Chuế Tế

Chương 709: Cây pháo hoa (3)

Thời gian lặng lẽ chảy trong gió tuyết, trong thành Biện Lương, tuyên truyền do Trúc Ký chủ đạo dần kích động tâm tình của đám người rơi vào bi thương. Đề tài liên quan người hy sinh trong đại chiến, về anh hùng bắt đầu được thảo luận nhiều hơn. Đàm phán vẫn đang tiếp tục, Phàn Lâu, Sư Sư nghe những tin tức náo động này, nàng mong đợi đám người Ninh Nghị sẽ dồn sức lực chính xác vào trong cuộc đàm phán, lúc này đám người Ninh Nghị - người của Hữu tướng phủ cũng đang bôn ba hoạt động trong kinh thành vì việc này, mấy ngày qua, Sư Sư ngẫu nhiên nghe ngóng được - nhưng nàng không biết rằng, dù dồn sức vào trong đó thì lần này Hữu tướng phủ vận tác nhận được phản hồi không mấy lý tưởng.
Ngày hai mươi ba tháng mười hai, chạng vạng ngày thứ tư kể từ khi Ninh Nghị lặng lẽ về Biện Lương, hắn nghị luận sự tình với một mưu sĩ ở bên cạnh, từ Văn Hối Lâu bước xuống.
- Tình huống hiện tại của kinh thành hơi kỳ lạ, tất cả đều đánh Thái Cực, thật sự cho phản hồi ngược lại là đám người phe chủ hòa lúc trước đi khác đường về mình. Đạo đức cá nhân của Đường Khâm Tẩu khá ổn, nhưng mà hắn không trọng yếu. Về việc đàm phán ngoài thành, quan trọng nhất là một điểm, về bên chúng ta phái binh hộ tống người Nữ Chân ra ải, trong đó có một điều là Võ Thụy Doanh cuối cùng đi về đâu. Hai điểm này được xác định rồi, lấy Võ Thụy Doanh cứu viện Thái Nguyên thì mới giữ được phương bắc, bây giờ thoạt trông mọi người đều có chút lập lờ, hiện tại kéo dài ngày nào là thiếu ngày đó.
- Chẳng lẽ chư vị đại nhân trong triều có phương pháp khác giữ được Thái Nguyên?
- Trận chiến này, Tông Vọng quét ngang Trung Nguyên, dù Tông Hàn không có động tác lớn thì cũng đã dọn trống quanh Thái Nguyên. Sau khi hai quân hội hợp, ai có thể ngăn nổi? Võ Thụy Doanh là bộ đội duy nhất có thành tích thắng, cùng mười mấy vạn người lên bắc, phối hợp phòng tuyến Thái Nguyên mới có chút sức uy hiếp. Nếu không thì căn bản là nhìn người ta lấy dao cắt thịt. Tần tướng du thuyết bệ hạ, nhưng thánh thượng thì ... thái độ không quá rõ ràng.
Trong thành Biện Lương, việc Ninh Nghị phụ trách là tuyên truyền dư luận, một số việc như xâu chuỗi lớp giữa và dưới, liên hệ với quân đội thì mặc dù hắn không tự mình phụ trách, nhưng xem thái độ hiện giờ của bên trên Vũ triều cũng rất kỳ dị.
Tần Tự Nguyên, Giác Minh, Nghiêu Tổ Niên đều là cáo già, về năng lực không thành vấn đề, nhưng mà vận tác lâu như vậy, Tần Tự Nguyên gặp mặt thánh nhiều lần mà hỏi đường nào cũng không nhận được trả lời rõ ràng, khiến người có chút nóng ruột nóng gan. Thái độ của hoàng đế đối với quân đội rốt cuộc như thế nào? Thái độ của mọi người đối với Thái Nguyên rốt cuộc ra sao? Đoạn đầu đàm phán có khi nào kẹt lại vấn đề then chốt không? Mấy chuyện này đều là lửa sém lông mày, như bánh xe nghiền qua, một khi do dự sẽ phải trơ mắt nhìn cơ hội vụt qua.
Đàm phán ngoài thành ước chừng ít ngày nữa sẽ quyết định, Ninh Nghị thầm lấy làm lạ trước sự im lặng và do dự của bên trên. Hắn đang đi ra Văn Hối Lâu thì đột nhiên nghe một giọng nói ở phía trước.
- Chết tiệt! Trời lạnh quá, trên đường không có vài người chết, ta chán quá đi, khi nào... bỏ mẹ nó ! Ninh Nghị! Ha ha ha ha, Ninh Nghị!
Âm thanh kia kiêu ngạo đến cực độ, vừa nghe liền biết là ai, Ninh Nghị ngước đầu nhìn, quả nhiên là Thái Tuế Cao Mộc Ân bao kín như gấu mèo, dáng vẻ lấm lét.
Hắn nhìn thấy Ninh Nghị, trên mặt liên tục thay đổi biểu cảm, tiếp đó hai tay chống nạnh:
- Ngươi còn dám trở về hả? Ha ha ha ha! Ninh Nghị! Tổ cha nó, ngươi còn dám về! Ngươi không sống yên được mấy ngày nữa đâu! Bà nội nó! Đến lúc đó ta muốn làm thịt ngươi !
Một tay Cao Mộc Ân chỉ hướng Ninh Nghị, trong miệng nói mấy lời không rõ ý nghĩa. Ninh Nghị nghiêng đầu, hơi nhíu mày. Ngay lúc này, chợt vang một tiếng xoẹt.
- Giết chó gian!
Trên đường cái có người đột nhiên hô to, một người hất vải che trên cỗ xe gần đó, tuyết bay đầy trời, ánh đao sáng lên, ám khí bay lượn. Trên phố, một người bán hàng rong đột nhiên lật đổ sạp, gần chỗ Ninh Nghị, một phụ nhân mang khăn trùm đầu, xách cái giỏ đột nhiên giơ tay lên, song đao chém tới, có người từ tầng trên tòa lâu nhảy xuống, hai tên thích khách lướt qua người Cao Mộc Ân. Giây phút này, có hơn mười người tổ thành sát trận bày ra trên đường, xông về phía Ninh Nghị ăn mặc kiểu thư sinh.
Cùng lúc đó, có bóng người lao qua sát bên người Ninh Nghị, ánh đao đầy trời, mé sau thương đâm như rồng ngâm, quét ngang một mảnh. Tiếng thét và tiếng va chạm cùng vang lên, giống như mùi tanh và khói báo động trên chiến trận, trong phút chốc chấn động toàn bộ đầu đường, sát khí bốc lên tận trời.
Bông tuyết đầy trời, bóng người giao nhau, có tiếng binh khí, tiếng đánh nhau, tiếng cương đao chém vào thịt, tiếp đó là vệt máu nhuộm trời.
Đây là cuộc ám sát đột ngột, Cao Mộc Ân đứng yên tại chỗ, hắn vốn giơ ngón tay chỉ Ninh Nghị, nhìn chằm chằm Ninh Nghị, trong khoảnh khắc hoa mắt, bóng người lao ra, có hán tử hung mãnh xông hướng Ninh Nghị, bên kia tầm nhìn, ánh mắt của Ninh Nghị thay đổi, Cao Mộc Ân chỉ nhìn thấy tích tắc đó rồi bị bóng người chặn tầm nhìn.
Gã nam nhân kia xông đến trước mặt Ninh Nghị, giây sau, toàn bộ thân thể cuộn tròn nặng nề bay rớt xuống ven đường, hàng hóa trên chiếc xe ngựa kéo hàng bị hắn đụng tan nát, hòm rơi đầy. Có đường đao cà mặt đất xẹt qua, ánh đao như hoa sen nở rộ, tiếp theo bị một cây lưỡi lê thép đâm xuyên, mang theo sắc đỏ lăn qua. Phía trước có ánh đao giao thác, đầu người bay lên, giọt máu đặt sệt mang theo hơi ấm tưới lên mặt Cao Mộc Ân. Một đao khách lưng còng tay vung trường đao, như mây bay nước chảy một đường chặt chém qua, trong miệng phát ra tiếng hú khiến người tim đập nhanh.
- A !
Trong nháy mắt, máu tươi và hỗn loạn đã tràn ngập mọi thứ ở phía trước.
Cao Mộc Ân căn bản không rõ chuyện trước mắt, qua giây lát, hắn mới ý thức lại được, đột nhiên hô to một tiếng:
- A a a a ! Máu ! Có thích khách, nhanh bảo hộ ta, ta phải trở về nói cho phụ thân của ta !
Cao Mộc Ân ôm đầu chui vào đám thị vệ, luồn lách qua lại đụng cái bốp vào một thân cây, che mũi lăn lộn dưới đất.
Bởi vì đánh trận nên nhân sĩ lục lâm tạm dừng ám sát Ninh Nghị một khoảng thời gian, nhưng cho dù như vậy, trải qua thời gian huấn luyện chiến trận, hộ vệ bên cạnh Ninh Nghị càng mạnh hơn chứ không thể nào ngượng tay. Mặc dù không biết bọn họ làm sao biết tin Ninh Nghị về thành, nhưng những thích khách này vừa ra tay liền đụng phải chỗ cứng, trên phố diễn ra một trận đồ sát bất ngờ, có mấy tên thích khách lao vào tửu lâu phía đối diện, sau đó không biết gặp gỡ người nào, có người bị chém văng ra.
Có mấy tùy tùng bên cạnh Ninh Nghị cũng xông vào, qua một lúc, nghe có người hét vọng ra ngoài.
Câu đó là:
- Vương gia ở đây, người nào dám can đảm kinh giá !
Sau đó có thị vệ từ trong lâu xông ra ngoài.
Tùy theo tiếng quát, thị vệ từ trong lâu giết ra.
Trên đường cái một mảnh hỗn loạn.
Nhân sĩ lục lâm chạy đến kinh thành ám sát Ninh Nghị để nổi tiếng vốn không có nhiều cao thủ hàng đầu, từ cao thủ bình thường đến đại tông sư, trình độ võ nghệ và thích sĩ diện thường chênh lệch lớn, mức độ vô tri thì đảo con số. Giống như Lâm Tông Ngô, nếu giết Ninh Nghị, tuyệt đối không phải vì công đạo võ lâm. Cao thủ thấp hơn Lâm Tông Ngô một bậc, có thù với Ninh Nghị giống như Thôn Vân Hòa Thượng, tổng bộ đầu Hình bộ như Thiết Thiên Ưng thì dù muốn làm chuyện gì cũng phải đắn đo một phen, sau đó biết khó mà lui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận