Chuế Tế

Chương 1452: Âm nhiên (3)

Từ mấy tên thám tử cướp trong miệng nghe ngóng về sự phân bố của các băng cướp trên đường Tiên Hà, lại cẩn thận nghiên cứu bản đồ khu vực lân cận tại các cửa ải, đối với Ninh Kỵ mà nói, việc tiến lên tuy không phải đi theo đường lớn, nhưng cũng không gặp quá nhiều trở ngại. Ngược lại, những vị trí mà các băng cướp lập trạm, hai người đã khéo léo đi vòng qua từ những con đường núi khó đi, còn từ xa thấy được vị trí phỉ trại, thậm chí bắt gặp vài tên thám báo. Có khi Khúc Long Quân đi theo rình một chút, có khi Ninh Kỵ ra tay đánh bại đối phương, tiện tay còn có thể "đãi" được mấy đồng tiền xu của phỉ nhân.
Cứ thế tiến lên tuy chậm, nhưng cũng có thể xem là vô ưu vô lự. Khúc Long Quân dù trước kia yếu đuối, nhưng rời khỏi Tây Nam cũng đã có một năm rèn luyện, lúc này ở trong núi lại được Ninh Kỵ, một đại sư sinh tồn ở đây, tỉ mỉ chỉ bảo, mỗi ngày đi bộ leo núi, thân thủ cùng khí chất cũng trở nên mạnh mẽ lưu loát, thêm vào đó có mấy phần vẻ đẹp khỏe khoắn.
Từ Tiên Hà quan đi trong núi đến thành lớn Kiến Âu, đi đường núi ước chừng hơn ba trăm dặm, nhưng hai người cũng không vội, vừa đi vừa thưởng ngoạn, đến ngày 23 tháng 3 mới vừa tiếp cận gần Phổ thành ở nửa đường. Hôm đó hai người cũng không vội vào huyện thành, ban đêm vẫn ở trong núi nhóm lửa hạ trại, Ninh Kỵ thì tràn đầy phấn khởi tính toán ngày mai vào huyện thành "xuất hàng", bán đi một ít "đãi" được trên đường đi.
Đêm nay qua nửa đêm, trong núi đã thấp thoáng có động tĩnh truyền đến.
Ninh Kỵ học vốn là pháp thám báo trong quân đội, ban đêm lấy binh khí kê dưới đầu, sẵn sàng chiến đấu, bởi vậy khi nghe tiếng động rất nhỏ trên mặt đất truyền đến, hắn đã tỉnh giấc, nghe một lúc mới vừa dậy, đưa tay cũng lay Khúc Long Quân đang ngủ say.
Trên lưng đeo cương đao, vén lều vải ra ngoài, trong đêm tối tiếng động nhỏ vụn đang hướng bên này đến, sau đó thấy hai thân ảnh đỡ nhau chạy ra phía trước rừng.
Dưới bầu trời đêm ánh sao sáng tỏ, một trong hai bóng người kia có lẽ đã bị thương, cầm binh khí trên tay, đại khái đang bỏ chạy. Bỗng nhiên thấy lều vải và bóng người trên sườn núi bên này, cả hai đều giật mình. Ninh Kỵ cắm Song đao sau lưng, đứng đó như vực sâu, cao lớn sừng sững, ánh mắt bình tĩnh trông rất khó trêu vào. Hai bên nhìn nhau một lát, phía sau có tiếng hô vang lên dần, Ninh Kỵ khẽ giơ tay lên, hướng về phía núi một bên vẫy vẫy, ra hiệu mình vô tâm gây sự, để hai người đi qua.
Hai người liền lách qua vị trí lều vải, hướng một bên chạy trốn.
Đợi hai bóng người này biến mất khỏi tầm mắt, Ninh Kỵ mới trở lại trong lều, Khúc Long Quân đã ngồi dậy, cầm kiếm:
"Sao vậy?"
"Kỳ quái, trông giống người của nha môn, đêm hôm khuya khoắt bị người đuổi giết... Quan binh Phúc Kiến làm ăn kiểu gì vậy?"
"Có phải là người xấu không?"
"Cái này ai biết... Không qua xem thử, những người đuổi theo kia giống đám ô hợp hơn..."
Hắn nói tới đây, dựng một ngón tay, "Suỵt, tới rồi."
Trong khi nói chuyện, lại có người chạy ra khỏi rừng cây, chỉ nghe một người nói:
"Tứ ca, bên này có người!"
"Hoắc, còn có cả ngựa."
"Lục soát một chút! Lục soát một chút!"
"Ra đây!"
Tiếng hò hét phấn khởi, tựa hồ còn mang theo mùi máu tanh vang lên, dưới ánh trăng, vài bóng người đã nhanh chóng vây tới bên lều, vừa tới gần, Ninh Kỵ đã vén rèm bước ra ngoài, nói:
"Đêm hôm khuya khoắt, ầm ĩ cái gì vậy!"
Thấy có người từ lều vải nhanh chân bước ra, lại có ngữ khí không mấy khách khí, tên hán tử trung niên cầm Trường đao đi đầu tiên có chút chậm chân lại, liếc thấy Song đao sau lưng, mới chắp tay, cất giọng nói:
"Đạt Ma lão tổ uy vũ."
Người này thân hình cao lớn, tướng mạo thô kệch, trên trường đao cũng đã thấy máu, trông có vẻ là một tên giang hồ quen liếm máu trên lưỡi đao. Tiếng vừa dứt, bước chân dưới chân không hề dừng lại, vừa quan sát đối phương và xung quanh, vừa trực tiếp đi tới:
"Trong đêm tru sát Hoàng cẩu, lũ lụt xông vào miếu Long Vương, thế nhưng là huynh đệ trong cửa, vung cái mạn!"
Trong khi nói chuyện, một tay vẫn còn gọi đồng bọn tìm kiếm xung quanh, có người đưa mắt nhìn quanh, có người đá đá cỏ cây trên đất, cũng có người chạy vội tới ngựa hoa táo. Lúc đó Khúc Long Quân cũng đã đứng sau rèm, lên tiếng:
"Hắn muốn đối vết cắt..."
Những vết cắt giang hồ này nàng cũng đã học một ít ở "Bạch La Sát", đang đợi đáp lời.
Ninh Kỵ đã một cước vào lồng ngực tên hán tử trung niên vừa đi tới như một đại ca giang hồ, đá người kia một tiếng văng ra ngoài.
Trong bóng đêm, bóng người vẫn đang tiến lên trong chớp mắt thay đổi phương hướng, bị đá văng ra mấy trượng, rồi biến thành một quả bóng lăn lộn, tung lên đầy trời cỏ rác.
Mọi người hơi sững sờ, thân hình Ninh Kỵ đột tiến, cảm giác áp bức gào thét kéo tới, tên lâu la đi cạnh người trung niên chỉ vừa thấy thân ảnh đối phương bước đi, sau đó đã bị một đấm đánh trúng mặt, cả người văng ra. Rồi lại tiến lên, tới tên lâu la đang định đưa tay dắt ngựa, lúc đó mở to mắt giơ cương đao lên, nhưng bóng đen đã thuận tay nhặt một cây gỗ trên đất, nện thẳng qua, chỉ nghe tiếng bành bành bành vang lên, trong bóng đêm gỗ vụn bay loạn, người kia bị nện cong cánh tay, sau đó cả người bị nện cho lăn lông lốc, lại bị đá thêm một cước.
Một bên khác lại có hai người xông tới, một người bị tay không thuận một đấm nện lật, người còn lại chỉ nhìn thoáng qua đã vội vã lùi lại.
Dưới ánh sao, trận xung đột này chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng thân ảnh đột tiến, mỗi một quyền mỗi một cước đều có lực lượng nhiếp hồn phách. Hắn quay đầu, đi về phía tên giang hồ ban đầu khí thế ngút trời báo vết cắt, đối phương đang cố gắng bò dậy từ dưới đất, vừa ngẩng đầu đã bị thô bạo đá bay.
"Ta nói! Đêm hôm khuya khoắt, làm phiền người ngủ, còn báo vết cắt với ta! Còn ngâm thơ! Biết lễ phép không hả? Các ngươi là thân phận gì mà ta là thân phận gì! Mẹ nó Thiên Đường có lối không đi, biển học không bến khổ làm thuyền a các ngươi! Mẹ nó còn ngâm thơ..."
Hắn lẩm bẩm trong miệng, quay đầu đi đến trước mặt người cầm đao vừa lùi lại lúc trước, còn đưa tay tát đối phương một cái, sau đó mới đi về. Người này có vẻ cũng là kẻ liều mạng trên giang hồ, trong phút chốc ánh mắt lóe lên, con ngươi biến sắc, nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám ra tay, một lúc sau mới cắn răng nói:
"Sĩ... sĩ khả sát bất khả nhục..."
Nói còn chưa dứt lời, Ninh Kỵ đã quay đầu, một quyền nện cho hắn ngã xuống đất, sau đó một chân một chân dùng sức đạp mạnh.
Dưới bóng đêm, trên sườn núi, thân thể người này uốn lượn lăn lộn, sau đó cuộn thành một đoàn, tiếng đấm đá bành bành trong gió đêm.
Tiếng đánh đập cứ như vậy kéo dài một lúc, lại có hai tên đuổi tới từ trong rừng, Ninh Kỵ mới dừng tay. Song đao sau lưng của hắn không rút ra, năm người ban đầu đuổi tới đều đã bị thương, lúc này mới ung dung ngồi xuống một tảng đá, hai tay đặt lên đầu gối.
"Còn dám lục soát địa phương của ta, dắt ngựa của ta... Là của ngươi mà dám đưa tay! Được rồi, nói chuyện đi, là người nào? Làm cái gì? Đã làm chuyện gì? Nói xong có thể đi, khó mà nói, thì chôn các ngươi ở đây... Mấy tên không có lễ phép!"
Lúc này xuất hiện ở bìa rừng tất cả là bảy người, ngoại trừ hai người không bị đánh, những người còn lại thương thế hoặc nặng hoặc nhẹ. Tên trung niên trước đó hống hách nghênh đón đã được đồng bọn nâng dậy, hắn nhìn xung quanh, nhất thời không biết phải biểu hiện như thế nào, nhưng sau đó cuối cùng vẫn là cắn răng chắp tay, lên giọng ôn hòa.
"Ta... chúng ta là những nghĩa sĩ kết nghĩa tự phát... ta, ta là người của Năm trâu trại, Đẩy núi đao Mạnh Phiếu. Đêm nay... Đêm nay huynh đệ chúng ta ở đây... ở đây tru sát Hoàng cẩu, không ngờ lại va chạm, va chạm tiền bối, nhưng mà... ta, ta cũng đã trông quy củ, chào hỏi, tiền... tiền bối... huynh đệ, như vậy, vậy là hơi quá..."
Mạnh Phiếu nhìn nam tử đang ngồi ung dung trên tảng đá, biết đối phương võ nghệ cao cường và tính tình nóng nảy, khiến hắn khó khăn trong việc chọn từ, nói đến câu "Vậy là hơi quá" đã là cực hạn oán trách và ấm ức. Đối phương thì trừng mắt nhìn hắn, rồi há miệng, lộ ra hàm răng sâm nhiên.
"Trông quy củ? Chào hỏi? Ỷ đông người các ngươi, vừa nói vừa đi tới, còn để huynh đệ của ngươi dắt ngựa ta, cái đó gọi là trông quy củ? Có biết hay không việc chưa xong mà đã tiến gần ta rất dễ gây hiểu lầm, ngươi rất dễ chết đấy! Lão đại của các ngươi là ai? Cha mẹ các ngươi là ai? Có dạy dỗ các ngươi không vậy?"
Lời đối phương thật sự bá đạo nghiêm nghị, Mạnh Phiếu lúc này cũng phản ứng kịp, bọn hắn ỷ vào nhiều người, có thể trước đó lại vừa giết người nên có chút ưu thế về tâm lý, bởi vậy vừa chào hỏi vừa nghênh ngang tới gần, không ngờ đối phương lại hung ác hơn, mà tính tình lại còn nóng nảy hơn, trực tiếp động thủ.
Trong giới lục lâm, mấy năm nay dù có vài "quy củ", nhưng người yếu là tội nguyên, nếu đối phương hoàn toàn ngang ngược vô lý, có mất mạng cũng phải đòi lại chút thể diện, nhưng đã có lý do như vậy thì cũng coi như là có thể xuống thang, Mạnh Phiếu chắp tay:
"Cái này... cái này, đúng là chúng ta không đúng, nhưng mà, vị huynh đệ kia, chúng ta đêm nay tru sát Hoàng cẩu, chính là vì đại nghĩa, vừa mới đuổi giết hai tên Hoàng cẩu tới đây, trong lòng lo lắng, bởi vậy mới có hành động mạo phạm, mong huynh đài... Mong hai vị thứ tội."
Trong khi nói chuyện, Khúc Long Quân vác bảo kiếm, cũng đã xuất hiện ở địa thế cao hơn một chút, ánh trăng rơi trên người hắn, chỉ thấy trường bào phấp phới, ánh mắt lạnh lùng, lập tức làm nổi bật lên phong thái cao thủ càng thêm đáng sợ.
"Giết lũ chó Hoàng... Tình có thể hiểu."
Phía dưới trên tảng đá, Ninh Kỵ ngồi xuống làm ra vẻ đã hiểu, sau đó nói, "Biết sai rồi, ngươi có thể đi."
Phía trên, Khúc Long Quân cũng mở miệng:
"Lũ chó Hoàng này, cụ thể lai lịch gì?"
Mạnh Phiếu chắp tay nói:
"Chính là... Chính là một tên thuế lại cùng tùy tùng của hắn, chúng ta, chúng ta đã giết tên ác quan đó, đuổi theo là mấy tên nha sai trợ Trụ vi ngược."
"Ừm."
Khúc Long Quân khẽ gật đầu, "Vậy thì đáng giết."
Ninh Kỵ cũng thuận theo gật đầu:
"Vậy à, vậy các ngươi đi đi, tối nay mạo phạm, ta tha cho các ngươi."
Mạnh Phiếu và những người khác nhìn nhau, trong lòng dĩ nhiên là uất ức, nhưng cũng không biết tiếp theo có nên nói hay không, lại nên nói thế nào mới tốt. Do dự một hồi, vẫn là một hán tử bên cạnh Mạnh Phiếu chắp tay đứng ra.
"Tối nay chúng ta mạo phạm, quả thật có chút không phải, nhưng đã hai vị huynh đệ cũng đồng ý hành động nghĩa hiệp giết lũ chó Hoàng, chắc hẳn cũng là người trong giang hồ hiểu được đại nghĩa, chúng ta đuổi giết lũ chó Hoàng đến tận đây, cũng không biết... Hai vị huynh đệ, có hay không nhìn thấy..."
Hắn lấy hết can đảm nói những lời này, phía trước, ánh mắt Ninh Kỵ trầm xuống, bầu không khí trên sườn núi dần lạnh, cũng không biết tên cao thủ nóng tính này có phải lại muốn đánh người vì bị hỏi. Im lặng một lát, mới nghe thấy đối phương mở miệng nói:
"Chúng ta hành tẩu giang hồ, với lũ chó săn Triều đình tự nhiên không đội trời chung, các ngươi đuổi nhầm chỗ rồi, đi chỗ khác tìm đi."
Đám người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, người vừa nãy mở miệng liền chắp tay nói:
"Còn, còn có... Cũng không biết, không biết hai vị tục danh là gì, quê quán ở đâu..."
Bị Ninh Kỵ lạnh lùng nhìn trừng một cái, vội vàng nói:
"Không nên hiểu lầm, không nên hiểu lầm, ta, chúng ta tuyệt không có ý gì khác, chỉ là hôm nay gặp được cao nhân, trở về cũng có cái để báo, ngày nào đó sơn thủy tương phùng, cũng không còn xảy ra hiểu lầm gì nữa."
"Ta thì không sợ hiểu lầm."
Ninh Kỵ cười lạnh một tiếng, dừng lại một chút rồi nói, "Nói cho các ngươi cũng không sao, gia gia ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tên là Tôn Ngộ Không, người giang hồ tặng cho cái biệt hiệu 'Tề Thiên Đại Thánh', các ngươi cần phải nhớ cho rõ. .. Còn huynh đệ của ta, họ Long tên Ngạo Thiên, chính là 'Minh chủ võ lâm' Long Ngạo Thiên đại danh đỉnh đỉnh. Nhớ kỹ chưa!?"
Lời hắn nói ra khí thế bốn phía, đám người nghe vậy, đều vì thế mà kinh sợ.
"Vũ, minh chủ võ lâm..."
"Tề Thiên Đại Thánh?"
Đám người hành tẩu giang hồ, bây giờ bị tiểu thuyết giang hồ từ Tây Nam truyền ra tẩy não đến lợi hại, tự nhiên biết "Minh chủ võ lâm" loại khái niệm này, nhưng đương nhiên chưa từng nghe qua tên Long Ngạo Thiên, nhất thời không biết nên nói gì, việc này giống như việc ngươi báo danh giang hồ, đột nhiên có người nói:
"Ta là Hoàng đế."
Ngươi đương nhiên là không tin, nhưng nếu đối phương nóng tính, ngươi lại đánh không lại hắn, vậy ở trước mặt sợ rằng cũng không biết phải nói câu gì xã giao cho phải.
Một đám người chắp tay im lặng rời đi, đợi đến khi bóng dáng của họ biến mất trong rừng cây, Ninh Kỵ mới nhớ ra, bưng miệng lớn tiếng nói:
"Về sau thấy người của Võ Lâm minh chúng ta, đều phải cẩn thận đấy!"
Lúc trước, Khúc Long Quân sợ bị người ta nhìn ra sơ hở, đã chắp tay trở về trong lều vải, lúc đó Ninh Kỵ cũng mới quay về, cùng Khúc Long Quân liếc nhìn nhau qua lớp vải lều, mới thấy Khúc Long Quân cười quay đầu:
"Ngươi... Ngươi cũng không cần phải đánh họ như thế, vết thương giang hồ, kỳ thực ta cũng biết, ta từng nói rồi."
Ninh Kỵ cười lắc đầu:
"Không phải là có chuyện đó, hai tên nha sai chạy từ bên này đến, thực tế là có chút dấu vết, bọn gia hỏa kia vừa nãy giết người, khí huyết rất thịnh, vừa chào hỏi vừa tìm kiếm xung quanh, rất dễ dàng bị họ phát hiện ra điều gì, lúc đó chỉ có thể sống chết thôi, ta đánh cho họ một trận, cứu được mạng của bọn họ."
Hắn dừng lại một chút, "Chẳng qua cũng lạ, tại sao những người này phải giết thuế lại?"
"Việc này thì ta đã nghĩ đến."
Khúc Long Quân nói khẽ, "Từ xưa đến nay, hoàng quyền không vượt khỏi huyện, việc thu thuế, tự nhiên phải dựa vào sự phối hợp của các đại tộc, tông tộc ở địa phương, mới có thể thu được, Vũ triều... Vị bệ hạ này, đến Phúc Kiến, đã muốn đoạt quyền, việc thu thuế vốn là khâu nhạy cảm nhất, mà Phúc Kiến, cũng vừa vặn là nơi có lực lượng nhà giàu tông tộc mạnh mẽ nhất, nghe thử những lời bọn họ nói là giết lũ chó Hoàng, nhìn xem trên núi ở khắp Phúc Kiến, quan phủ và đại tộc, đánh giết nhau rất dữ dội."
"Thì ra là như vậy..."
Ninh Kỵ gật nhẹ đầu, sau đó lại nói, "Không thu thuế thì quốc gia làm sao vận hành được?"
"Tình hình các nơi luôn không giống nhau lắm."
Khúc Long Quân suy nghĩ, "Nhưng mà, họ bị thua thiệt rồi, lần này có thể có người tới không? Chúng ta có cần tránh đi một chút không?"
Ninh Kỵ nghĩ một lát:
"Những người này... Tự xưng là nghĩa sĩ tự phát, nhân lúc trời tối gió lớn giết thuế lại, nhất thời chiếm được thượng phong, nhưng nói cho cùng, không thể không sợ quan phủ được, hơn nữa tới cũng toàn là hạng tép riu, ta thấy... Trước mắt không cần phải sợ..."
Miệng hắn nói vậy, nhưng chỉ một lát, vẫn đi ra cùng Khúc Long Quân thu dọn đồ đạc, tối hôm đó, dời chỗ nghỉ một chút. Thực lực của hắn vốn dĩ không sợ phiền phức, nhưng cũng không cần mạo hiểm quá lớn.
Khi Ninh Kỵ chuyển chỗ doanh trại, ở một bên khác, đám người Mạnh Phiếu lảo đảo chạy về, trong miếu đổ nát gần đó trên núi, cùng một bộ phận nghĩa sĩ hợp tác và các đại ca cầm đầu gặp mặt, kể lại chuyện gặp phải.
"Mấy người chúng ta ở bên đó, đụng phải một tên xấu xí, không nói hai lời, thấy ai cũng đánh a..."
Những người này thật sự không phải sơn tặc, mà là những nghĩa sĩ hiệp khách bị người dẫn đầu đến các nơi kêu gọi tụ tập, lúc này nhắc tới tên xấu xí hung dữ đó, lập tức xôn xao cả lên, có người nói chắc chắn là chó săn của Triều đình, muốn tập hợp nhân thủ qua đó giết hắn để lấy lại danh dự, nhưng hành động giết thuế lại chắc chắn đã gây náo loạn rồi, giờ phút này cũng không nên làm phức tạp nữa.
Mọi người tranh cãi một hồi, đợi đến khi nghe được những danh hào gì mà "Minh chủ võ lâm" Long Ngạo Thiên, "Tề Thiên Đại Thánh" Tôn Ngộ Không, đều nói chắc chắn là dùng tên giả cho xong. Nói qua nói lại một hồi, đợi đến khi muốn tan đi, trong đám người mới có một Tú tài nhíu mày đưa tay:
"Chờ một chút, hình như ta... Nghe qua hai người này."
"Ồ?"
Mọi người và anh cả cầm đầu đều nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy Tú tài này lấy trong ngực một cái gói mở ra, lấy ra mấy quyển sách giống như "Anh hùng sách", tại chỗ lật tìm.
Một lúc sau, tìm được manh mối.
Đám người nhìn theo tay hắn, đều hít một hơi lạnh.
Đó là danh sách treo thưởng mà thế lực Công Bình đảng ở Giang Ninh công bố năm ngoái, khi đó Giang Ninh công bố phải tổ chức giải lôi đài thiên hạ đệ nhất, các hào kiệt khắp nơi tụ tập, thậm chí cả người được xưng là đệ nhất thiên hạ lúc đó là Lâm Tông Ngô, cũng đến đó giao chiến nảy lửa với cao thủ cờ đen, và kể từ đó, Công Bình vương lật bàn, bây giờ toàn bộ Giang Nam đều đang đánh nhau, mà cao thủ có thể sinh tồn được trong tình cảnh đó, so với một vùng Phúc Kiến, đó là khác nhau một trời một vực. Và tên Long Ngạo Thiên, Tôn Ngộ Không xuất hiện nổi bật trong danh sách Hắc bảng treo thưởng khi đó, thứ hạng không thấp, mà đến giờ còn sống, cũng đủ thấy thực lực kinh thiên động địa của hai người này, đám Mạnh Phiếu bị ăn đòn dưới tay đối phương, cũng không oan uổng.
Nhưng chỉ có lý do và biệt hiệu được miêu tả trên danh sách treo thưởng, và những gì mà đối phương đã xưng ra, có chút khác biệt.
Đám người xúm lại xem hai cái biệt hiệu trên danh sách, sờ cằm, ánh mắt người thì kinh ngạc, người thì phức tạp, tất cả những oán hận và khí thế máu lửa trước đó, bỗng chốc đều tan biến hết.
Có người gật gù, cũng có người gật gù theo.
"Ừm..."
"Đây là..."
"Đây là hai cái..."
"Đây là hai cái... Cao thủ tà phái."
Mọi người đã hiểu.
Sau đó Mạnh Phiếu mấy người cũng hiểu ra:
Khó trách... Ta lại bị đánh.
Khó trách lại nóng tính như vậy.
Bởi vì... Bọn họ là cao thủ tà phái kiểu đó.
Trên trời, sao và trăng đã dịch về phía tây, trong núi những đám người lén la lén lút tụ tập rồi lại tan đi.
Trong núi tràn ngập sương mù, Ninh Kỵ và Khúc Long Quân dậy thật sớm nhóm lửa, ăn một bữa sáng đạm bạc xong, rồi thu dọn đồ đạc, dắt ngựa hoa táo bắt đầu xuống núi, đi được một đoạn, dần dần đi qua thôn xóm, đi vào "đại lộ" nằm trong núi.
Trên cổ đạo Tiên Hà không có nhiều người qua lại, nhưng đã gần đến huyện thành Bồ thành, thỉnh thoảng có thể thấy một vài người dân núi gánh đồ. Ninh Kỵ và Khúc Long Quân cười nói vui vẻ, chuẩn bị đi vào khu náo nhiệt nhất trong thành bày sạp bán hàng, tiện thể ăn chút đặc sản núi rừng để đãi ngộ cho một chuyến đi mệt nhọc.
Sắp đến khúc cua đường núi gần huyện thành, hai người thấy Mạnh Phiếu "nghĩa sĩ" đang sưng mặt sưng mũi bên vệ đường.
Và mấy bóng người đi theo bên cạnh hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận