện này ... mà thành bị phá?
- Ừ, người Nữ Chân ở dưới thành chuẩn bị nửa tháng nhưng rốt cuộc chẳng dùng được.
- Hà tướng quân hô lên rất đúng!
Hầu Ngũ nhỏ giọng nói một câu, xoay người đi vào nhà:
- Bọn họ xong rồi, chúng ta nhanh làm việc đi, không cần chờ.
Ngày này là hai mươi bốn tháng mười một Tĩnh Bình nguyên niên, Hầu Nguyên Ngung còn là đứa con nít lần đầu tiên đến Tiểu Thương Hà thôn. Cũng vào buổi chiều hôm nay, Ninh Nghị từ ngoài núi trở về, liền biết tin Biện Lương bị chiếm đóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận